Mùa xuân là thời điểm tuyển tú. Nhưng được quốc sư an bài chuyện tiến cung lại không phải là việc gì khó!
Vốn là ta định đợi đến lúc đó, nhưng trong cung lại truyền tin hoàng đế lâm bệnh. Nếu lúc này không hành động ngay, như vậy, một khi Đường Vấn Thiên đã ngồi lên long kỷ thì muốn đưa hắn xuống đài là chuyện không thể!
Đường Vấn Hiên cũng không chịu chờ đợi lâu [nguyên văn là viễn vọng], mới mấy ngày đã mang ta và dược phòng trong cung, làm tiểu cung nữ lo toan hòm thuốc bên ngự y. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tra ra nguyên nhân căn bệnh của hoàng đế, cũng làm cho hắn khoan hãy chết sớm như vậy! Nếu hắn chết đi thì thái tử sẽ lên ngôi kế vị, khi đó biện pháp gì cũng không có!
Bởi vì ngày ngày đeo mặt nạ da người nên làn da ta bị bí bách do không được tiếp xúc với không khí! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làn da của ta sẽ xong đời, không thể làm gì khác hơn là vẽ lên mặt mình những nốt đỏ như bị phát ban. Những người biết thưởng thức đều đã nhìn kỹ gương mặt hồng thuỷ mãnh thú này của ta. Những nốt phát ban từ xưa đến nay được xem như là loại nguyền rủa lớn nhất của người phụ nữ! Nói cách khác, phụ nữ nếu có những nốt này thì sẽ gặp mạng khắc phu. Nếu khuôn mặt thanh tú thì cũng còn có nam nhân nguyện ý không sợ chết đến nếm thử, nếu là như vậy thì đó quả là an toàn nhất với ta rồi!
Nghe nói sau lúc ta cự hôn, Tuyên thành loạn cả lên, tất cả mọi người chỉ trích Tuyên Tuyết Tán là kẻ phụ lòng, có người hung ác còn nói muốn ném Tuyên Tuyết Tán cùng với nữ tử mang thai lên bàn thiên đăng (*)! Nếu không phải ngày đó Tam hoàng tử và Thuỵ Nhạc Mai bị người khác bắt gian trong phòng, ngày đó hoàng đế vừa lại không có mặt ở đó thì chủ tử của Tuyên gia đã bị mọi người tiễn xuống hoàng tuyền rồi!
Lại nghe nói, Tam hoàng tử điện hạ rốt cục ôm được mỹ nhân về, cười đến toe tóet.
Nhị hoàng tử lại có chuyển biến tốt, ai cũng ngờ rằng sau lúc đó bệnh tình của Nhị hoàng tử lại như xuất hiện kỳ tích, chuyển biến tốt đẹp hẳn lên, tưởng rằng sống không quá ba ngày, bây giờ, một tháng nay vẫn còn sống! Nhưng thật ra thái tử điện hạ và Tuyên Tuyết Tán vẫn đang đi truy tìm tân nương mất tích, đến bây giờ vẫn chưa từng hồi cung!
Là tác dụng từ thuốc của ta sao? Đường Vấn Hiên rốt cuộc đang nghĩ gì lại dùng nó?
Ta vào cung với Thuỵ Triệt. Đường Vấn Hiên vẫn còn có chút tình người, đó là không đích thân mang ta vào cung mà phái Thuỵ Triệt làm việc này
Nếu hắn biết ta là nữ tử đã phá hoại nhân duyên của muội muội hắn thì không biết hắn có hối hận về hành động hôm nay không? Ta thầm bật cười. Thụy Triệt và Thuỵ Nhạc Mai rất sống nhau, nam nữ giống nhau, mái tóc hung đỏ, dây lưng buông xuống tại bên hông, ngọc quan (**) sáng sủa, mày kiếm, mắt tinh, môi đào. Chỉ có thể dùng 1 chữ “đẹp” để đánh giá!
Đi qua vài cửa cung, Thụy triệt dừng lại, quay đầu nói với ta, “Đằng trước là ngự dược phòng! Ta đã nói trước với đại đệ tử của cha rồi, hắn sẽ chiếu cố cho ngươi! Muốn gì thì nói với hắn, biết chưa?”
Hắn nghiêng nửa người, những sợi tóc hung đỏ buông xuống trước ngực, thật sự là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Nếu hắn được nạp vào hậu cung thì hậu cung 3 nghìn kia liền sẽ trực tiếp cuốn gói về nhá!
Vẻ đẹp của hắn chẳng thể phân biệt được tính chất, nam nhân nhìn thấy sẽ rung động, phụ nữ nhìn thấy thì tim cũng đập không ngừng! A! Hoàng quốc thật đúng là sản sinh ra nhiều mĩ nhân! Nếu không phải lúc đầu đã nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Tuyên Tuyết Tán và vẻ đẹp thiên thần của Đường Vấn Hiên thì đến cả ta chắc cũng không thoát khỏi mĩ sắc (***) của hắn!
Nói đến dung mạo, Đường Vấn Thiên mặc dù có chí khí nam tử phong trần nhưng cũng thật sự rất tuấn mĩ! Nếu đạt Đường Vấn Hiên, Đường Đình Hiên, Đường Vấn Thiên, Tuyên Tuyết Tán đứng chung 1 chỗ với nam tử này thì cho dù có là tiên nữ cũng rớt xuống từ đám mây! Ta buồn cười nghĩ.
Đẹp đến mức chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa!
Nhanh chóng gật đầu, xem như ta đáp ứng hắn.
Trong đôi mắt hắn loé lên tia kinh ngạc, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Một hồi lâu mới tiếp tục đi đến ngự dược phòng!
Nam nhân này vừa mới nãy đã nghĩ gì? Ta ngẫm nghĩ, Đường Vũ Hiên bảo ta cảnh giác với người này, nhưng lại chưa nói rõ với ta bất kỳ điều gì về hắn. Quan tâm đến hắn nhiều như vậy làm gì? Ta nhẹ gõ vào đầu mình, trong cung này, bất luận hắn có thế lực đến thế nào thì cũng không phải chuyện của ta! Nếu hắn cản trở việc tốt của ta thì diệt trừ cũng không muộn!
Xa xa địa đã thấy 2 cánh cửa màu đỏ thắm, trên cửa có đính 2 đầu sư tử ngậm 1 chiếc vòng thả xuống [tay nắm cửa chúng ta thường thấy ở mý biệt thự ý, có cái đầu sư tử ngậm cái vòng ==]. Đẩy cửa ra, một cỗ dược thơm mát xông vào mũi. Ta hít sâu 1 hơi, mùi thơm thật quen thuộc! Những người đang làm việc trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên. Vẻ mặt kinh ngạc, như thể là chưa bao giờ gặp qua Thuỵ Triệt!
Một hồi lâu sau mới có người thử cất tiếng, “Thụy, Thụy tương!”
Hắn một mở miệng, những người trong ngự dược phòng mới nói theo “Thụy tương tâm tình hẳn là rất tốt! Thụy tương cư nhiên đến ngự dược phòng! Từ lần trước…”
Hắn nghe vậy, đôi mắt bắn ra thứ ánh sáng hệt như độc xà! Người kia lập tức im bặt, lui về phía sau, đến thở mạnh cũng không dám.
Hắn lạnh nhạt nói, “Lâu Nhạc Khanh đâu?”
Lời vừa dứt, một bóng lao về phía hắn, lại bị hắn nghiêng người tránh ra. Ta không ngờ, ở chỗ nhã nhặn thế này cũng xuất hiện động tác cao cường đến vậy, một người chợt xuất hiện, đụng vào hắn! Hắn oa oa kêu to, gương mặt đáng yêu hệt như nữ tử, hét lớn, “Sao lần nào ngươi cũng tránh! Mặc kệ! Làm lại!”
Cảm giác bàn tay của Lâu Nhạc Khanh đặt tại bên hông ta càng siết chặt, dĩ nhiên thuận thế muốn ôm chặt ta vào lòng hơn 1 chút, ta không nhịn được, lấy tay đẩy hắn ra, trở tay chế trụ cổ tay hắn, lạnh nhạt nói, “Lớn mật điên cuồng ban ngày ban mặt mà dám làm ra loại chuyện này!”
Mọi người trong ngự dược phòng đều há hốc miệng, không nói một tiếng nhìn 2 người chúng ta, hắn liều mạng giãy dụa nhưng không có lực. Gương mặt hắn trở nên đỏ bừng
Khoé môi Thuỵ Triệt nhướn lên, con ngươi lòe lòe tỏa sáng, cười nói, “Luôn dùng 1 chiêu này, ngươi không thấy cũ sao! Bất quá, hôm nay là lần đầu tiên cho nên mặc kệ cho ngươi dùng! Đến! Nhạc Khanh, đây là nữ đệ tử ta tìm cho người, Thu Vũ, tên đăng đồ tử (****) này là đệ tử của sư phụ, Lâu Nhạc Khanh! Bất quá, nếu sau này hắn động tay động chân với ngươi, mưu đồ làm loạn, ta giới thiệu cho ngươi cách dùng thuốc trong ngự dược phòng! Đến đây, ta chỉ cho ngươi xem, hắn ngoắc tay với ta, ngón tay chỉ về phía bên trái vào kệ thuốc, “Xem! Như vậy là được rồi! Đối phó loại háo sắc này thì phải cần đến thủ đoạn như thế! Không nên bị khuôn mặt ngây thơ của hắn lừa! Lúc đáng xuống tay thì tuyệt đối không nên nương tay!”
Ta ngây cả người, không tình nguyện nhìn về thứ hắn chỉ. Người này là Thuỵ Triệt? Thuỵ Triệt cũng có loại biểu tình này?
Khóe môi nhướn lên thành nụ cười, ta khoái trá gật đầu, “Ta sẽ dùng liều thuốc của 10 người!”
Lâu Nhạc Khanh oa lên 1 tiếng, “Liều của 10 người! Ngươi muốn độc chết ta! Thụy triệt! Sao ngươi có thể hại ta như vậy! Vất vả lắm nơi đây mới có 1 cung nữ mới, mà ngươi lại huỷ hoại hình tượng của ta như vậy! Như vậy thì giữa ta và Thu Vũ muội muội sẽ không có hi vọng rồi! Thụy triệt! Nếu ta không lấy được thê tử thì đó là trách nhiệm của ngươi!”
Thụy triệt cười lạnh nói, “Ta không ngại giết ngươi, vì dân trừ hại!”
Lâu Nhạc Khanh rút tay ra, cười ha hả, “Ngươi chỉ biết ức hiếp ta! Một điểm nghĩa khí cũng không có! Hôm nay chúng ta sẽ vào cung chuẩn mạch cho Nhị hoàng tử, không tiếp chuyện với ngươi được rồi! Thân thể của Nhị hoàng tử, xem ra không trụ nổi qua 3 ngày! Ôi! Thái tử điện hạ vẫn chưa hồi cung. Thật sự là truy (******) phụ nữ đến phát điên rồi! Thu Vũ, ngươi đi cùng ta!” Dứt lời, liền bước ra khỏi ngự dược phòng.
Nguyên lai đã bệnh nặng như vậy rồi? ta thầm nghĩ trong lòng.
Khoé môi của Thuỵ Triệt co quắp, lạnh lùng nói, “Thái tử điện hạ phải đi tìm thê tử giúp Tuyên thành chủ! Không phải truy phụ nữ!”
“Thê tử của Tuyên thành chủ không phải là phụ nữ à? Nói chính xác chính là truy phụ nữ!” Hắn vừa đi vừa nói.
Lâu Nhạc Khanh vốn đã sớm chuẩn bị hòm thuốc cho ta, liền theo Lâu Nhạc Khanh đi đến Tiền Vân Điện của Nhị hoàng tử.
Chú thích
(*) Bàn thiên đăng: kiểu như giàn hoả tán ý
(**) Ngọc quan: ngũ quan như ngọc
(***) Mĩ sắc: vẻ đẹp
(****) Đăng đồ tử: chỉ loại đàn ông háo sắc, yêu râu xanh
(*****) Truy: đuổi bắt