Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 27

Ta theo tiềm thức giơ vỏ kiếm đang cầm trên tay lên đỡ, cũng không biết hắn là cố ý hay là hạ thủ lưu tình, chỉ nghe “đang” một tiếng, hoa lửa bắn ra bốn phía! Thanh kiếm trong tay của hắn quả thật là cứng! Giơ vỏ kiếm lên nhìn, vs chất liệu của thanh kiếm liệu  hôm nay mạng ta có còn lưu lại? Chỉ là a! Tên quốc sư này, dùng toàn đồ tốt, vỏ kiếm trong tay ta, dĩ nhiên là từ hoàng kim (vàng) chế thành!

Bên ngoài vò kiếm là 1 lớp sơn mỏng màu đen, tầng trong bởi vì va chạm vs thanh kiếm của hắn đã lộ ra sắc vàng bên trong! Mà thanh kiếm trong tay hắn, lại vốn là kim kiếm (kiếm vàng)! Cho nên, khi 2 thứ này chạm, tự nhiên sẽ không phân cao thấp

Vết thương vì bị chấn động mạnh mà nứt ra, chảy ra một chút máu. Cánh tay cũng vì thế mà tê dại.

Hắn thấy vỏ kiếm lộ ra sắc vàng, thất kinh.  Kêu lên, “Thánh kiếm!” Thanh âm tràn đầy lo lắng

Hắn cư nhiên lại khẩn trương vì 1 cái vỏ kiếm! Cái vỏ kiếm này, tất nhiên là chứa 1 bí mật mà ko ai có thể biết! Nếu ko phải vừa nãy ta dùng vỏ kiếm này để đỡ 1 đường kiếm của hắn, chứng kiến khoé môi của hắn có chút nhếch lên rồi hạ xuống, ta cũng sẽ không 1 lần nữa lại lấy vỏ kiếm này để đối phó vs hắn!

Ta vuốt nhẹ vỏ kiếm, cười vs hắn, “Nguyên lai! Ko biết tung tích thành kiếm ở đâu mà bây h thánh kiếm hoàng kim lại nằm trong tay ta, làm sao bây giờ? Ta lại muốn đem bỏ vào lửa thử xem, có phải thật sự là vàng ko sợ lửa ko!” Đem vàng đốt thành một khối, để xem ngươi còn có bí mật j!

Khoé môi hắn co quắp, sắc mặt xanh mét.”Nguyên lai nàng đốt lửa trong phòng chứa quần áo này là vì có ý định muốn thiêu rụi thanh kiếm của ta!” Mà hắn, lại còn giúp ta thiêu!

Tay của ta chỉ đối với hắn nhẹ lắc lắc, an ủi nói, “Không nên nghĩ về ta xấu xa như vậy! Ta cũng chỉ là vừa mới làm mà thôi! Đốt hết chỗ quần áo ở dây, ít nhất mà nói, Tuyên Tuyết Tán, ngày mai sẽ ko thể quay về phong! Lấy đc vỏ kiếm của ngươi, cũng là do vận khí tốt mà thôi!”

Ta đương nhiên sẽ không ngu mà nói ra, rất muốn nhìn kim kiếm của hắn không lúc ko có vỏ kiếm. Kim kiếm vừa rút ra, bộc lộ tài năng, thân phận quốc sư e rằng ko thể giấu diếm đc nữa rồi

Sắc mặt hắn xanh mét, cắn răng nói, “Đó là thánh kiếm! Không phải vỏ kiếm!” Thanh âm hắn tràn đầy áp lực, lộ sự bất đắc dĩ nồng đậm.

Hắn là đáng bất đắc dĩ! Trên đời này, chỉ có Đường Vấn Thiên thắng được ta, hắn, nếu có thể thắng được ta, có nghĩa là có thể thắng được Đường Vấn Thiên, như vậy, hắn ko cần phải lén lút trốn đến Tuyên thành như vậy!

“Xem ra, cũng có thể uống vài lần hoa rượu. Không tồi!” Ta buồn cười nói.

Cả người hắn bắt đầu phát run, tức giận đếnmức  thiếu chút nữa là không nói ra lời!”Nàng cũng biết, vũ nhục thánh kiếm, là tội chém đầu!”

Ta ngạo mạn chậm rãi ném thêm quần áo vào đống lửa, nói nhỏ, “Đối với ngươi mà nói, đây là thánh kiếm, đối với ta mà nói, nó vs vàng thì chẳng khác j nhau! Ta cũng không có lòng tham, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta một cái điều kiện là đc rồi!”

Hắn bị ta đảo ngược tình thế, nói ko ra lời! Một hồi lâu mới nói, “Nàng có biết hay không! Phụ nữ rất thông minh, sẽ là 1 bông hoa có khí chất, nếu bộc lộ tài năng quá mức, sẽ đưa tới họa sát thân!” Ở thế giới này, muốn tự bảo vệ mình, đầu tiên không đc biết nhiều! Tiếp theo đó là không thể “cây to đón gió” (*)

Ta nhìn vào mắt hắn, “Nhưng ta lại thích hằng ngày bộc lộ tài năng! Nếu không, gặp kẻ thù ta phải đối phó như thế nào đây? Các ngươi sợ bộc lộ tài năng sẽ dẫn đến hoạ sát sinh, nhưng lại rất thích hưởng thụ cái quá trình này, tốt nhất mọi người cùng nhau đến nhà hại ta! Ta sẽ cảm thấy vạn phần vinh hạnh!” Đối đãi Tuyên Tuyết Tán thành ra như vậy, ta đã như thấy trước con đường sau này! Đáng tiếc, ta cũng không sợ hãi! Loại cảm giác này, làm cho người ta hưng phấn đến phát run!

Ta thật sự rất muốn biết, trên đời này, trừ ra Đường Vấn Thiên ra, có phải hay không còn có người thông minh hơn ta!

Hắn nghiến răng ken két, hiển nhiên không thể chấp nhận rằng trên đời này lại có loại người như ta!

Ta bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, thấy ngọn lửa giận dữ lại bốc cao lên, nói vs hắn, “Có phải ngươi muốn chờ cho đến khi ta đốt sạch chỗ quần áo này mới cho ta 1 câu trả lời thuyết phục hay ko? Nhưng, quốc sư đại nhân, Quốc sư đại nhân vĩ đại nhất Hoàng quốc! Tính nhẫn nại của ta là có hạn, cho đến lúc này, Tuyên Tuyết Tán đang tắm rửa bên ngoài, có lẽ cũng sắp vào đc! Quốc sư đại nhân ở cùng vs ta – 1 người mới vừa tắm rửa xong, vị hôn thê của hắn lại ở cùng chỗ vs 1 người trong khoảng thời gian lâu như vậy, mà nơi này 4 phía ko 1 bóng người, ngài nói xem, hắn có vì bảo vệ danh tiết của vị hôn thê, vì bảo vệ danh dự của Hoàng quốc mà ra tay giết ngươi hay ko? Hay là sẽ làm như ko có việc j mà bỏ qua? Hả! Lại nói tiếp! Nếu như hắn giết xong, lại băm vằm thân thể ngài ra, vứt đầu 1 nơi, vứt thân 1 nẻo thì thật ko tốt! Phải không?” Bên môi ta phiếm ý cười mang theo vẻ uy hiếp. Ý đồ của ta rất minh xác, thuận ta thì ko sao, nghịch ta thì chết! Thằng làm vua thua làm giặc, chỉ là ý niệm đơn giản này!

Hắn không giận mà cười, nói, “Lại nói tiếp, Tuyên Tuyết Tán bây h đang ở trong ôn tuyền, trong khoảng thời gian ngắn,  sẽ không thể nhúc nhích, không phải sao? Thay vì liên thủ vs hắn giết ta, không bằng, ta đi giết hắn! Bản thân ta muốn thấy vị hôn thê là nàng sẽ bảovệ Tuyên thành chủ như thế nào!” Dứt lời, liền làm bộ rời đi!

Ta thấy buồn cười, nhưng vẫn bình tĩnh địa nhìn hắn.”Nếu không phải ngươi có 1 lý do nhất định để ko giết Tuyên Tuyết Tán thì  hắn ở bên ngoài đầu lâu như vậy mà ngươi vẫn ko đi giết hắn?” Nói xong, lấy tay cầm 1 đầu vỏ kiếm, ném nó vào ngọn lửa đang cháy!

Hắn cả kinh, quay đầu, nói, “Nàng dựa vào cái gì mà làm như vây!” Hai tròng mắt, lại bị vỏ kiếm nằm trong hoả diễm hấp dẫn!

“Ngươi cho rằng, ta làm Tuyên Tuyết Tán ngã vào ôn tuyền là vì cái gì?” ta nhìn vào đôi mắt hắn, hảo tâm cảnh tỉnh hắn, “Đương nhiên là để làm ngươi lộ diện! Quốc sư đại nhân!”

Chú thích

- (*) Cây lớn đón gió to: ý là hiếu chiến
Bình Luận (0)
Comment