Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 200

Thời gian, từng chút một nặng nề trôi qua. Đường Vấn Thiên càng lúc càng uống nhiều rượu. Lệ bên trong mắt cũng sắp tràn mi! Trong tâm ta nghẹn ngào, một hồi lâu không nói nên lời

Bàn chân hắn cư như vậy mà dẫm nát chân ta, trong lòng ta run rẩy. Nam nhân này muốn làm gì?

Tay ta run lên, chén rượu trong tay không cẩn thận bị làm rơi xuống đất. Ta lấy làm kinh hãi, cuối người xuống nhặt, nhưng lại bị mảnh vỡ cắt đứt tay! Từng giọt máu cứ men theo ngón tay mà rơi xuống. Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta cư nhiên lại có 1 dự cảm xấu?

Ta kêu lên 1 tiếng, chân không thể cử động, tay liền chỉ có thể chống trên những mảnh vỡ

Tuyệt Hoàng cúi đầu liếc mắt nhìn ta 1 cái, nhìn thấy bộ dáng chật vật của ta, kêu to lên “Mụ mụ! Mụ mụ! Người sao vậy! Tay người bị thương! Phụ vương! Lâu thúc thúc, mau tới giúp mụ mụ xử lý vết thương! Mụ mụ chảy thật nhiều máu a!”

Ta giơ bàn tay khác lên trấn an nàng “Đừng sợ! Mụ mụ không có việc gì!”

Trong tích tắc sau, cả người liền bị Đường Vấn Thiên ôm vào trong ngực, không nói 1 tiếng đi vào trong phòng

Đang ngồi đối mặt nhìn nhau, cũng không nói chuyện gì nhiều. Một hồi lâu mới ngồi xuống dùng tiệc rượu. Tân lang không ôm tân nương vào động phòng, ngược lại ca ca của tân lang lại ôm tân nương vào động phòng. Các tỷ muội cũng không biết tại sao mà cũng ngậm miệng không nói. Mà những khách nhân của Phượng Hoàng cốc đều nở 1 nụ cười hiểu ý! Cư nhiên không có ai đi theo

Hắn đá văng cánh cửa, thoáng cái đặt ta ngồi lên cẩm giường

Ta lấy tay trái giải huyệt, giải huyệt xong, liền nhảy xuống “Đường quốc chủ! Nơi này là tân phòng của ta và Vấn Hiên, mời ngươi mau đi ra!” Ta chỉ ra ngoài cửa, nói

Hắn cau mày. Vô thanh vô thức đem vết thương trên tay ta rửa sạch sẽ, rồi móc ra 1 cái khăn trắng, giúp ta băng bó! Ta cau mày. Chiếc khăn đó của hắn, hẳn là Tuyết Nhi đưa cho! Ta lạnh lùng cười

Chờ miệng vết thương xử lý thỏa đáng rồi, ta lúc này mới lặp lại lời nói vừa rồi

“Ta vừa mới đã ôm nàng vào tân phòng! Dù sao dư luận cũng không để ý nhiều, hai chúng ta vốn là vợ chồng, cái gì nên làm hay không nên làm thì cũng đã sớm làm rồi! Bọn họ mới rồi cũng nhìn thấy hai chúng ta tiến vào nơi này mà tại sao bọn họ lại không nói lời nào? Nàng ngẫm lại đi!” Hắn chậm rãi tới gần ta

Ta tính chạy trốn nhưng lại bị hắn ôm lấy “Diệp Dược Nô! Nàng không nên lừa mình dối người! Nàng căn bản không thương Vấn Hiên! Tại sao lại gả cho hắn? Là vì giận ta sao? Nàng thật sự hận ta như vậy sao? Nếu như hận ta thì tại sao lại sinh con của chúng ta? Nếu như hận ta, tại sao lúc ở Tuyên thành lại không cùng ta đồng quy vu tận [cùng chết với nhau]! Nếu như hận ta, khi có cơ hội đưa ta vào chỗ chết mà nàng lại lần nữa hạ thủ lưu tình? Tại sao? Để ta nói cho nàng, bởi vì, nàng không thể quên tình với ta! Diệp Dược Nô! Nàng cư nhiên bất lực như vậy sao? Không phải, không phải là nàng bất lực, mà là nàng căn bản không hạ thủ được! Nàng, chung quy vốn là yêu ta!” Dứt lời, hắn liền 1 chưởng chụp lấy cánh cửa phía sau ta, khiến cho cánh cửa tan tành

“Ngươi điên rồi! Ngươi đang phá hủy tân phòng của ta! Đường Vấn Thiên! Ngươi không để cho ta hạnh phúc, ngươi cũng không cho ta đi tìm hạnh phúc khác, tại sao? Ta đã làm sai cái gì mà ngươi đối xử như vậy? Buông tha cho ta đi! Coi như ta cầu xin ngươi!” Ta che mặt, nhỏ giọng nói “Ngươi để ta và Vấn Hiên hảo hảo ở cùng 1 chỗ đi! Ta không muốn ở bên cạnh chịu sự hành hạ của ngươi nữa!”

Hắn lui lại phía sau mấy bước, lạnh lùng cười “Theo ta ở cùng 1 chỗ là chịu hành hạ? Ha ha! Quả nhiên là rất buồn cười! ta tưởng rằng, nàng theo ta đấu đá là niềm vui, là hạnh phúc mà nàng muốn! chỉ là không nghĩ tới, nàng bây giờ lại nói cho ta biết, không muốn ở bên cạnh chịu sự hành hạ của ta! Diệp Dược Nô! Nàng hỏi nàng đã làm sai cái gì, vậy thì, ta hỏi nàng, ta đã làm sai cái gì, nàng nói cho ta biết!” Thanh âm của hắn vừa tức [đè nén] vừa vội, vô cùng thương tâm, vô cùng bất đắc dĩ

“Ngươi làm sai cái gì? Đường Vấn Thiên, ngươi đang hỏi ta sao? Vậy thì, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi tại sao lại che chở mộ phần của Tuyên Tuyết Dung như vậy? cho dù hi sinh tính mạng của 1 thành người cũng phải bảo vệ ả! Ngươi yêu ả như vậy, tại sao còn muốn dây dưa với ta! Ngươi không biết, ta và ả, cho tới bây giờ đều là hai người cực đoan, không thể đội trời chung sao?” Ta nói giọng khàn khàn.

Hắn quay đầu lại, lạnh lùng nói, “Nàng và nàng ấy, vốn không giống nhau! Ta yêu nàng, cũng yêu nàng ấy! Nhưng 2 loại yêu lại không giống nhau! Bây giờ không tiện nói rõ, nhưng 1 ngày nào đó nàng sẽ minh bạch! Chỉ còn chút nữa thôi, nàng xem!” Hắn từ trong lòng móc ra 1 miếng da dê, đưa cho ta xem, trên miếng da, ngoại trừ con số 980, còn có số 981, rồi 982, mãi cho đến 995

“Chỉ còn 5 ngày nữa! chỉ còn 5 ngày nữa! Nô nhi! Nô nhi! Chờ con số này đủ 1000 thì tốt rồi! Nàng nhẫn nại, nhẫn nại 1 chút nữa là được! ta tưởng rằng, ta sỡ kịp tới ngày ấy, nhưng là, không ngờ rằng nàng lại gả cho Vấn Hiên!” Hắn nói đến chỗ này, trong mặt liền chậm rãi chứa đầy lệ

Ta cau mày “Đây là cái gì? Ngươi rốt cuộc ghi chép cái gì? Cái gì mà 995! Ngươi ghi chép tiền bạc sao? Một Đường quốc chủ như ngươi mà tiền bạc cũng phải ghi sổ? Thật là quá nhỏ nhen!”

Hắn cau mày. Thần sắc lạng lùng, dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, thoáng cái liền đem miếng da dê nhét vào lòng! Quay đầu không nhìn ta

“Con số này, rốt cuộc là có ý gì? Đường Vấn Thiên! Lần trước xem qua, ta nhớ là ngươi ghi đến 980, đến bây giờ lại là 995, rốt cuộc là cái gì?” Ta cau mày lạnh nhạt nói.

Khóe môi hắn cong lên “Nàng quan tâm ta nhiều như vậy?! Chỉ là chỗ mộ của Tuyên Tuyết Dung nàng vĩnh viễn cũng không đoán được!” Dứt lời, liền hừ lạnh 1 tiếng, 1 tay kéo ta lại, khóa trụ môi ta

Mùi rượu nồng nặc phả vào môi ta! Ta cau mày, lạnh lùng “đừng” 1 tiếng, muốn đẩy hắn ra, nhưng có thể nào cũng đẩy không ra! Đáng chết! Ta hung hăng đánh vào vai hắn, nhưng lại chỉ có thể cảm thấy chính mình vô lực

Tiếp theo là tiếng “cốc cốc”, là Vấn Hiên!

Hai bọn ta nhanh chóng tách ra, Vấn Hiên lảo đảo chạy vội đi “Vấn Hiên! Chàng hãy nghe ta nói!” Ta hô to 1 tiếng với bóng lưng của hắn, liền đuổi theo sau hắn

Sơn đạo [đường núi] rất dài, tốc độ của Vấn Hiên nhanh đến thần kỳ, hắn đang tức giận! hắn đang cực kỳ tức giận! nếu không, hắn sẽ không như vậy, không phải sao? Đường Vấn Thiên có chủ tâm phá hư ta, phải không? Nam nhân chán ghét

Ta đuổi theo rất lâu, nhưng thủy chung không đuổi kịp hắn

Vấn Hiên, tựa như đã biến mất. Ta huy động rất nhiều người đi tìm nhưng có thể nào cũng không tìm được hắn! Hắn tựa như hài nhi đã mất tích của ta! Cũng tại trong núi Xích Hoàng mà biến mất

Tân lang mất tích, mọi người liền cũng không có tâm tình mà cười đùa, liền cũng đi tìm hắn. Đường Vấn Thiên cũng sốt ruột. Mọi người ai cũng đang tìm Vấn Hiên! Vấn Hiên! Chàng rốt cuộc ở nơi nào

Lòng ta đau phát điên! Vấn Hiên, hắn rốt cuộc đã đi nơi nào? Tại sao lại đột nhiên biến mất? Ta rõ ràng đuổi theo ngay sau hắn! Không ngờ, cư nhiên sẽ tạo thành cục diện bây giờ

Tim, đau quá. Ta thở vắn than dài, qua ngày thứ 6, lúc mặt trời lên tới đỉnh đầu, dưới vách núi, bọn ta tìm được Vấn Hiên

Hắn 1 thân tân lang rể phục màu đỏ! Lúc ta thấy hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, bắp chân đã bị gãy. Trên người cũng nhiều chỗ gãy xương, nếu không phải mấy ngày nay trời mưa, hắn cũng có thể uống được 1 chút nước, ta nghĩ, hắn đã sớm đi đời nhà ma rồi! Nhìn thấy ta, đôi mắt hắn phát sáng, nhưng như là nghĩ tới cái gì, lại nhanh chóng ảm xuống

“Vấn Hiên! Tại sao chàng có thể như vậy! nhìn ta! Chàng sao lại té xuống vách núi? Đã xảy ra chuyện gì?” Ta phi thân qua, cẩn thận không đụng vào chỗ bị thương của hắn

Khi bọn họ đến báo tin cho ta, liền cầm hòm thuốc tới cho ta! Ta giúp hắn xử lý vết thương, nhìn trán hắn đổ đầy mổ hôi lạnh, trong lòng đau đớn! Đều tại ta! Nếu không phải tại ta thì Vấn Hiên sẽ không bỏ chạy, cũng sẽ không xảy ra tình cảnh này

Cơn đau trong lòng càng lúc càng rõ ràng, ta giương giọng nói “Người đâu! Người đâu? Nhanh đi! Nhanh đi tìm chút nước, nấu chín rồi cho hắn uống! Hắn đã đói làm rồi!”

Ta dùng ngân châm châm cứu cho hắn, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Ta chưa bao giờ biết, bệnh nhân đau đớn, đại phụ cũng sẽ đau đớn theo

Nhưng bây giờ, ta đã thực sự cảm giác được nỗi đau của hắn

“Vấn Hiên! Chàng thế nào rồi? Chàng phải chống giữ! Chúng ta còn chưa động phòng! Ta còn chưa cho chàng cuộc sống hạnh phúc, ta còn chưa sinh hài tử cho chàng! Chàng như thế nào có thể….! Chuyện ngày ấy chàng chứng kiến, xin lỗi! nhưng là, từ này về sau, ta sẽ không bao giờ còn dính dáng đến đại ca của chàng nữa! Vấn Hiên, chỉ cần chàng khỏe lên!” ta lên tiếng khóc ròng nói

Hắn mở miệng, muốn nói, rồi lại nói không nên lời

“Đại tỷ! Để hắn lên cáng đi! Ở nơi này cũng không phải là tốt!” Dược Nhi nhẹ nhàng nói

Ta gật đầu, lau mặt, nắm lấy tay hắn, “Vấn Hiên! Không phải sợ! Ta ở chỗ này!”

Hắn gật đầu. Qua chốc lát, mới nhắm hai mắt lại

Vấn Hiên của ta a

Nếu biết sẽ nảy sinh phong bà này, ta có thế nào cũng sẽ không để cho Đường Vấn Thiên vào cốc uống rượu mừng. Chỉ là, hắn lại mang theo Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng tới

Hắn biết chắc! Đường Vấn Thiên! Cừu oán của hai ta lại nảy sinh 1 mâu thuẫn mới!

Cuối cùng cũng bình an đưa Vấn Hiên đến tân phòng, ta rất nhanh nối xương cho hắn. Trải qua nhiều ngày như vậy, hắn tất hẳn đã rất đau đớn! Nam nhân này, vì ta, cái gì cũng bỏ quên, vất vả lắm mới thành thân mà lại phát sinh chuyện này

Ta như thế nào mà không làm hắn thất vọng đây! Con tim đấu đến sắp nhỏ máu

Ta một ngày 1 một canh giữ bên người hắn. Lúc Đường Vấn Thiên biết tin, liền cũng đến thăm, nhưng bị ta ngăn ở ngoài cửa. Ta không bao giờ muốn hắn lại gần Vấn Hiên nữa! Ta không bao giờ muốn hắn đến Phượng Hoàng cốc nữa! Ta, không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa! Ngày ấy, nếu không phải hắn không có ở đây……..ta hoài nghi là do hắn làm!

Thương thế của Vấn Hiên vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Bởi vì chịu đói, chịu khát quá lâu, nếu không phải tại ngày thứ 7 lúc mặt trời lên đỉnh đầu, bọn ta tìm được hắn, chắc hẳn hắn cũng đã chết

Khi một mình dưới vách núi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hắn đã sợ hãi cỡ nào, bất lực cỡ nào! Nhưng là, thân thể của hắn như đã đi quá giới hạn, cho dù ta cho hắn uống loại dược tốt nhất, hắn cũng chỉ lúc mê lúc tỉnh. Ta nhìn bộ dáng của hắn, không ngừng rơi lệ! hắn có thể sống, nhưng là, hắn không thể tự đi lại như người bình thường, thậm chí, hắn sẽ trở thành một nam nhân chỉ có thể nằm ăn cơm [giống người bị liệt cả người ý]

Nếu ta biết, ta có thế nào cũng không làm

Tới ngày thứ 5 khi mặt trời lên cao, hắn rốt cục cũng tỉnh dậy. Thấy ta ở bên cạnh, gương mặt tái nhợt của hắn phiếm nụ cười ôn nhu, vô cùng bất đắc dĩ, vô lực nhìn chằm chằm ta

“Chàng tỉnh rồi! Vấn Hiên! Tỉnh dậy thì tốt rồi!” Ta nắm lấy tay hắn, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống

“Nô nhi!” Hắn nở nụ cười vô lực với ta “Ta, có chữa cũng không hết, có đúng không?”

Ta híp mắt nhìn hắn, liều mạng lắc đầu “Chàng còn không biết y thuật của ta sao? Ta như thế nào có thể không chữa khỏi cho chàng!”

Hắn lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Nô nhi! Cảm ơn nàng! Đời này có thể thành thân với nàng, ta đã không còn tiếc nuối rồi! cảm ơn nàng đã tìm được ta! Cũng cảm ơn nàng đã làm cho ta sống lâu như vậy, làm cho ta nếm được tư vị tương tư thống khổ, dày vò! A! thật tốt! Có thể được thấy Nô nhi mặc hỉ phục đỏ, ta có chết cũng không hối tiếc!” Dứt lời, hắn lại ho khan

Chết tiệt! Trong lòng ta bối rối, ngoại thương [vết thương ở ngoài] vốn đã nghiêm trong, hơn nữa còn nhiễm phong hàn, Vấn Hiên có thể mở mắt, bởi vì còn có tâm nguyện chưa hoàn thành!

“Vấn Hiên! Chàng không thể chết được! chàng đang nói cái ngu ngốc gì? Nếu chàng chết, ta phải làm sao bây giờ? Chàng đã nói sẽ mang lại cho ta hạnh phúc, ta còn chưa có nối dõi tông đường cho chàng! Sao chàng có thể như vậy mà chết!” Nói đến chỗ này, nước mắt ta, liền không khống chế được mà rào rào rơi xuống

Làm đại phu lâu như vậy, ta đương nhiên biết là không nên khóc trước mặt người bệnh. Nếu khóc, sẽ làm cho người bệnh không còn ý chí muốn sống! Nhưng là, bây giờ ta không phải là đại phu, mà là 1 thê tử! Vấn Hiên, chàng nhất định phải vượt qua cửa ải này

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Bình Luận (0)
Comment