“Hắn đêm qua đã tới rồi!” Ta dựa vào bên cửa sổ nói nhỏ.
Hắn sửng sốt, cau mày, “Chuyện khi nào?”
“Lúc ta cầm trâm đâm vào mặt! Ta nghe được bên thanh âm 1 người giẫm lên cành lây! Mặc dù chưa nói, nhưng hôm nay gặp hắn, ta liền biết, hắn đã tới rồi!” Bên môi ta chậm rãi nổi lên 1 nụ cười. Thấy cuộc sống của ta như thế, hắn có cảm thấy đau lòng không? Vì sao đau lòng mà lại không xuất hiện? Vì sao hôm qua, không tiến vào ngăn cản Đường Vấn Thiên?
Ngẩng đầu lên, ngửa đầu nhìn bầu trời. Hắn đang sợ cái gì! Trái tim hắn đã nguội lạnh rồi sao? Ta làm phi tử của Đường Vấn Thiên, hắn có thương tâm hay không? Nước mắt của ta cứ thế rơi xuống.
“Hắn không tiến vào là có lý do của hắn! Chỉ là ngươi lại vì vậy mà tức giận! Tử huỷ dung, người bị thiệt cũng chính là mình! Cần gì phải làm như thế?” Vấn Hiên cau mày nói.
“Nhưng là, ngay lúc đó tình huống rất cấp bách, ta đã bị bức tới rồi tuyệt lộ rồi! Nếu không làm như thế thì sự trong sạch khó mà giữ được!” Ta cười lạnh. Cảm thấy tâm cũng lạnh như băng.
“Ngươi vẫn chưa bỏ qua ý niệm giao sự trong sạch cho Tuyên đúng không?” Hắn lạnh lùng nói. Không biết vì sao, vẻ lạnh lùng trong mắt hắnlàm cho ta run rẩy! Hắn, cũng thương tâm rồi sao?
Ta kiên định gật đầu.”Vấn Hiên, trong chốn hậu cung này không có gì để ta lưu luyến! Nếu có thể giao sự trong sạch cho Tuyên thì có chết ta cũng cam lòng! Dung mạo này thì thế nào? Ta rất muốn! rất muốn! Vấn Hiên, ngươi giúp ta an bài đi! Lần này ta chỉ hủy dung mà thôi, tiếp theo, chưa biết chừng là sẽ tự vẫn!” Nói với hắn những lời như vậy, ngay chính ta cũng cảm thấy bản thân mình thật vô sỉ!
Lấy cái chết uy hiếp hắn mặc dù biết rõ là hắn động tâm với ta. Rõ ràng biết là hắn phát sinh tình cảm với ta! Mà lại nói những lời làm hắn thương tâm như vậy! Chỉ là, ta đã không có đường rút lui rồi! Nếu không thì sợ ta ở trong hậu cung thời gian lâu thì sẽ gặp vướng vào ái tình, vướng vào đau đớn!
Bây giờ tất cả mọi luân thường đạo lý cũng không thể ngăn cản ý muốn của ta! Ta muốn hắn! Muốn Tuyên Tuyết Tán! Ta thích hắn! Ta phi thường thích hắn! Chỉ là, Tuyết Tán. Tâm tình của ngươi có giống ta hay không?
Đường Vấn Hiên sửng sốt một hồi lâu, nói nhỏ, “Hoa mai lại sắp nở! Ô mai Tuyên thành, ngươi đã ăn chưa?”
Lòng ta cả kinh, ô mai Tuyên thành? Không phải là có tẩm hương liệu sao? Hắn nói đến chuyện này làm gì? Hay trong quả ô mai đó có nội tình khác? Chậm đã! Ô mai có tẩm hương liệu, chẳng lẽ ý hắn đúng là như vậy sao?
“Những quả ô mai đó là tự tay Tuyên ướp chế của ngươi. Ăn quả ô mai đó thì ngươi đã biết ý tứ của hắn rồi!” Hắn tàn nhẫn nói.
Lúc này, cái gì ta cũng không nghe lọt!
Quả ô mai đó, nếu ăn lâu dài thì sẽ dẫn đến mất trí nhớ! Nói cách khác, hắn muốn ta quên hắn sao? A! Tuyên a. Ngươi đúng là nghĩ như thế sao? Hắn biết rõ ta nơi này vì không được sủng, phần được phân chia hẳn là rất nhỏ, cho nên mới cố tình để lại 2 hộp cho ta, phải không? Tâm tư lớn như vậy, hiểm độc như vậy, đó là muốn ta biết rõ là ta phải quên hắn đi! Từ nay về sau, đến chết cũng không thể gặp lại!
Hết thảy, đều là bởi vì Đường Vấn Thiên! Nếu không phải bởi vì hắn thì 2 người bọn ta đâu có đi đến kết cục ngày hôm nay? Nước mắt của ta làm ướt đẫm chiếc khăn che mặt. Đường Vấn Hiên cau mày không nói. Chỉ yên lặng đứng đó.
“Nguyên lai, việc mà ngươi cố chấp cả đời để đạt được sắp thành công nhưng lại phát hiện người mà ngươi 1 lòng 1 dạ kia lại muốn ngươi quên hắn, chính là loại cảm giác này đây! Vấn Hiên, ngươi nói xem, Tuyên thật sự sự ta quên hắn sao? A! Chỉ là, ta đã là phi tử mà đích thân đại ca của ngươi sắc phong. Hắn nếu có muốn thì cũng làm sao mà đạt được? Cuối cùng không được! Phải không? Như vậy, tại sao ta còn ở chỗ này? Tại sao ngày ngày lại phải đối mặt với cái Bát Giác đình đó!” Ngón tay ta chỉ về phía Bát Giác đình.
Hắn nghẹn ngào một tiếng, “Ta tin đại ca không hề bức ép ngươi! Đêm qua, đại ca nói, vốn là hắn không muốn làm mọi chuyện trở nên thế này! Hắn từng hỏi ngươi rằng tiếng đàn của hắn nghe như thế nào? Ngươi trả lời hắn, tiếng đàn đó cho thấy hắn đang nhớ cố nhân! Nói cách khác, mấy ngày này nay, ngươi vẫn luôn chú ý tới hắn! Hắn nói, nếu chú ý đến hắn thì cứ thể hiện cảm tình! Chỉ là không ngờ tới, sự chú ý của ngươi lại bởi vì ngươi thấy tịch mĩch! Ngươi vốn là người không có trái tim! Lòng dạ của ngươi đã bị người khác mang đi rồi!”
A! Ta chỉ nói qua như vậy, hắn dựa vào cái gì mà cho rằng ta đã phát sinh tình cảm với hắn? Chỉ vài câu nói kia? Tên nam nhân này hình như quá mức hoang tưởng rồi!
Hắn dựa vào cái gì mà tưởng rằng ta đã yêu hắn? Hắn là cừu nhân (kẻ thù) của ta, ta không thể chú ý đến hắn sao? Ngày ngày hắn đều lui đến nơi này, ta không thể không chú ý đến hắn sao? Hắn đang giở trò kỳ quái gì? A! Đúng rồi, trách không được, hôm nay khi nghe câu trả lời của ta, khóe mắt hắn lộ ý cười, nguyên lai đúng là như thế sao? Chờ tới khi đoạt được trái tim ta rồi sau đó sẽ đem ta vứt bỏ, đây là chiêu thức mới mà hắn vừa nghĩ ra để hành hạ ta sao?
Đường Vấn Thiên, vì hận ta, ngươi lại gây ra loại tình cảnh này! A! Ta chia rẽ hắn và Tuyên Tuyết Nhi, hắn cũng chia rẽ ta và Tuyên Tuyết Tán! Hắn hận ta, ta không nên hận hắn sao?
Lúc trước, ta quá mức cố chấp mà lao theo hắn đấu đá để tận hưởng niềm vui thú, nhưng lại không bao giờ có kết quả. Mà bây giờ, ta muốn đánh bại hắn! Ta muốn hắn phải thương tâm đến gần chết! Ta muốn hắn đau đớn, ta muốn đem tất cả những đau đớn trên người ta trả lại cho hắn gấp bội!
“Vấn Hiên, ngươi nói xem, ta phải làm sao bây giờ? Người ta yêu thì muốn ta quên hắn, người ta hận thỳ lại trở thành phu quân của ta! Ngươi nói xem, rốt cuộc thế giới này là như thế nào?” Ta lạnh giọng hỏi hắn.
Hắn không nói. Nhưng sắc môi lại trắng không 1 giọt máu! Ta biết, mấy ngày nay, hắn đang mạnh mẽ chống giữ.
Ta vươn tay về phía hắn, hắn không nói, ngây ngốc nhìn ta.
“Vấn Hiên, ngươi cho ta chẩn mạch. Xem một chút xem sức khoẻ của ngươi đã ra sao rồi!” Hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn ta 1 cái, một hồi lâu sau mới vươn tay ra.
Ta ấn vào mạch môn của hắn. Nếu ta giết chết hắn thì không chắc là Đường Vấn Thiên sẽ rất thương tâm! Trái tim của người này vốn lạnh lẽo, vốn mạnh mẽ, vốn vô tình!
Một hồi lâu, ta ngẩng đầu nói, “Tình trạng của ngươi tốt lắm! Vẫn đều đặn uống thuốc ta kê khai. Vấn Hiên, ta hỏi ngươi, bên trong hoàng cung này, có phải là có loại trứng gọi là Xích Hoàng? Tại sao này trứng Xích Hoàng lại được bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy?” Sắc mặt ta không chút thay đổi, nhìn hắn.
Hắn thoáng giật mình, bên môi nổi lên nụ cười khổ, “Bởi vì, Xích Hoàng là loài chim thủ hộ của kim mạch [mỏ vàng] Hoàng quốc. Nếu mất đi trứng Xích Hoàng thì Hoàng quốc sẽ gặp biến cố lớn. Mất đi Xích Hoàng thì vĩnh viễn sẽ không tìm thấy được kim mạch. Hoàng quốc sẽ trở thành nước nghèo bần nhất trong 14 quốc gia! Một quốc gia nếu không có tiền thì sẽ không còn là 1 quốc gia! Phải không?”
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Đường Vũ Hiên muốn ta đánh cắp trứng Xích Hoàng!
“Chỉ là, trăm ngàn năm qua, có vô số địa người đi vào cấm địa, nhưng lại không 1 ai còn sống trở về! Xích Hoàng vốn là loại động vật nhận chủ! Chỉ có quốc sư và Hoàng thượng mới có thể đến gần! Ngay cả ta cũng không được!” Hắn lạnh nhạt nói. Cực lực muốn ngăn cản không cho ta làm chuyện điên rồ!
Ta quay đầu, lạnh lùng liếc hắn 1 cái, 1 cái liếc mắt này cho hắn biết rằng ta sẽ không nghe theo hắn! “Phải không?”
Hắn ngẩn người, vươn tay về phía ta, bàn tay tới nhợt cho thấy người này mắc rất nhiều bệnh. “Đưa cây sáo cho ta!”
Hắn muốn thổi sao? Ta không lên tiếng, trở về phòng lấy cổ cầm [đàn cổ] đưa cho hắn. Người bệnh thì phải biết hợp tác chút sẽ tốt hơn!
Hắn không nói, chớp chớp mắt, cầm cây đàn ngồi trên chiếu, đối diện với cửa sổ phòng ta, nhắm mắt lại, bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn du xa thâm trường, làm cho ta nghĩ đến nửa năm trước, ta đứng dưới táng cây mai trong Xuất Vân điện, hắn ở trong phòng mình, ta rơi lệ suốt 1 đêm, 1 đêm đó hắn cũng ngồi tấu cầm.
Chỉ là bây giờ, đến lượt ta ở phía bên trong cửa sổ, mà hắn thì đang ngồi dưới táng cây mai. Vẫn như cũ, hắn đánh đàn, ta rơi lệ! Vấn Hiên, tại sao, mỗi lần ta chật vật nhất thì ngươi luôn ở bên cạnh ta? Làm cho ta muốn xuống tay với ngươi cũng không thể?
Ta nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống. A! Chỉ có hôm nay thôi, phải không? Chỉ có hôm nay, ta còn có thể nhớ đến Tuyên! Qua hôm nay, thế giới của ta liền sẽ không còn 1 người như thế tồn tại! Hắn sẽ không còn được khắc ghi trong lòng ta! Hắn không bao giờ có thể trở thành phu quân của ta! Có một số việc, làm chính là làm, sai lầm chính là sai lầm rồi! Có nói như thế nào, có làm như thế nào cũng không được! Nếu không phải lúc đầu quá hành động theo cảm tính thì ta theo Tuyên sao có thể bị tách rời đây? A! Hết thảy, chỉ có thể tự trách mình chứ trách được người nào đây?
Hả! Đúng rồi! Còn có Đường Vấn Thiên! Còn có thể trách Đường Vấn Thiên! Là hắn! Hết thảy sai lầm nối tiếp từ khi bắt đầu, chính là vì hắn! Tên nam nhân này! Đúng vậy! Có thể coi nơi trút giận, muốn phát tiết thì chỉ cần tìm hắn! Mềm lòng với Vấn Hiên thì sao? Sao ta lại không nghĩ ra đây? Bây giờ ta đang ở trong hoàng cung của hắn!
Sao ta lại không nghĩ đến những thân bên cạnh hắn? Hắn có thể đối phó với các muội muội của ta thì ta cung có thể đối phó với những người trong hoàng cung này của hắn, kể cả các đại thần, một việc, một người, có lẽ hắn sẽ để ở trong lòng, nhưng 10 việc thì sao? Một trăm việc thì thế nào? Hắn chung quy sẽ bị hao kiệt tâm trí!
Còn có, hoàng tự [anh em] của hắn! Ngoài 2 hoàng muội thì hắn còn có nhiều hoàng đệ như vậy! Đây là quốc gia của hắn! Lúc này, sao hắn có thể uy hiếp 1 phụ nữ tựa Tula như ta đây? Hắn sẽ không ngờ rằng, lúc mới hơn 10 tuổi, ta đã có thể giết chết nhiều người trong Lá Rụng cốc như vậy, thế thì sao lại sợ hắn đây?
Công phu của Dược Nhi và Nhận Hỷ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ta tin, dựa vào bản lãnh và tài trí của 2 ngàng, hắn phái đến 1 người thì 1 người đó không đáng để 2 nàng để vào mắt! A, Mấy hài tử này, mỗi người đều có 1 điểm độc đáo của riêng mình, nếu Đường Vấn Thiên thật sự muốn đối phó thì cũng còn tỷ tỷ ta chống đỡ bên người hắn, không phải sao? A!
Từ bỏ đi! Từ bỏ Tuyên Tuyết Tán! Từ bỏ tình yêu dành cho hắn! Buông tay hắn cũng là buông tha cho hắn! Lần sau gặp mặt, chưa biết chừng hắn sẽ hận đến nỗi muốn giết chết ta!
A! Thì tính sao? Bất quá, ta chỉ là giết phụ thân của hắn thôi! Cả đời Diệp Dược Nô này, số người bị ta giết là ít sao? Giết hắn rồi thì sao? Là ta muốn giết hắn!
Nếu không phải hắn quá yếu thì sẽ không bị 1 phụ nữ trong tay không 1 tấc sắt giết chết! Muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình!
Ta giết hắn chẳng lẽ là sai sao? Không! Ta giết hắn, không sai 1 chút nào! Ta là vì báo thù cho mẫu thân thì sao ta có thể thoái thác? Diệp Dược Nô ta có làm gì sai? A! Vốn là, ta không sai!
Ta ngừng khóc. Ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tiếng đàn của Đường Vấn Hiên vang lên không ngừng, đã như vậy, liền chỉ có đoạn tình với hắn thôi, đúng không? A! Tại sao hắn lại quay về? tại sao hắn lại quay về? Ta lạnh lùng nhìn bầu trời, cảm giác mùa thu đã sắp đến!
Dưới bầu trời trong xanh, ta vươn tay ra đón lấy 1 bông tuyết, đúng là tuyết rồi. Ta cười khổ. Nguyên lai, trời mùa thu đã tới rồi sao? Hoàng quốc đúng là 1 quốc gia làm người ta sinh ghê tởm!
“Là Hạ Tuyết [tuyết mùa hạ]! Là Hạ Tuyết đây! Ta vẫn tưởng rằng, trong mùa hè vốn không có tuyết, nhưng hôm nay tuyết đã rơi rồi! Tuyết mùa hạ, nguyên lai, thật giống với tên của ngươi đấy! Khi mới gặp ngươi lần đầu, ta cứ suy nghĩ xem, có thật là mùa hạ có tuyết rơi hay không! A! Thật là đẹp quá!” Đường Vấn Hiên kinh hỉ nói. Ngẩng đầu nhìn cảnh tuyết.
Ta ngẩn người, cúi đầu, “Ta tưởng rằng, nên gọi là Thu Vũ mới đúng! Chỉ là, thu vũ [mưa mùa thu] ở Hoàng quốc là rất hiếm thấy! Hoàng quốc chỉ có thu tuyết [tuyết mùa thu]! Thật sự là 1 quốc gia gớm ghiếc! Giống hệt như hoàng đế của nó!”
Hắn ngẩn người, mở miệng cười nói, “Ngươi không biết sao? Hôm nay vốn là ngày cuối cùng của mùa hạ! Nói cách khác, trận tuyết này vốn là của mùa hạ! Cũng chính là Hạ Tuyết! A! Không ngờ rằng, cả đời Đường Vấn Hiên ta mặc dù ngắn ngủi nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy kỳ cảnh [cảnh đẹp] như thế này! Quả nhiên cả cuộc đời không hối tiếc!”
Hắn nhắm mắt lai, từ 10 ngón tay chảy ra dòng âm luật xinh đẹp, giống hệt với con người hắn: bất phàm!
“Qua trận tuyết này, cây mai sẽ càng thêm tươi tốt đây! Rồi nó sẽ vẫn nở ra hoa mai! Quả nhiên là làm cho người ta sinh ghê tởm!” Ta cau mày nói.
Bất giác ta nhìn vào rừng mai trong Bát Giác đình. Vào mùa hè không có hoa mai mà ngày ngày hắn đều lưu luyến đi tới đây, nếu tuyết rơi, hoa mai nở, hẳn là hắn chỉ hận không thể di dời của tẩm cung đến đây rồi? Nếu đã quyết định đối nghịch với thì không nên để ý đến ý nghĩ của hắn, phải không?
“Vấn Hiên, Tuyên đã không quan tâm đến ta rồi! Ngươi nói xem, ta có phải là quá bi thảm hay không?” Ta cười nhìn hắn.
Lúc này, trên đầu, trên người hắn đã bị tuyết phủ trắng không còn 1 sắc máu. Hắn nâng mắt lên, “Nếu như đây là điều ngươi muốn!”
Bên môi ta phiếm nụ cười lạnh lùng, “Tìm Tuyên Tuyết Tán đến đây, ta muốn cùng hắn uống rượu! Ngươi cũng cùng đến! Đến Dược Nô cung của ta! Gọi luôn cả Lâu Nhạc Khanh và Thuỵ Triệt cùng đến! Ta muốn ở chỗ này, chiêu đãi hắn!”
Hắn sửng sốt, thở 1 hơi thật dài, nói nhỏ, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem, ta muốn làm gì?! Ta nơi này, chỉ cần mở cửa sổ ra là liền có thể nhìn thấy cảnh trí trong ngự hoa viên! Thật xinh đẹp! Hoa mai sắp nở! Nếu được nhìn thấy hoa mai nở thì không biết sẽ có tâm tình gì đây? Rất muốn biết! Ngươi nói xem, có được hay không? “Được” thì chỉ có 1 chữ còn “không được” thì có đến 2 chữa!” Ta lạnh lùng nhìn vào mắt hắn.
Hắn ngẩn ra. Một hồi lâu mới nói, “Được! Bất quá, không thể ở tại Dược Nô cung, đến Xuất Vân điện của ta đi! Nơi đó an tĩnh! Ta sợ 1 phi tử như ngươi mà ở nơi này chiêu đãi chúng ta thì sẽ làm trong cung sinh lời đồn đại!”
“Hảo! Một lời đã định! Bây giờ ta phài nghỉ ngơi rồi! Việc này, liền phiền ngài quan tâm rồi! Thái thượng hoàng!” Là ta muốn ngươi nói những lời này! Ta đóng cửa sổ, cách cửa sổ lạnh lùng nói, “Thái thượng hoàng, trời lạnh, ngài nên trở về đi! Hôm nay sự tình rất bề bộn! Dược Nô thân thể hư nhược, xin được đi ngủ trước!” Dứt lời, liền đi tới bên giường.
Ta nghe thấy thanh âm của hắn rời đi. Tối nay! A! Tối nay! Nâng mắt lên, nước mắt của ta liền tự nhiên rơi xuống! Nếu đã đến nước này rồi thì đừng làm ta dừng lại!
Ma mực, viết thư. Dùng bồ câu đưa tin. Ta đã án binh bất động đủ lâu rồi! Đây chính là thời điểm để hành động!
Các cung nữ không biết bị ai phân phó, 1 người tiến vào xem ta! A! Chắc hẳn là Lâu Nhạc Khanh rồi! Mấy cung nữ vướng chân vướng tay như thế thì không nên dùng! Ta không cần một người vô dụng bên cạnh!
Cất giọng lạnh nhạt nói, “Tiểu Thanh! Tiến vào!”
Người bên ngoài nghe thấy cả kinh, liền đẩy cửa tiến vào. A! Nguyên lai, nàng vẫn là đang ở bên ngoài! Ta không biết nàng đã nghe được bao nhiêu, ta chỉ muốn nàng phải trung thành với ta!
Tiêu Thanh cúi đầu trước ta, nói, “Nương nương! Có gì phân phó?”
Ta lạnh lùng nói, “Hôm nay trong phòng ta, ngươi đã nghe được những gì? Nói cho ta biết!”
Nàng cả kinh, cúi đầu đáp lời nói, “Nô tỳ không nghe thấy gì cả! Nương nương!”
Ta cười lạnh, “Chuyện lớn như vậy mà ngươi lại không nghe thấy gì? Có cái gì thì cứ nói ra đi! Hay là, có nói thì ngươi cũng không thể nói trước mặt ta mà muốn đi tới nơi khác để nói?”
Nàng thoáng giật mình. Vội la lên, “Nương nương! Nô tỳ tuyệt không ý này! Nương nương! Nô tỳ cho tới bây giờ cũng chỉ thuần phục một mình nương nương! Những lời đáng nói thì nô tỳ sẽ nói, những thứ không nên nói thì nô tỳ tuyệt không hé lời! Tình nương nương minh xét!”
“Tốt lắm! Như vậy, ta muốn ngươi nói, ngươi, rốt cuộc đã nghe được cái gì!” Ta nâng mi, khoanh tay lãnh đạm nói.
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, “Nương nương hôm qua không chịu thị tẩm, còn huỷ dung của chính mình! Hoàng thượng giận dữ, rời khỏi Dược Nô cung! Hơn nữa, những gì nương nương nói với thái y, nô tỳ cũng nghe được! Một chữ không làm lộ ra ngoài! Thái thượng hoàng thăm nương nương, chuyện nương nương chung tình với Tuyên thành chủ, nô tỳ cũng đều biết, chỉ là không nói mà thôi!”
Lúc này, bên môi ta mới nổi lên ý cười, “À! Nguyên lai là ngươi nghe được nhiều như vậy! Còn những ai nghe được chuyện đó?”
Nàng sửng sốt, cúi đầu đáp lời nói, “Còn có Tiểu Tử! Tiểu Lục, các nàng cũng nghe được! Tiếng động mà Hoàng thượng gây ra lớn như vậy, có thể không nghe được sao?”
“Những việc làm của Hoàng thượng, ngay đến cả Hoàng hậu cũng không được phép xen vào! Nếu không, đó là mạo phạm long diện, là tội chém đầu! Tiểu Thanh, ngươi thông minh như vậy, tất phải hiểu được chuyện kiêng kỵ giữa ta và Hoàng thượng, sao có thể nói ra ngoài đây? những lời này nói với ta còn được nhưng nếu đã truyền ra khắp hoàng cung thì bây giờ ta có còn gọi ngươi đến đây để nói chuyện không?” Ta phủi phủi tay, lạnh nhạt nói.
Nàng nghe vậy, cuống quít dập đầu, “Nương nương! Tiểu Thanh sai rồi! Tha mang cho Tiểu Thanh đi! Lần sau Tiểu Thanh không dám!”
Ta thay đổi tư thế ngồi, lạnh nhạt nói, “Đi! Gọi mấy người bọn họ tới đây cho ta! Dược Nô cung này của ta, xem ra là phải được quét dọn 1 it1 rồi! Ngươi xem!” Ta lấy ta quệt qua mép cửa sổ, rồi thổi sạch ngón tay, “Cũng tích dày bụi như thế này rồi! Tiểu Thanh, ngươi xem, Hoàng thượng có lại đến Dược Nô cung nữa không?”
Nàng cả kinh, cúi đầu hạ mi nói, “Hoàng thượng quan tâm đến Nô phi nương nương như vậy, nương nương ngã bệnh mà vẫn còn muốn lưu túc lại đây. Tất nhiên là cực kỳ để tâm đến nương nương! Hơn nữa, Hoàng thượng tuy là tức giận rời đi, nhưng lại không quên mời thái y đến xem bệnh cho nương nương! Thật sự là Hoàng thượng có vài phần xem trông ngài! Tiểu thanh dám chắc chắn, không lâu sau Hoàng thượng sẽ lại đi đến Dược Nô cung!”
Ta không lên tiếng, lãnh đạm nói, “Đúng vậy! Đây chính là chuyện mà bao nhiêu phụ nữ trong hậu cung này mong ngóng! Tiểu Thanh, nhà của ngươi ở nơi nào? ở đâu? Trong nhà có mấy người?”
Nàng nghe vậy ngẩn ra, một hồi lâu mới nói, “Trong nhà nô tỳ có một đệ đệ! Từ nhỏ đã cùng nô tỳ sống nương tựa lẫn nhau! Lúc này, một mình nô tỳ tiến cung, đệ để tuổi còn nhỏ, chỉ có thể gởi tạm nhà thúc phụ [chú]! Sợ là đã sớm bị khi dễ, ngay từ nhỏ, đệ đệ của nô tỳ đã rất nhát gian!” Nàng dứt lời, liền nghẹn ngào một tiếng.
Ta cười, “Đem ngươi đệ đệ tiến cung cùng ngươi, được không?”
Nàng cả kinh, cuống quít dập đầu nói, “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Thanh Thủy còn nhỏ! Lại không hiểu chuyện! Sao có thể thích ứng với cuộc sống trong cung đây? Hơn nữa, nếu Thanh Thuỷ tiến cung, thì Hà gia ta sẽ tuyệt đường hương khói! Xin nương nương khai ân!”
Ta bất động, lạnh lùng địa nhìn nàng.”Ngươi là do nương nương nào phái tới?”
Lúc này, nước mắt của nàng đã chảy dài, thấy ta nói như thế, liền nói luôn, “Là Tú phi nương nương”
Ta thu tay lại, lạnh nhạt nói, “Oh?” Vốn là nàng! A! Dã tâm của nàng không nhỏ! Làm ta thấy thật thú vị!
“Nô tỳ cũng nên trở về nói với Tú phi nương nương là sẽ không giúp được việc cho nàng! Xin lỗi nương nương! Xin lỗi!” Nàng khóc rống nói.
“Ta đâu có nói là không cho ngươi giúp việc nàng! Chỉ là, cái nào nên nói thì nói, cái nào không nên nói thì phải giấu kín! À! Nếu làm được như vậy thì ta sẽ giúp đệ đệ của ngươi đi học đồ! Theo Lâu Nhạc khanh học y, tương lai có thể lên chức ngự y, cũng không phải không có khả năng!” Ta thở dài nói.
Cứ như vậy, nắm đệ đệ của nàng trong tay, lại vừa nhờ người chiếu cố hắn, nhất cử đem của nàng ta đều biết được! Làm cho nàng toàn tâm toàn làm việc cho ta!
Nàng cúi đầu tạ ơn nói, “Tạ ơn nương nương đại đức! Nô tỳ thay mặt Thanh Thủy cám ơn nương nương!”
Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, “Đi! Gọi bọn họ tới đây! Ta có lời muốn hỏi bọn hắn!”
Nàng cúi đầu lĩnh mệnh rời đi. Không lau sau, tám cung nữ và 8 nô tài đã quỳ gối trước mặt ta.
“Trong Dược Nô cung có bao nhiêu rượu?” Ta lãnh đạm nói.
Bọn họ mặc nhiên không lên tiếng, chỉ có Tiểu Thanh đáp lời, “Nương nương, trong Dược Nô cung chỉ có 1 vò rượu! Hơn nữa, rượu này được đưa tới lúc nương nương mới vào cung!”
“Hả! Như thế cũng được! Các ngươi nói xem, trong ngự phòng thì có rượu không? Ta muốn rượu mạnh, càng mạnh càng tốt!” Ta cười nói.
“Nương nương muốn uống rượu? Thì cứ để các nô tài trong kho rượu dẫn đi cũng được!” Một gã thanh y nô tài đáp lời nói.
“Nhưng ta lại muốn rất nhiều rượu! Tốt nhất là rượu mạnh!” Ta cười nói. Hai tay vẽ ra một cung độ thật to.
“Hẳn là nương nương muốn mời mọi người Thái thượng hoàng uống rượu! Sức khoẻ của Thái thượng hoàng không tốt, không uống được nhiều rượu mạnh như vậy!” Tên nô tài trả lời.
Ta cười, “Ta không cho các ngươi đi lấy! Ta muốn các ngươi đi trộm! Thế nào? Có thể không? Buổi tối, mỗi người các ngươi đi trộm 1 vò về đây cho ta! Không trộm được thì sẽ không có chỗ đứng trong Dược Nô cung! thế nào?”
Một gã nô tài áo xanh xinh đẹp đứng dậy, lãnh đạm nói, “Mấy người chúng ta ở trong Dược Nô cung là để phụng dưỡng Nô phi! Nương nương bảo ta đi trộm rượu, ta sẽ không đi! Nếu Dược Nô cung không lưu ta lại, ta đi là được!” Dứt lời, hắn liền xoay người cất bước muốn chạy.
Ta cười nói, “Chân đã đi rồi đây! Quả nhiên là vô tình! À, quên nói, Tiểu Đào tử! Trên người của ngươi, ta – đã – hạ – độc! Làm sao bây giờ? Giải dược lại nằm trong tay ta! Nếu ngươi bước ra khỏi Dược Nô cung này thì ta có muốn đưa giải dược cho ngươi cũng không được! Làm sao bây giờ đây! Khổ não à!” Ta nâng đầu bất đắc dĩ nói.
Hắn ngẩn ra. Lạnh lùng nói, “Nương nương nói dối thì cũng phải chuẩn bị 1 bản nháp đi! Đột nhiên nói ta bị ngươi hạ độc, cũng muốn có chứng cớ mới được! Nếu không, tất cả mọi người chúng ta cũng không thể tin nương nương! Tiểu Chính tử, Tiểu Thanh, 2 người các ngươi nói đi!”
2 người bọn hắn chỉ cúi đầu không nói.
Ta cười, lắc lắc ngón trỏ.”Tiểu Đào tử, ngươi thật không khôn ngoan! Ngươi nói xem, tại sao ta lại phải gạt ngươi? Chỉ là sai ngươi đi trộm một vò rượu mà thôi! Hẳn là sẽ không quá khó khăn! Nhưng ngươi lại không đồng ý, ngươi nói, ta làm sao bây giờ đây? Nói là đến đây hầu hạ ta, đó là hầu hạ như thế này sao? Ta không hạ độc ngươi! Ta chỉ hạ độc tất cả mọi người trong Dược Nô cung này mà thôi! Cửa ở ngày đó!” Ta chỉ vào cửa, “Bây giờ cứ đi đi! Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, rốt cuộc lời ta nói là thật hay là giả!”
Hắn thoáng giật mình, cắn răng, thấy những người khác đều bất động, liền quay lại, quỳ rạp xuống trước mặt ta.
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết