Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 38

Mặc dù người hầu không theo vào Mai lâm nhưng trong Mai lâm vẫn rất đông! Tuyên Tuyết Băng và Tuyên Tuyết Hạo dìu Đường Vấn Hiên, 5 người chúng ta chậm rãi tiến vào Mai lâm. Hoa mai trong Mai lâm không giống với ngày trước khi Tuyên Tuyết Tán đưa ta đến vì nay đã bị phủ 1 lớp tuyết dày. Hoa mai trên cành toả hương thơm ngát trong không khí giá lạnh, mùi hương này làm cho lòng người mê đắm!

Hoa mai có rất nhiều phẩm loại, có loại mai màu hồng phấn, có loại mai màu trắng, có loại mai màu đỏ, cũng loại màu vàng. Trong Mai lâm này, mọi phẩm loại mai đều có đủ. Nhìn hệt như chốn tiên cảnh!

Ta chậm rãi nhắm 2 mắt lại, hưởng thụ sự tĩnh lặng hiếm hoi này!

Gió lạnh cùng hương thơm mát quất vào mặt, cứ cảm tưởng như có thể buông xuôi tất cả mọi chuyện trên thế gian này, ngay cả đối với Đường Vấn Thiên cũng không còn cảm thấy ghê tởm!

Mọi người đi đến gốc cây mai cổ thụ vòng tay mấy người ôm

Tại đó, Đường Vấn Thiên rút kiếm ra, trong bầu trời đầy mai bay lượn, tại không gian phủ đầy tuyết, bắt đầu múa kiếm!

Những chiêu thức đó ta đều cảm thấy thật quen thuộc, đó là kiếm pháp của Tuyên Tuyết Tán! Cảm giác được lớp sương mù trước mắt càng lúc càng dày, trong ta đột nhiên nổi lên cảm giác bất an. Tại sao Đường Vấn Thiên lại biết kiếm pháp của Tuyên Tuyết Tán? Tại sao hắn lại múa kiếm ngay dưới gốc cây này trong Mai lâm? Rốt cuộc là có chuyện gì mà ta không biết?

Thân hình của hắn hệt như rồng bay, dáng người so với Tuyên Tuyết Tán thì chỉ có đẹp hơn chứ không kém! Đường Vấn Hiên và Tuyên Tuyết Băng, Tuyên Tuyết Hạo đang xuất thần nhìn hắn.Thu kiếm, sắc mặt của hắn vẫn không mảy may thay đổi!

Một hồi lâu, chỉ nghe “Ba ba ba!” tiếng vỗ tay vang vọng khắp Mai lâm

Tuyên Tuyên Băng vẻ mặt sợ hãi, than, “Nguyên lai, kiếm pháp bí tịch này là do Thái tử tìm được sao? Nếu không phải thái tử bất công thì mấy người chúng ta đã sớm biết rồi! Tán ca cũng không cho chúng ta xem hắn luyện kiếm, không ngờ kiếm pháp này lại tinh xảo đến thế

Bên môi Đường Vấn Hiên phiếm ý cười thản nhiên. Nói nhỏ, “Ta chỉ nghe nói kiếm pháp của đại ca rất cao cường, không ngờ lại là cùng 1 loại kiếm pháp với Tuyên Tuyết Tán. Tuyên cũng từng cho ta xem qua 1 lần, chỉ là mấy chiêu cuối cùng thì không giống như thế này! Cổ tay không có cao như vậy, thế này thì thời điểm tấn công sẽ nhanh hơn và nắm chắc phần thắng hơn. Chắc hẳn là kiếm pháp này đã được đại ca cải tiến rồi!”

Đường Vấn Thiên nở 1 nụ cười tán thưởng với hắn, “Không sai! Kiếm thuật này đã trải qua quá trình cải tiến. Trải qua lần cải tiến ấy, kiếm pháp này càng hữu dụng hơn. Tuyên là trợ thủ đắc lực của ta, ta muốn ban cho hắn những thứ tốt nhất.Về phần ta, có thể an tâm ngồi ở ngôi vị Thái tử được rồi!”

Ta nghe mà thấy kinh hãi. Thứ nhất, kiếm thuật của Đường Vấn Thiên lại cao cường đến thế. Lại có thể cải tiến được kiếm thuật, bậc kỳ tài này trên thế gian rất hiếm. Thứ hai, 1 người không biết võ thuật như Đường Vấn Hiên cũng có thể nhận ra kiếm thuật của Đường Vấn Thiên có điểm không giống với Tuyên Tuyết Tán, ngay cả ta cũng không nhận ra được điều này! Mà hắn lại chỉ nhìn qua 1 lần mà thôi! Này chẳng lẽ đó là trí nhớ siêu phàm trong truyền thuyết? Trí tuệ của người này quả là sâu đến không thể lường được

Nếu thân thể không mang bệnh tật thì sẽ là một đối thủ mạnh! Nếu hắn theo phe của Đường Vân Thiên, đừng nói là đối phó với 1 mình Diệp Dược Nô ta, đến cả đối phó với tất cả tỷ muội của ta trong Phượng Hoàng cốc cũng là dễ như trở bàn tay!

Chỉ là, hắn là 1 con người rất ôn hoà, không hề có dã tâm.Hơn nữa, lại là người sắp chết! Ta chỉ đáp ứng duy trì mạng sống của hắn trong vòng 2 năm, không có nhiều hơn!

Cảnh sắc trong Mai lâm này đẹp thì có đẹp. Chỉ là có cảnh không có nhạc, chung quy cũng là thấy thiếu đi cái gì đó.

Đang thấy nuối tiếc thì Đường Vấn Hiên đã lấy ra 1 cây sáo bạc, nhẹ nhàng kề lên bên môi, tiếng sáo vang vọng khắp không gian thơm ngát và giá lạnh. Lúc này đây, thật không muốn tiếp tục lao đầu vào những cuộc tranh đấu, có thể sống cuộc sống hạnh phúc với các muội muội. Muội muội!

Ta nhanh chóng nhắm mắt lại, đột nhiên thấy trên cổ lạnh buốt, cùng 1 tiếng động hoàn toàn phá vỡ tiếng sáo, ta mở mắt ra, thấy trên cái cây kia là nam tử yêu ma đang cầm trên tay quả bóng tuyết vừa lúc nãy mới ném vào người ta

“Đường thái tử! Ngươi đến đây là để nghịch tuyết sao?” Tại sao hắn lại luôn phá hỏng tất cả

Không chút suy nghĩ, ta ngồi xổm dưới đất, vốc lấy 1 nắm tuyết, ném mạnh vào người hắn! “Tại sao không lúc nào ngươi biết dừng lại!”

Hắn nhanh chóng tránh ra, quả bóng tuyết đó đập vào cây mai, run rẩy 1 chút rồi rơi xuống ngay bên thân người của Đường Vấn Hiên cùng Tuyên Tuyết Băng và Tuyên Tuyết Hạo!

Ta rất muốn cười, nhưng lại có 1người cất tiếng cười trước! Trong Mai lâm vang vọng tiếng cười mang đầy vẻ đắc ý của hắn. Ta ngẩng đầu nhìn Đường Vấn Thiên. Nhìn bộ dáng đang vỗ tay tươi cười của hắn, ta nổi giận, ngồi xổm xuống, quát, “Tuyên Tuyết Hạo, Tuyên Buyết Băng! Đường Vấn Hiên! Các ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì! Mau ném hắn!” Dứt lời, cầm quả bóng tuyết trong tay ném về phía hắn!

Tuyết trên cây chỉ vừa mới đọng lại! Hắn, chỉ có thể ngồi ở trên cây mai!

Tuyên Tuyết Hạo và Tuyên Tuyết Băng không lên tiếng, nhưng Đường Vấn Hiên lại nói với 2 ngươi bọn hắn, “Không nghe chị dâu nói sao? Mau ném hắn!” Dứt lời, liền ngồi xổm xuống, vốc 1 nắm tuyết ném vào người Đường Vấn Thiên

Tuyên Tuyết Hạo và Tuyên Tuyết Băng thấy như vậy, biết Đường Vấn Thiên bình thưởng rất sủng ái đệ đệ, liền cũng bắt đầu chơi đùa nháo cả lên.

Bởi vậy, mọi người còn có tâm tình nào mà thưởng mai. Cười đùa rồi hồi lâu! Đường Vấn Thiên cũng thật kỳ quái, không ném tuyết vào người ai khác mà cứ nhắm thẳng vào ta mà ném. Hơn nữa, lại cứ ném liên tục, hẳn là có chủ tâm muốn làm cho chết cóng! Ném tuyết 1 lúc câu, Tuyên Tuyết Hạo và Tuyên Tuyết Băng cũng không dám thẳng thừng ra tay với hắn

Mặc dù người bọn họ đứng bên phía ta nhưng dù sao hắn cũng là Thái tử, những quả bóng tuyết ném vào người hắn vốn đã ít nay lại càng ít hơn

Từ trận chơi đùa bát nháo lúc đầu dần dần trở thành trận quyết chiến của 2 người

Vì công phu cao cường hơn nên số lần hắn ném trúng ta cao hơn rất nhiều! Lòng ta  căm tức, cầm trong tay 1 vốc tuyết đang định ra tay, nhưng hắn lại cười nói, “Ngươi có thể ném trúng ta? Đừng có vì ném không trúng mà lại tiếp tục lên thành lâu tự vẫn! Ha ha!”

Sắc mặt của ta trắng không còn chút máu, bên môi nở ra nụ cười lạnh, quả bóng tuyết từ trong tay bay ra, nhưng lại không bay về phía Đường Vấn Thiên mà lại lao thẳng vào Đường Vấn Hiên!

Thấy quả bóng tuyết sắp trúng vào mặt Đường Vấn Hiên, Đường Vấn Thiên cả kinh phi thân đến cứu đỡ, ta rất nhanh vươn chân ra ngáng đường làm hắn té nhào, trên mặt đất tạo thành hình thiên thần tuyết! Đường Vấn Thiên không tránh khỏi bị va đập mạnh ở mặt. Hắn che mặt ngồi chồm hổm mặt đất!

Tuyên Tuyết Hạo và Tuyên Tuyết Băng nhanh chóng chạy tới đỡ Đường Vấn Hiên. Lúc này, Đường Vấn Thiên thấy đệ đệ trúng chiêu, cả người như phát điên lên, phi thân qua đẩy ta ngã thẳng xuống đất, song chưởng mạnh bạo bóp lấy cổ ta! “Ngươi dám đụng đến Vấn Hiên! Ta giết ngươi!” Hắn điên cuồng hét lên, hai mắt đỏ ngầu.

Cảm giác không khí từng chút từng chút mất đi, ta rất muốn cười nhưng có thế nào cũng không cười nổi! ” Cứ dùng lực thêm chút nữa, giết ta, Đường Vấn Hiên cũng sẽ không sống được. Trên đường xuống hoàng tuyền có mỹ nam làm bạn, ta chết cũng không nuối tiếc”

Hắn hung tợn nhìn chằm chằm vào mắt ta, lực đạo trong tay càng lúc càng mạnh

Đường Vấn Hiên vội la lên, “Đại ca! Đừng đả thương nàng! Vui đùa mà thôi, không nên coi nặng vấn đề như vậy!” Dứt lời, liền bắt đầu ho nhẹ!

Đường Vấn Thiên cả kinh, buông lỏng tay nhưng thân người vẫn đang đè lên trên người ta, một hồi lâu sau, như là phục hồi lại tinh thần, hắn chậm rãi đứng dậy. Ta nằm trên mặt đất đầy tuyết, vừa trở về từ quỷ môn quan, suy nghĩ rất nhiều sự tình. Tại sao ta lại phải luôn đấu đá với Đường Vấn Thiên như vậy? Không phải mục đích của ta là đi tìm Hàn Tuyết và Hàn Mai sao? Tại sao ta vẫn còn ở đây thưởng mai, thưởng tuyết với bọn họ? Hôm nay không biết tương lai sống chết sẽ ra sao, tại sao, ta lại vẫn còn lãng phí thời gian ở nơi đây? Sau khi nghĩ thông suốt, ta liền tự đứng dậy.

Đường Vấn Hiên ân cần nói, “Thế nào? Không có việc gì chứ? Đại ca, sao ngươi lại đối xử như thế với 1 cô nương!” Trong thanh âm của hắn tràn ngập ý cười ấm áp. Như thể người vừa ném tuyết vào hắn không phải ta. Thân thể mảnh khảnh đứng ở trong tuyết, như có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào!

Tuyên Tuyết Hạo và Tuyên Tuyết Băng không để ý đến ta. Như thể ta vừa phạm phải 1 đại lỗi trời không dung đất không tha. Vị hoàng tử này, vốn không thể đụng đến sao?

Đường Vấn Thiên thở phì phò đứng ở một bên, lớn tiếng nói, “Làm sao mà ngươi có thể đánh hắn! Bệnh tình của hắn nặng như vậy!”

Ta hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta ném tuyết, tại sao lại phải bài trừ hắn ra? Hắn chỉ có thể nhìn mà không thể cùng vui vẻ sao?”

Đường Vấn Hiên cười, “Đúng vậy! Đại ca, ta rất vui vẻ đây! Cho tới bây giờ không ai dám ném tuyết với ta đếy! Như xem ta là 1 bằng hữu của hắn, thật sự rất cảm động!”

Nam tử ôn như như vậy, tại sao lại là đệ đệ của nam nhân mà ta hằng căm ghét

Ta không nói nhiều, đứng thẳng lền, “Nếu đã không có việc gì, Đường thái tử, ta có lời với ngươi nói, phiền ngươi đi theo ta 1 lát!” Dứt lời, liền dẫn đầu đi trở về xe ngựa.

Hắn xanh mặt, không nói được một lời nào, đi theo ta.

“Ngươi nói cho ta tung tích của Hàn Tuyết và Hàn Mai, ta lập tức đi tìm, các nàng đã ở bên ngoài lâu lắm rồi! Ta khai cho ngươi một đơn thuốc, cứ sắc thuốc theo phưong thức đó. Đường thái tử, hẳn là không có vấn đề gì chứ! Chúng ta từ bây giờ tách ra ở chỗ này?” Ta nói thẳng.

Hắn hừ một tiếng, “Tuyên còn chưa trở về, không nói với hắn tiếng nào đã vội rời đi à, ngươi không cần nói với hắn một tiếng sao?”

Ta không kiên nhẫn phất tay, “Dùng nguyên nhân này thì trói buộc được ta sao? Đường thái tử, ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng ta thích hắn chứ?! Đem địa chỉ giao cho ta. Ta không muốn lãng phí thời gian!”

Sắc mặt hắn xanh mét, một hồi lâu nói, “Ta cứ nghĩ ngươi đối với hắn đã nảy sinh chân tình!”

Ngạo mạn chậm tiêu sái đến trước mặt hắn, hai tay chắp sau lưng, nói, “Đây chỉ là đánh cuộc, không phải sao?”

Sắc môi hắn trở nên tái nhợt. Thoạt nhìn, việc hắn đánh cuộc với ta hoàn toàn trông chờ vào tình yêu giữa ta với Tuyên Tuyết Tán. Đáng tiếc, hắn đã tính toán sai lầm rồi!

Khẽ hừ một tiếng, hắn cắn răng nói, “Ngươi còn thiếu ta 1 yêu cầu! Cho nên, lần này chỉ có thể nói với ngươi tung tích của Hàn Tuyết. Hơn nữa, ta có một yêu cầu!”

Ta bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói, “Ngươi có thể nói ra, về phần ta có muốn tiếp nhận hay không là chuyện của ta!”

Hắn mỉm cười, cả người như toát ra hàn băng, lạnh lùng nói, “Ngươi chỉ có thể tiếp nhận! Bởi vì, ta sẽ không nói cho ngươi biết Diệp Hàn Tuyết ở nơi nào, chỉ có ta mới có thể dẫn đường cho ngươi! Ta sẽ đi cùng với ngươi!”

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Bình Luận (0)
Comment