Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 47

Ta không ngờ Viêm Mạnh lại đồng ý gả cho Hàn Tuyết!

Lúc 3 người chúng ta xuất hiện trước mặt bọn họ với vẻ mặt tươi cười, bọn họ trợn tròn 2 tròng mắt!

Đường Vấn Thiên mang theo vẻ mặt khó đoán, so với bình thường không có gì là khác biệt, chỉ có khoé môi là hơi rủ xuống. Đường Vấn Hiên với sắc môi tái nhợt nhìn vào Hàn Tuyết đang ôm lấy cánh tay ta! Cả người thoạt nhìn không có chút khí lực nào.

Hàn Tuyết vung tay hô to với mọi người, “Các vị hương thân! Nguyên soái bất bại ta 3 ngày sau sẽ thành thân! Mong mọi người chúc phúc!”

Các tướng quân xôn xao cả lên, ném thứ gì đó trong tay lên bầu trời! Trong khoảng thời gian ngắn, cả thôn trấn vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người chạy đôn chạy đáo truyền tai nhau: nguyên soái bất bại sẽ thành hôn!

Ta gọi đến mười người tráng đinh (*), bảo bọn họ nấu các dược liệu lên, khi nấu xong đem đổ vào giếng nước của trấn! Trấn dân khi uống xong, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên! Căn bệnh đậu mùa đang hoành hành cũng từ đó mà biến mất!

Mặc dù lần này ta không nhận được chút tiền thù lao nào, nhưng nhìn vào gương mặt tươi cười của Hàn Tuyết, ta thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá!

Hôn lễ được tổ chức rất náo nhiệt. Ồn ào khắp nơi, muội muội của ta đã trưởng thành! Ta thầm nghĩ trong lòng. Ta không ngờ Hàn Tuyết là Phong quốc nguyên soái, Hàn Mai lại là hải quân tướng quân! Thoạt nhìn, các muội muội của ta có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân khi ở đây! Nếu Đường Vấn Thiên không nhắc nhở, có lẽ ta sẽ thật sự ở mãi chỗ này không rời đi!

Nhìn gương mặt tươi cười hạnh phúc của Hàn Tuyết và Viêm Mạnh, ta đột nhiên nhớ đến Tuyên. Mặc mới chỉ xa cách ít ngày nhưng ta lại cảm giác đã xa nhau rất lâu! Ở cùng với Đường Vấn Thiên, cuộc sống không 1 ngày yên bình, nhưng Tuyên thì không giống như thế! Tuyên mang lại cho ta cảm giác rung động, mang lại cho ta cảm giác ấm áp! Nhớ đến đêm hôm đó, nhớ  đến biểu hiện lo lắng của hắn khi ở thành lâu. Ta bắt đầu muốn biết hắn có tức giận việc ta ra đi không 1 lời từ giã hay không!

Hắn vì ta mà thoái hôn với Thuỵ Nhạc Mai, mà bây giờ ta lại đang ở cùng với các muội muội! Nghĩ đến đây mới thấy thời gian trôi nhanh như thoi đưa [nguyên gốc là: như tiễn]! A! Mới bao lâu không gặp mà ta đã bắt đầu muốn hắn!

Căn bệnh của Đường Vấn Hiên càng ngày càng có chuyển biến tốt. Từ sau ngày hôm đó, Đường Vấn Hiên vẫn chưa nới với ta lời nào! Ta nghĩ không ra, người đã vì đứng ra bảo vệ ta mà suýt bị Hàn Tuyết bắt đi có phải là hắn hay không! Tại sao hắn đột nhiên lạinhư vậy? Vì lo bề bộn hôn sự của Hàn Tuyết nên ta không để y lắm nhưng bây giờ 3 người chúng ta lại cùng ngồi một chiếc xe ngựa, ta không thể không chính quan sát kỹ

Biểu hiện của hắn rất rõ ràng, hắn không để ý tới ta, Đường Vấn Thiên cũng không để ý đến ta! Hắn xanh mặt không thèm nhìn ta, Đường Vấn Thiên cũng không thèm nhìn ta! Mỗi lần ăn cơm hoặc chẩn mạch, hắn cũng  không lên tiếng. Bộ dạng của hắn như vậy lại làm cho ta thật sự rất muốn trêu cợt hắn!

Xe ngựa đã đi được ba ngày, rất nhanh đến phạm vi của Tuyên thành. 2 người bọn họ vẫn cứ đối xử lạnh nhạt với ta như cũ.

Dù sao cũng chỉ còn 2 ngày nữa là đến Tuyên thành rồi! Nhẫn nhịn thêm 2 ngày nữa thôi là được! Ta thầm nghĩ.

Xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi ven đường. Ta một mình ngồi bên ven đường nhìn bầu trời đêm, bầu trời tối nay không có 1 ngôi sao nào, chắc lúc này đây mây đen đang giăng kín, có thể trời sẽ mưa! Ta thầm nghĩ. Chúng ta đã đến biên giới của Hoàng quốc, ngay lúc này mà gặp mưa thì sẽ lạnh hơn bình thường rất nhiều!

Tuyên Tuyết Tán bây giờ đang làm gì? Ta thầm nghĩ. Có nghĩ đến ta hay không? Có giận ta hay không, hắn có cảm thấy không thoải mái vì đã thối hôn với Thuỵ Nhạc Mai hay không? Ta cảm thấy mình có rất nhiều điều để nói với hắn, chỉ còn 2 ngày nữa! Còn 2 ngày nữa là đến Tuyên thành rồi! Ta thì thầm trong lòng.

“Thế nào? Đang nghĩ đến Tuyên? Ta thấy tình cảm giữa ngươi là tên nguyên soái đó rất tốt, ta không biết ngươi có còn muốn gặp lại Tuyên hay không!” Thanh âm của Đường Vấn Thiên vang lên từ phía sau.

Thật sự rất nhàm chán! Nếu không phải vì hắn giúp ta tìm lại Hàn Tuyết thì ta căn bản sẽ không giúp hắn chữa bệnh cho Đường Vấn Hiên! Ta cũng sẽ không nói với hắn việc ta và Hàn Tuyết nhận lại nhau. Cho đến khi Hàn Tuyết mặc lễ phục tân lang trong buổi thành hôn, 2 người bọn hắn vẫn không hề biết Hàn Tuyết chính là vị nguyên soái đó, vị nguyên soái đó chính là Hàn Tuyết! Có phát sinh hiểu lầm này cũng là lẽ tự nhiên!

Không thể nào! Ta thầm nghĩ. Đường Vấn Hiên sẽ không vì chuyện này mà giận dỗi chứ? Ta không nghĩ ra, chuyện giữa ta và Hàn Tuyết thì có gì liên quan đến hắn

“Không nghĩ đến hắn thì chẳng lẽ nhớ nhung ngươi sao? Dù gì ta với hắn cũng đã đính thân rồi! Không phải sao? Đường thái tử!” Ta lạnh lùng nói.

Bên môi hắn chậm rãi phiếm ý cười, “Phong quốc nguyên soái cư nhiên lại là 1 nhân vật như thế này! Lần này tới, ta cũng không định đến tay không! Nếu Phong quốc có thể cung cấp số lượng lớn binh khí cho Hoàng quốc, Hoàng quốc chúng ta liền có thể thống trị thiên hạ! Người đã đánh bại ta và Tuyên Tuyết Tán lại là 1 thiếu niên như vậy, ta thật sự thật không ngờ!” Hắn ngồi xuống kế bên ta cùng nhìn lên bầu trời.

“Tác phong tàn nhẫn, không tệ, vốn là một anh tài!” Nghĩ đến Hàn Tuyết, ta lại bắt đầu thấy cao hứng. Muội muội của mình dĩ nhiên là tốt hơn so với những người khác

Đường Vấn Thiên không lên tiếng, nhìn bầu trời một lúc lâu mới nói, “Thời tiết đang thay đổi, chúng ta vào xe ngựa đi! Vấn Hiên mấy ngày nay mất hứng, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của hắn! Giao tình giữa hằn và Tuyên rất tốt, có thể là bởi vì ngươi có quan hệ thân mật với nguyên soái nên lúc ấy chúng ta thật sự tưởng rằng người mà nguyên soái sẽ thành thân là ngươi! Không ngờ tân nương lại là 1 người cao thon khoẻ đẹp! Mặc dù không thấy mặt, nhưng có thể tưởng tượng ra 1 giai nhân xinh đẹp vô song! Diệp Dược Nô, ta đã nghĩ ngươi sẽ tức giận!” Hắn thử dò xét ta, muốn suy đoán tâm tình ta qua nét mặt

Ý cười bên môi ta vẫn không đổi, nói nhỏ, “Thật ra hắn cũng tốt nhưng ta đã có Tuyên rồi! Không phải sao? Đường thái tử! Mặc dù hắn chỉ là người ta dùng để đánh cuộc với ngươi nhưng ta cũng không có ý định tuân thủ ước định. Đường thái tử nên cẩn thận 1 chút. Ta sợ đến lúc đó, trợ thủ đắc lực của ngươi đã bị ta huỷ hoại!” Dứt lời, quay đầu, nở 1 nụ cười với hắn.

Đường Vấn Thiên mê hoặc nhìn ta, như là muốn nghe xem lời ta nói là giả hay thật. Một hồi lâu sau, hắn nói nhỏ, “Nếu như không có tình ý gì với nguyên soái thì hãy nói với Vấn Hiên 1 tiếng, ta không muốn hắn lo lằng!”

Ta rất muốn nhảy dựng lên mắng to, dựa vào cái gì mà muốn ta cứ phải lo mọi việc cho Đường Vấn Hiên? Hắn là cái gì của ta? Tương đối mà nói thì hắn nên đến lấy lòng ta, sợ ta tức giận mới đúng

Đường Vấn Thiên nói nhỏ, “Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ không can thiệp vào chuyện giữa ngươi và Tuyên Tuyết Tán. Thậm chí nếu ngươi trở thành Tuyên thành nữ chủ nhân, ta cũng không quản! Thế nào? Có phải rất hấp dẫn hay không?”

Ta cười lạnh. Điều kiện này, quả thật là rất hấp dẫn, nếu như ta tin tưởng Đường Vấn Thiên sẽ buông tha cho ta dễ dàng như vậy thì ta là đứa ngu!

Gả cho Tuyên Tuyết Tán, sau đó để tính mạng của toàn bộ người thân lọt vào tay Đường Vấn Thiên! Nếu ta không phải là người điên thì chính là kẻ ngu

Cho hắn toại nguyện dễ dàng thế sao? Ta cười nói, “Đường thái tử đã có thành ý muốn thành toàn cho ta và Tuyên thì ta cự tuyệt được rồi! Cho nên, ta tiếp nhận!”

Nụ cười của Đường Vấn Thiên đông cứng trên môi. Một hồi lâu sau mới phất tay áo, nói, “Tùy ngươi!”

Ta cười lạnh, chậm rãi đứng dậy, đang muốn đi trở về xe ngựa thì đã thấy xe ngựa chạy vội đi!

Thế nào? Muốn bỏ lại ta ở đây? Ta cười lạnh.

Ta chạy nhanh đuổi theo xe ngựa! Đường Vấn Thiên! Ngươi tốt lắm!

Nước mưa lạnh như băng từng hạt từng hạt rơi xuống người ta. So với chủ ý của hắn, ta đã quá ngây thơ! Bây giờ Phong quốc đang ở đúng vào màu mưa, cũng may lần này không có sét liền đã mưa! Nếu không, tiếng sấm sét sẽ làm người ta hỏng mất

Rất nhanh, gió đã thổi đến mức lớn nhất. Mưa to, mưa tầm tả!

Ta chạy vội 1 mình trong mưa, cảm thấy nước mưa lạnh như băng. Mưa to quất vào trên mặt ta, che kín 2 mắt ta. Đường Vấn Thiên, vui đùa ta như vậy, ngươi rất cao hứng? Mới vừa nghĩ như vậy thì đã cảm thấy dưới chân trơn trợt, ta thầm nghĩ một tiếng:“hỏng bét”, liền ngã thẳng xuống hố sâu bên cạnh

Chú thích:

(*) Tráng đinh: người giúp việc tráng kiện

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Bình Luận (0)
Comment