Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 82

Hắn thở dài, nói với ta, “Tuyên di qua đời, tất nhiên sẽ được đưa vào hoàng lăng của phụ hoàng, lúc này nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội để nhìn mặt nữa!” Giọng nói của hắn rất cô đơn, cô đơn đến mức thiếu chút nữa đã làm ta mềm lòng!

Ta xoay người lại, nói với hắn, “Người đãchết, không gặp cũng được! Nếu không phải Thái thượng hoàng cứ gọi bà ấy là Tuyên di thì thật sự nô tỳ sẽ tưởng rằng bà ấy là thân sinh mẫu thân (mẹ ruột) của ngài! Bà ấy là vì hoàng đế sửa đổi tổ chế mà chết, có chết thì cũng là có ý nghĩa! Nếu Thái thượng hoàng đi ngay lúc này thì có thể thấy mặt bà ấy lần cuối, lúc đưa vào trong lăng, chi bằng cũng đưa ngài vào luôn đi!”

Hắn ngây cả người, trở mình đứng dậy, ngồi ở bên giường. Nhẹ giọng thở dài. Bộ dáng của hắn rất tịch mịch. Ta thấy hắn rất muốn đến hoàng lăng xem qua một chút. Nhưng ta lại không cho phép!

“Tuyên di từ nhỏ đã rất yêu thương ta!” Hắn như là đang hồi tưởng lại chuyện xưa, hướng tầm mắt ra xa.

“A! Tuyên phi tất nhiên là yêu thương ngươi! Bởi vì ngươi vốn là hài tử duy nhất của hoàng hậu nương nương – người có địa vị, uy quyền cao nhất trong cung; không thương ngươi thì thương ai?” Ta lạnh lùng nói. Nếu không phải bởi vì sức khoẻ của hắn không tốt và lại là trích tử (con 1) của hoàng hậu thì làm sao bà ta có thể thương hắn? Không chưa biết chừng đã hạ độc giết chết hắn rồi!

Tuyên phi, trước khi tiến cung, ta có nghe nhiều lời đồn đại về bà ta. Tỷ như hạ độc hại hoàng tự, bách hại các nương nương, …, không có thủ đoạn nào là không dám làm! Nữ tử ác độc như vậy, ta không tin bà ta lại thật tình đối đãi tốt với đứa con của người khác như vậy! Tất nhiên là bởi vì sức khoẻ của Đường Vấn Hiên không tốt và không có duyên với ngôi vị hoàng đế, hơn nữa lại là hài tử mà lão hoàng đế yêu thương nhất nên mới đối xử tốt với hắn!

Hắn không lên tiếng, một hồi lâu mới nói, “Ta tin là Tuyên di đối xử với ta thật lòng!” Sắc mặt hắn dần dần trở nên đỏ bừng. A! Thông minh thì thông minh, không ngờ rằng hắn lại là 1 người dễ tin tưởng người khác như vậy! Lại 1 lần nữa cho người khác cơ hội. Tại sao trên đời lại có người như thế! Tại sao ta ngồi ngay bên cạnh hắn cũng cảm thấy xấu hổ cho hắn?

Ta không lên tiếng, đứng dậy, đưa lưng về phía hắn, một hồi lâu sau mới nói, “Thái thượng hoàng muốn đến nơi nào thì cứ đến! Thu Vũ không quan tâm nữa!” Dứt lời, liền đẩy cửa rời đi!

Hắn lặng đi 1 hồi lâu, chỉ thở ra 1 hơi thật dài.

Tuyên phi đã chết! Đường Vấn Thiên sửa đổi tổ chế là có ý gì? Rốt cuộc hắn muốn gì? Cái nam nhân này! Đường Vấn Hiên nói là tổ chế đã được sửa nhưng đã sửa thành thế nào?!

A! Quan tâm đến hắn nhiều như vậy làm gì? Bây giờ nhiệm vụ của ta là đi tìm trứng của Xích hoàng! Tìm được trứng Xích hoàng rồi, ta xem Đường Vấn Thiên ngươi sửa đôi tổ chế thì có ích lợi gì! Ta cười lạnh.

Đang định vào nhà thì thấy Tiểu Quyên dẫn vài cung nữ đi vào phòng của Đường Vấn Hiên! Nhìn thấy ta, sắc mặt đỏ hồng, cúi đầu không lên tiếng. Ta hừ một tiếng, đẩy cửa phòng của mình ra. “Bịch” – tiếng đóng cửa vang lên

Tới nhanh như vậy! Ta đầy căm hận nghĩ trong lòng. Rốt cuộc mấy người bọn họ đang mưu tính cái gì? Ta híp mắt. Rất không muốn nói nói! Trải qua đêm qua, ta tin ta ở chỗ này vốn là an toàn! Bởi vì, Đường Vấn Hiên sẽ dùng hết khả năng của hắn để bảo vệ ta! Nam nhân này, mặc dù không nói gì nhưng ta biết hắn đã phát sinh tình cảm sâu đậm với ta!

Bên môi bất giác nở nụ cười. Nhớ tới 2 câu “chỉ là..” của hắn! Đêm qua, khi bỏ lửng câu “chỉ là…” kia, hẳn là hắn đã biết Tuyên phi đã chết 1 cách uổng phí! Câu “chỉ là..” hôm nay có nghĩa gì, chờ hắn trở về thì sẽ có đáp án!

Ta vô lực chống đầu, vỗ vỗ lên kim long bội trên tóc. Sau buổi cơm tối hôm nay, ta tin rằng Đường Vấn Thiên nhất định sẽ đến Xuất Vân điện! A! Chỉ là không biết đến lúc đó Đường Vấn Hiên phải làm sao bây giờ? Đường Vấn Hiên, làm ta xem xem trí tuệ của ngươi có đạt đến mức như ta đã nghĩ hay không!

Bên môi lộ ra ý cười câu dẫn, ta nhẹ nhàng tháo kim long bội ra. Chỉ là, thứ này cũng không biết là ai đã làm ra! Tại sao Đường Vấn Thiên lại mang theo nó lâu như vậy mà tại sao tóc của hắn không bị quấn vào đây? Tại sao tóc ta lại bị cuốn lấy đến chật vật như vậy?

Nhìn mái tóc đen nhánh quấn vào kim long bội, ta thán dài 1 hơi. Bởi vì quá mệt mỏi nên vô tình ngủ thiếp đi!

Khi ta tỉnh lại thì bên ngoài đang có người gõ cửa! Ta ngẩng  đầu lên, “Sao lại ngủ lâu như vậy? Chuyện gì?”

Tiểu Quyên đứng ngoài cửa, nói với ta, “Cô nương! Hoàng và Thuỵ tương toàn bộ đang đứng trong chính điện, Hoàng thượng ầm ĩ muốn gặp ngàu! Nói là ngài đang giữ kim long bội của Hoàng thượng!”

Ta cả kinh! Đã ngủ lâu như vậy sao! Mà kim long bội này vẫn còn vướn vào tóc ta! Ta cười nói, “Đi nói với họ là ta đang trên đường tới!”

Tiểu Quyên nghe xong rồi giương giọng nói, “Lúc thái thượng hoàng ra vào Xuất Vân điện có hái 1 nhành mai bảo ta đưa cho cô nương. Xin cô nương nhận lấy chút tâm ý của Thái thượng hoàng!”

Hoa mai? Vô duyên vô cớ lại tặng ta hoa mai vào lúc này, quả nhiên là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm! Ta đứng dậy mở cửa, trong tay Tiểu Quyên là 1 nhành hồng mai. Thấy ta mở cửa, liền ném nhành hoa đó xuống trước cửa rồi mới cúi đầu lui ra ngoài, ta thấy cơn tức dâng đến tận đầu! Đang định tức giận thì nhìn thấy mặt đất phủ đầy cánh hoa mai, đột nhiên tỉnh ngộ, khóe môi nổi lên 1 nụ cười! Đường Vấn Hiên, cho ta xem bản lãnh của ngươi đi!

Ta mang theo sắc mặt nghi hoặc, đi ra khỏi phòng.

Mới vừa đặt 1 chân vào đại điện thì đã thấy Đường Vấn Thiên chỉ vào người ta, hô lớn, “Chính là nàng! Ha ha! Thu Vũ cô nương! Thế nào, có thể trả kim long bội lại cho ta không! Đánh ngất ta trong Long Dược cung, thủ đoạn của ngươi thật giống với người ấy!” Bên môi hắn phiếm nụ cười lạnh. Trong mắt tràn ngập sát ý.

Ta nhẹ nhàng hành lễ vời hắn, nói nhỏ, “Tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến Thái thượng hoàng, tham kiến Thụy tương!”

Sau đó thản nhiên đứng dậy, nói với Đường Vấn Thiên, “Nô tỳ không biết Hoàng thượng đang nói đến chuyện gì! Kim long bội là cái gì, nô tỳ chưa từng nghe qua!”

Đường Vấn Thiên nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên!”Làm sai có thể! Ngày hôm qua ngươi ở bên cạnh ta, tóc ngươi quấn vào kim long bội của ta, sao chỉ trong chốc lát mà đã quên rồi?” Hắn dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn. Ánh mắt nguy hiểm hệt như 1 con độc xà!

Đường Vấn Hiên lãnh đạm nói, “Hôm qua? Hôm qua rõ ràng là Thu Vũ đã ở bên cạnh ta, làm sao mà tóc của nàng ấy lại quấn vào kim long bội của huynh được?”

A! Quả nhiên! Ta cười híp mắt nhìn Đường Vấn Hiên. Không ngờ hắn lại thấy ta đang nhìn hắn, liền kiên định nói thêm với ta 1 câu.”Thu Vũ, hoa mai ta tặng cho nàng có đẹp không?” Hắn lạnh nhạt nói.

Ta mở miệng cười khẽ, “Hoa mai Thái thượng hoàng tặng cho ta tất nhiên và xinh đẹp nhất!”

Hắn nhìn ta, bên môi lộ ra ý cười.

Đường Vấn Thiên híp mắt nhìn hăn, một hồi lâu sau mới nói, “Có chuyện này thật ư? Vậy thì hôm qua, đệ phái người nào đến đưa thư cho ta? Hắn lấy ra 1 phong thư từ trong ngực áo, giơ lên trước mặt Đường Vấn Hiên. Xem ra, với tình hình này, nếu hôm nay hắn vạch trần ta ra thì hắn chắc chắc sẽ không bỏ qua!

“Đương nhiên là phái Thu Vũ đi! Lúc buổi sáng, nàng đi chỉ trong vòng 1 nén nhang!” Đường Vấn Hiên hơi nghiêng đầu, nói.

Buổi sáng? A! Đúng rồi! Là buổi sáng, nếu không gặp phải xui xẻo rồi kéo dài thời gian ở bên hắn thì làm gì có xảy ra chuyện này!

“Buổi sáng? Không phải Hoàng thượng nói là xế chiều sao? Sao lại thành buổi sáng rồi?” Thụy Triệt nghi hoặc nói.

“Là như thế này, trên đường đi đến Băng Tuyết cung, nô tỳ có đụng phải người hầu của Băng Tuyết cung, liền nghĩ là dù sao hắn cũng đi vào Băng Tuyết cung nên đã giao thư tín cho hắn rồi 1 mình trở về! Việc này, nhiều người trong Xuất Vân điện có thể chứng kiến!” Ta hữu ý vô ý nhắc đến bọn họ.

Một người nói dối cũng không đáng sợ. Hai người nói dối cũng không đáng sợ, sợ nhất là mọi người cùng nói 1 lời nói dối, những lời nói dối càng lúc càng nhiều, lời nói dối này che giấu cho lời nói dối kia, cuối cùng những lời nói dối cơ hồ cũng nhầm tưởng thành sự thật! Càng huống là người khác!

Đường Vấn Thiên ngây cả người, đưa mắt hỏi Đường Vấn Hiên, Đường Vấn Hiên vô lực cười cười, giương giọng nói, “Tiểu Quyên! Ngươi nói xem hôm qua Thu Vũ trở về từ lúc nào?”

Mấy người bọn họ vốn đang trốn ở 1 bên xem náo nhiệt nhưng ai ngờ lại bị lôi đầu ra. Tiểu Quyên bước ra từ sau cây cột, hành lễ với mấy người bọn hắn, nói nhỏ, “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thụy tương!”

Đường Vấn Thiên thấy nàng đi ra, không khách khí nói, “Hôm qua, Thu Vũ cô nương trở về vào lúc nào?” Hắn lớn tiếng nói. Tuấn mi dựng thẳng, tiếng đồn không sai, liền thành trợn mắt nhìn! Thoạt nhìn, có bội phần đáng sợ!

Ngày thường chỉ nhìn thấy sắc mặt ôn hoà của hắn, đột hôm nay lại hoá thành hung thần tàn ác, liền làm nàng ấy sợ đến phát run! Ta thấy buồn cười nhưng lại cố gắng cắn cắn đầu lưỡi để nén lại!

“Nô tỳ, cái kia, nô tỳ! Ách! Tiểu Quyên, Thu Vũ, rất sớm! Ách! Thái thượng hoàng!” Ngữ khí của nàng cứ lắp bắp.

Đường Vấn Thiên thở dài, nói, “Trông ta đáng sợ như vậy sao? Ngay cả nói cũng nói thành như vậy! Vấn Hiên, đệ nên quan tâm chỉ bảo nàng ta 1 chút!” Cơ hồ lỗ mũi của hắn phun ra khí. Từ góc độ nhìn của ta, hắn trông giống hệt Hoả tinh đang phun khói!

Hẳn là Đường Vấn Hiên đã sớm dự tính được tình huống này! Vẫn cứ tự nhiên trấn tĩnh như vậy.

“Cung nữ này đã ở trong Xuất Vân điện 1 thời gian dài, chưa từng thấy cái gì quen mặt, hôm nay tính tình của đại ca hơi nóng nảy. Chắc là nàng ấy bị đại ca doạ cho sợ rồi!”

Đường Vấn Thiên nói, “Bộ dạng này của ta? Bộ dạng này của ta thì có làm sao?” Hắn chỉ vào mũi mình, nói bằng giọng không thể tin

Ta âm thầm bật cười. 1 người ưu tú như vậy mà cũng không dễ dàng tha thứ cho người khác lỡ miệng nói xấu hắn 1 chữ! Cũng không thể dễ dàng bỏ qua việc người ta nói hắn đáng sợ!

“Nếu hỏi không được thì chi bằng đưa tóc của nàng ấy cho ta xem, nếu tóc nàng không có vấn đề gì thì chính là Thu Vũ đã đi đưa thư! Nếu tóc nàng vẫn còn quấn vào kim long bội thì chính là nữ tử kia! Ta không tin rằng ta không thể tìm được người đó!” Đường Vấn Thiên cười lạnh nói, sau đó định đi đến xem xét mái tóc của ta!
Bình Luận (0)
Comment