Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 104

Có Phượng Mộ Tử ở bên cạnh làm bạn, Long Y Hoàng cũng đã về tới tẩm cung mà đã lâu rồi chưa thấy, cảnh sắc xung quanh cũng không thay đổi nhiều, chỉ đều bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng, có chút tiêu điều.

Đi vào bên trong, phòng khách đã được trang trí hết sức tráng lệ, những món cao lương mỹ vị đã được dọn sẵn đầy bàn, vẫn đang tỏa hơi nóng hôi hổi, hương thơm xông vào mũi.

Nhìn khắp bốn phía, những chiếc bình sứ trang trí bằng bạch ngọc quý trước kia đã được cắm đầy hoa mai, những đóa hoa tươi mới ẩm ướt đang nở rộ.

“Ôi!” Phượng Mộ Tử than thở: “Hoàng huynh khổ tâm bố trí tất cả mọi thứ lại bị con tiện nhân Liễu Thiên Trừng phá đám.”

“Nếu Phượng Trữ Lan không rảnh, Mộ Tử vậy ngươi ở lại ăn tối cùng ta đi.” Long Y Hoàng mỉm cười: “Ta còn chưa dùng cơm, từ bình Tâm Điện trở về đây.”

"Được được, vậy tốt quá." Phượng Mộ Tử vội vàng gật đầu, cẩn thận ngồi xuống cạnh nàng.

“Mộ Tử, trong thời gian qua ngươi sống có tốt không?” Nhìn cung nữ giúp mình mang thuốc lại đây, Long Y Hoàng chợt quay đầu hỏi: “Còn Phượng Vũ Thiên, lâu rồi chưa gặp hắn, ngươi bảo mai là Nguyên tiêu, vậy hắn có thể sẽ quay về không?”

“Chắc sẽ về thôi,” Phượng Mộ Tử suy nghĩ một lát: “Mặc dù Cửu hoàng huynh rất ít quay về cung nhưng vào ngày trọng đại này nhất định phải về.”

“À, vậy là tốt rồi.”

"Nếu là Nguyên tiêu, như vậy tất cả mọi người đều phải đến.” Phượng Mộ Tử cầm đũa gắp một ít thức ăn đặt vào bát Long Y Hoàng: “Muội thật sự không muộn thấy tiện nhân Vân Phượng Loan chút nào, vài ngày trước ả có tiến cung, muội chỉ thử chạm nhẹ vào ả một chút, ả liền té ngay xuống đất tựa hồ là rất đau đớn, kết quả phụ hoàng cùng phu quân của ả cả hai mắng muội, mẫu hậu cũng không cho muội cái nhìn hòa nhã gì, còn tiện nhân Liễu Thiên Trừng kia ngoài mặt là an ủi muội, ai chẳng biết trong lời nói của ả chính là đang muốn châm chọc muội chứ.”

"Mộ Tử, lẽ phải ở trong lòng, bản thân mình trong sạch thì không phải sợ lời đàm tiếu.” Long Y Hoàng an ủi.

“Ôi, cũng chỉ có vậy thôi.”

Cả ngày hôm đó Phượng Mộ Tử đều ở bên cạnh Long Y Hoàng, cùng nàng nói nói cười cười, chớp mắt, sắc trời cũng đã tối.

Long Y Hoàng đang mang thai nên cảm thấy mệt mỏi, Phượng Mộ Tử thấy nàng không còn chút sức lực nào liều hiểu ý lấy cớ ra về, ra đến cửa cung, thì trời đã hoàn toàn tối đen, nghĩ nghĩ, mới phát hiện, cũng đã trễ rồi mà Thái tử hoàng huynh cũng chưa quay về.

Nghĩ tới đó, Phượng Mộ Tử không nén được tức giận: "Hoàng huynh cũng thật là, đã trễ thế này còn chưa về! Không lẽ còn muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với con hồ ly kia! Hừ.”

Nàng đứng đó oán trách vài tiếng, thờ phì phì rồi tự mình đi về tẩm cung.

Long Y Hoàng quả thật đã cảm giác được cả người không thoải mái, Phượng Mộ Tử vừa đi, nàng lập tức nằm vật xuống giường.

Đứa trẻ lại không an phận, ở trong bụng nàng đạp tới đạp lui, đau đến mức nàng thở không nổi, nằm hồi lâu nàng mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Hai tháng không được nằm trên chiếc giường lớn ấm áp thế này, vừa nằm xuống dường như sự mềm mại có thể hòa tan vào tận xương, tẩm cung sáng ngời, trong phòng cũng không thiếu cung nữ đang đợi phân phó.

Vài cung nữ nhạy bén thấy Long Y Hoàng nằm trên giường đau đớn nhăn mày, quỳ gối xuống, cúi đầu nói: “Thái tử phi nương nương, có muốn gọi thái y đến không?”

"Không cần..." Ngay cả đáp lại Long Y Hoàng cũng thấy khó khăn, vươn tay vẫy vẫy: “Đứa bé nghịch ngợm thôi, một chút là khỏe, không có gì đáng ngại.”

"Vâng, nương nương." Cung nữ hơi khó xử, nhưng chủ nhân đã ra lệnh, mình cũng không thể không nghe.

Cung nữ lui xuống, mới đi được vài bước, đột nhiên nhìn thấy người đang đi đến, kinh ngạc suýt nữa kêu to: “Thái… ”

Phượng Trữ Lan nhìn màn lụa đã được thả xuống, mỉm cười khoát tay, ra hiệu cung nữ không cần lên tiếng, sau đó cho lui ra.

Hắn nhẹ nhàng nhấc màn, lách người bước vào bên trong, mỗi động tác đều rất cẩn thận dường như sợ quấy rầy đến người bên trong.

Long Y Hoàng vốn dĩ muốn ngủ, mới vừa kéo chăn, bất ngờ xoay đầu lại, sửng sốt, mắt từ từ trợn to: “Ta tưởng đêm nay ngươi sẽ ngủ ở chỗ Liễu Thiên Trừng.”

“Đừng nhắc đến ả ta.” Phượng Trữ Lan cúi đầu cười một tiếng, sau đó ngồi bên giường, lòng bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay Long Y Hoàng: “Thế nào, cảm giác trở về có phải rất tốt đúng không?”

“Bình Tâm điện quả thật đúng là một nơi quỷ dị, tối đến lập tức xuất hiện một nữ nhân quái lạ, ngươi thử đến đó xem sẽ biết.” Long Y Hoàng cười lạnh.

Phượng Trữ Lan ngẩn người, hiểu được ẩn ý trong lời Long Y Hoàng, thấp giọng nói: “Ta xin lỗi…”

“Không sao.” Long Y Hoàng lắc đầu: “Đã trôi qua, ta tự có thể chăm lo cho mình được.”

“Y Hoàng.”

"Khuya rồi.” Long Y Hoàng gian nan xê dịch thân mình vào phía trong chừa ra một chỗ trên gường: “Ngủ đi, ta mệt lắm rồi.”

Phượng Trữ Lan vẫn ngồi bên giường, đột nhiên có chút chần chừ: “Y Hoàng ta… ”

“Ta mệt.” Long Y Hoàng xoay người, cọ cọ cái gối, khép mắt lại.

Lời Phượng Trữ Lan muốn nói cũng chỉ có thể nuốt vào, hồi lâu sau, hắn mới cởi ngoại bào, xoay người nằm lên giường: “Ta đã điều tra rất nhiều lần… Nhưng Liễu Thiên Trừng sống chết cũng một mực chắc chắn rằng là nàng đẩy Vân Phượng Loan xuống nước, còn nói, nhất định sẽ ở trước mặt mẫu hậu cầu xin giúp nàng.” Nói đến đây hắn nhịn không được cau mày: “Mẫu hậu đứng về phía ả ta, nói gì cũng vô ích.”

Long Y Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng: "Không nói nữa, mọi chuyện đều qua rồi, ả và mẫu hậu cũng đã cùng đạt được mục đích, hai tháng này, chẳng phải trôi qua cũng rất ổn sao?”

"Ta rất nhớ nàng." Phượng Trữ Lan nằm thẳng lại, tầm mắt dần chuyển về phía bóng lưng vô tình lạnh nhạt mà Long Y Hoàng để lại cho hắn.

“Ừ…” Long Y Hoàng im lặng một hồi rồi nói: “Ngủ đi, mai là Nguyên tiêu, nếu không nghỉ ngơi tốt sẽ không có tinh thần gặp mọi người đâu.”

"Được..." Phượng Trữ Lan ậm ừ đáp lại.

Long Y Hoàng nghiêng người, gương mặt gần như chôn vùi vào bóng đêm, hàng mi run rẩy, lại nghĩ đến Hoàng hậu, Vân Phượng Loan, Liễu Thiên Trừng ba người này cùng bắt tay với nhau diễn rất hoàn hảo không lộ ra một chút khả nghi nào.

Giống như đã ngủ say, lại giống như không, trong bóng đêm yên tĩnh, Long Y Hoàng chậm rãi cong khóe miệng, giống như trăng khuyết.

Nằm đã lâu Phượng Trữ Lan không thể ngủ được, luôn cảm thấy ngực bị đè nặng vô cùng khó chịu, nhưng có Long Y Hoàng ở bên cạnh, vì không muốn làm ảnh hưởng đến nàng, lại không thể xoay người.

Một lát sau, đèn trong cung tắt, nến gần cháy hết.

Phượng Trữ Lan cử động, đột nhiên thấp giọng nói: "Y Hoàng..."

Không ai đáp lại.

"Y Hoàng? Ngủ rồi sao?"

Cũng không phản ứng.

Phượng Trữ Lan chần chờ một hồi, từ từ cũng nghiêng người lại, vươn tay, thử chạm nhẹ vai nàng.

Long Y Hoàng vẫn im lặng tựa như đã ngủ say.

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan vùi đầu vào gáy nàng, vươn tay ôm lấy cả người nàng: “Thật xin lỗi… Ta thật xin lỗi nàng..”

Ngoài cửa, bầu trời đêm đen như mực, dường như muốn nuốt hết tất cả mọi thứ, chỉ có vầng trăng lẻ loi giữa bầu trời, chiếu ra ánh sang vàng nhàn nhạt, cũng phủ lên mặt đất trắng tuyết.

Bầu trời dần ấm áp.

Hôm sau, là Nguyên tiêu.

Trong ngoài hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, bận tối mày tối mặt, rất náo nhiệt, tiếp đó, Long Y Hoàng bị đánh thức.

Có lẽ trời cũng không còn sớm, nhưng khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình không thể động đậy, nhìn lại, là Phượng Trữ Lan!

Được, trước đây mình còn có sức lực để chống lại hắn, nhưng lúc này thì không có, Long Y Hoàng kiềm chế bản tính nóng nảy: “Phượng Trữ Lan, bỏ tay ra, nên thức dậy đi.”

Phượng Trữ Lan ỷ vào mình đang ở sau lưng nàng, vẫn ôm chặt không nhúc nhích, cọ cọ vào gáy nàng, không tỉnh.

"Phượng Trữ Lan! Buông tay!" Đôi mày phẫn nộ, Long Y Hoàng bất đắc dĩ phải nâng giọng cao lên vài độ.

Người phía sau bây giờ mới động đậy, nhưng cũng không mở mắt ra, nhẹ nhàng hôn vào gáy nàng một cái, láu lỉnh cọ cọ vài cái, hắn lại ngang nhiên dám ăn đậu hũ của nàng, sau đó lười biếng nói: “Vẫn còn sớm ngủ thêm một lát đi.”

"Đủ rồi... Đứng lên!" Long Y Hoàng hơi giận.

"Bên ngoài rất ầm ĩ, ngủ thêm một lát..." Phượng Trữ Lan tiếp tục trêu chọc.

"A..." Long Y Hoàng đột nhiên cắn môi, vẻ mặt đau đớn.

"Làm sao vậy?" Phượng Trữ Lan nhanh chóng mở mắt ra, cảm nhận được nàng hơi bất thường, sau đó gạt mái tóc dài, buông tay, ngồi dậy: “Nàng khó chịu sao?”

"Đau bụng..." Long Y Hoàng thì thào, hơi hơi cong người, hai tay ôm bụng.

"Nàng cố chịu một chút, ta đi gọi thái y.” Phượng Trữ Lan luống cuống, tiện tay kéo áo ngoài mặc vào, không nói gì nhiều lập tức nhảy xuống giường.

Vừa mới bước xuống, Long Y Hoàng bình tĩnh ngồi dậy, vẻ mặt thản nhiên: “Không sao, chỉ là đứa bé nghịch ngợm, bây giờ đã đỡ hơn rồi.”

Phượng Trữ Lan như bị hóa đá, có cảm giác như bị người ta đùa giỡn.

"Ta muốn ra ngoài dạo một chút, đã lâu chưa được thấy cảnh náo nhiệt như hôm nay.” Nàng đứng lên, sóng mắt như thu thủy.

Phượng Trữ Lan ngẫm nghĩ, sau đó vỗ tay, tiếp theo liền có một chuỗi cung nữ nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ hai người thay y phục rửa mặt chải đầu.

Long Y Hoàng đứng ở cửa nhìn ra ngoài, trong hoàng cung vàng rực tuyết trắng đọng lại trên mái ngói đỏ, trên xà nhà đều treo lụa đỏ, rất là vui mừng, tuyết trắng lụa đỏ, chói mắt như thế, lại hài hòa vô cùng.

Rửa mặt xong, hai người lại cùng nhau dùng bữa sáng, vốn dĩ Phượng Trữ Lan muốn đút cho Long Y Hoàng, nhưng nhìn sắc mặt nàng không tốt lắm nên không dám nhiều lời, sợ nàng tức giận: “Nếu không ta truyền thái y đến xem một chút, ta thấy săc mặt nàng có vẻ không tốt lắm.”

Long Y Hoàng lắc đầu, cúi đầu ăn cháo: “Không sao, không cần ngạc nhiên, chỉ là đứa trẻ đạp vài cái thôi, khi ở Bình tâm điện ta đã bị nhiều lần như thế rồi.”

Đó là đau thật sự, không phải lừa gạt.

“Hay là đừng đi ra ngoài, bên ngoài tuy rất náo nhiệt, với nàng mà nói cũng rất nguy hiểm.” Phượng Trữ Lan khuyên.

"Ta muốn đi xem một chút, đi dạo một chút cũng tốt.”

"Được rồi, ta đi cùng nàng.” Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ đầu hàng.

"Ừm." Dùng xong bữa sáng, Long Y Hoàng thuận tay lấy khăn lụa cung nữ dâng lên, lau miệng: “Thế thì, nếu như nửa đường, Liễu tiểu thư đột nhiên xuất hiện thì sao?”

“Ta sẽ không để ý đến ả.” Phượng Trữ Lan đáp nhanh gọn.

Long Y Hoàng hờ hững: “Chỉ hy vọng như vậy.”

Đã lâu chưa đến ngự hoa viên, vừa nhìn thấy, cảm giác có chút khác lạ, giống như bạn hữu lâu năm xa cách nay được trùng phùng.

Không khí trong ngự hoa viên rất náo nhiệt, nơi nơi đều là những hoàng thân quý tộc ăn vẫn hoa lệ tụ cùng một chỗ đàm luận chuyện thiên hạ, hoa mai đua nở khắp nơi, vẫn rực rỡ như trước.

Những quý tộc này thấy nàng và Phượng Trữ Lan đi đến, mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười tiến đến chào hỏi, qua loa vài câu, lại rời đi, Long Y Hoàng cũng đáp lại bọn họ, nhưng chỉ cần liếc mắt, cũng không khó để nhìn ra bọn họ ở sau lưng xoay đầu nhìn nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn tán.

Vì vậy, chút tươi cười cũng cứng lại.

"Đừng để ý đến bọn họ, đều là như vậy.” Phượng Trữ Lan nhìn vẻ mặt nàng không tốt, vội vàng nắm tay nàng.

“Ta biết, nếu để tâm tới những lời nói đó, ta đã chết sớm từ lâu, yên tâm đi, về điểm này ta cũng có sức chịu đựng được.” Long Y Hoàng vẫn duy trì nụ cười.

Tiếp tục cùng đi sâu vào trong Ngự hoa viên, chợt cung nữ đi tới trước mặt hai người cung kính cúi đầu: “Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang ở trong đình phía trước nghỉ ngơi, mời hai vị qua đó.”

Phượng Trữ Lan mím môi, đôi mắt sáng ngời tỏ ý hiểu rõ.

Long Y Hoàng thoải mái cười một tiếng: "Cái gì cần tới cũng sẽ tới, trốn tránh không phải phong cách của ta.”

Phượng Trữ Lan nhìn nàng, lại đầu hàng lần nữa, chỉ có thể cùng nàng đi đến đó.

Trong đình có không ít người, đều là những gương mặt thân quen, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Phượng Ly Uyên, Vân Phượng Loan còn có Liễu Thiên Trừng…..

Người cần tới một người cũng không thiếu.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đang ngồi, những người khác thì đứng, nhưng đều tán gẫu vui vẻ.

Cung nữ đó dẫn họ đi xuyên qua đám người, đi tới trước đình, tiếp theo quỳ gối trước đình: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử, Thái tử phi đến.”

Mọi người trong đình đều ngừng nói chuyện, nhao nhao hướng mắt nhìn về phía họ, ánh mắt giống như kim châm, đâm vào trong tim Long Y Hoàng đau nhói.

"Đừng sợ..." Phượng Trữ Lan cúi xuống thì thầm bên tai nàng.

"Ừ, không sợ..." Long Y Hoàng điều chỉnh vẻ mặt, ngẩng đầu lên, cười như hoa sen nở rộ, sắc mặt lại giống như những tuyết rơi trắng bệch.

Nàng và Phượng Trữ Lan đi vào trong đình, Phượng Trữ Lan nắm chặt tay nàng hơn, vẫn không chịu buông ra.

Tầm mắt lướt qua người Phượng Ly Uyên, nàng vội vã liếc mắt, rồi liếc sang nhìn vẻ mặt Vân Phượng Loan khó coi bên cạnh hắn, sau đó thu hồi ánh nhìn.

Lúc Long Y Hoàng đi qua, sắc mặt Vân Phượng Loan trắng bệch, vội vã lui một bước, tựa như thấy ma quỷ khủng bố, cả nửa người nấp phía sau Phượng Ly Uyên.

Phượng Ly Uyên vẫn nắm chặt tay nàng ta, hơi hơi mím môi, lại nhìn sang Long Y Hoàng, ánh mắt lộ ra bi thương.

Liễu Thiên Trừng ở bên cạnh Hoàng hậu, thấy hai người đi tới, cũng rất khiêm tốn mỉm cười.

Mang thai được tám tháng, cả người ngày càng chậm chạp, sắc mặt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, Long Y Hoàng đi tới khom người trước Hoàng thượng và Hoàng hậu, cũng không thể hành lễ như xưa: “Thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.”

“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Phượng Trữ Lan hơi cúi đầu, rất nhanh lại ngẩng lên, trong vẻ mặt biếng nhác lại che giấu không ít sự kiêu ngạo.

“Miễn lễ.” Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, hai tháng không gặp, Hoàng đế vẫn mang bộ dáng trưởng bối, chỉ phất phất tay.

Long Y Hoàng nhìn long bào trên người hắn, không thể giữ bình tĩnh trong đầu.

Nhìn thấy hai người bọn họ đã hành lễ xong, Liễu Thiên Trừng ở bên cạnh Hoàng hậu cũng đi ra, một thân xiêm y xanh nhạt, hai tay nàng để bên người quỳ gối: “Thần thiếp thỉnh an Thái tử, Thái tử phi.”

Trong hoàng thất, điều phiền phức nhất chính là những lễ tiết này.

Phượng Trữ Lan mặt không đổi sắc khẽ nhấc khóe miệng, khoát tay: “Miễn lễ.”

“Thái tử phi, hai tháng nay ở trong Binh Tâm điện ngươi có tỉnh ngộ?” Trên ngón tay Hoàng hậu là bộ móng tay dài vàng chói, bà ta cười một tiếng, vừa động, ánh sáng chiếu vào chói lọi.

“Vâng, nhi thần biết tội.” Thân thể đột nhiên khó chịu, nàng có phần không thở nổi, cố gắng kiềm nén, cảnh cùng người trước mắt bắt đầu đong đưa.

"Vậy rất tốt," Hoàng hậu cười càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng đắc ý, tựa như muốn nói, để xem sau này ngươi có dám đối nghịch với Bổn cung không, bổn cũng mà nhẫn tâm, ngươi tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Bổn cung! Hoàng hậu vuốt ve móng tay, lại nhìn sang người vẫn luôn cúi đầu – Vân Phượng Loan: “Nếu phạt đã phạt, như vậy, bây giờ ngươi nói xin lỗi với Duệ vương phi, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây.”

Long Y Hoàng từ từ đi tới trước mặt Vân Phượng Loan, ý cười trong đôi mắt như vực sâu không đáy, đầu óc trống rỗng, tạm thời không thể suy xét, đi tới trước mặt Vân Phượng Loan, ngẩng đầu đối diện với nàng ta, dĩ nhiên tóm được ánh nhìn tránh né trong mắt nàng ta.

"Hoàng hậu." Phượng Ly Uyên đột nhiên ngẩng đầu, hơi nóng nảy rối loạn, cắt ngang lời còn chưa kịp nói của Long Y Hoàng: “Chuyện đã qua, hơn nữa người cũng không có chuyện gì, ngài cũng không cần truy cứu, xin lỗi có thể miễn.”

“Sao có thể miễn, nếu mọi chuyện giải quyết đơn giản như thế, sau này kêu Bổn cung làm sao có thể xử phạt? Chỉ là một câu xin lỗi mà thôi, Thái tử phi hẳn sẽ không keo kiệt.” Hoàng hậu tiếp tục cười.

Long Y Hoàng nhấc mi, ý thức rơi vào mảnh hỗn độn, lời nói ra hoàn toàn không hề suy nghĩ: “Thật sự xin lỗi Duệ vương phi, lúc đó là ta nhất thời mê muội, sau này, tuyệt đối sẽ không phát sinh những chuyện như thế này.”

“Ta tin Thái tử phi không phải cố ý, hơn nữa thần thiếp cũng không sao, không cần phải như vậy…” Vân Phượng Loan khó chịu quay đầu đi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Long Y Hoàng.

Bầu không khí thật không tốt, Long Y Hoàng lại ngẩng đầu, thấy sắc mặt Phượng Ly Uyên một chút ý cười cũng không có, cũng không nhìn nàng.

Long Y Hoàng lại cười, nụ cười cứng nhắc.

Nguyên tắc của nàng chính là như thế, người tin tưởng nàng, không cần cần phải giải thích nhiều lời sẽ tự hiểu, nhưng kẻ không tin nàng, dù có tốn nhiều lời cũng vô dụng.

Phượng Ly Uyên là người thứ hai, người thứ hai làm cho nàng nản lòng thoái chí.

Nàng đã từng nói, chỉ cần là người hắn để ý, nàng dù chết cũng sẽ không động đến người đó.

Hắn không tin, lời nàng nói, hắn chưa bao giờ tin.

"Như vậy là tốt rồi, về sau đều là người một nhà, những thứ không thoải mái thì quên đi.” Hoàng hậu vui vẻ nói: “Hôm nay là Nguyên tiêu, là ngày vui, tối nay trong cung có một buổi yến tiệc, đến lúc đó ai cũng không được đến trễ.”

Mọi người đều gật đầu đáp ứng.

Hoàng hậu càng cao hứng, phấn chấn hả dạ, Long Y Hoàng nhìn bà ta đang cười, cảm thấy đầu choáng váng.

Phượng Trữ Lan nói với Hoàng hậu vài câu, kết quả thuận lợi mang Y Hoàng thoát khỏi đó, sau khi được cho phép, hắn kéo tay nàng đi, giống như đi càng xa càng tốt.

"Khó chịu sao... Nếu khó chịu, có thể khóc, đừng để trong lòng.” Đi tới một nơi vắng người, đột nhiên Phượng Trữ Lan dừng bước, xoay người nhìn Long Y Hoàng.

Mặt mũi Long Y Hoàng ảm đạm, thần thái lúc ban đầu đã không còn, chỉ máy móc lắc đầu, sắc mặt trắng như tuyết.

“Ở chung với nàng một thời gian, kẻ có mắt cũng biết nàng vô tội, trước hết tạm thời quên chuyện này đi, bây giờ nàng không nên có cảm xúc phập phồng buồn bã như vậy… Sao vậy, sao sắc mặt nàng lại khó coi đến thế? Chẳng lẽ bị cảm lạnh?” Phượng Trữ Lan hốt hoảng, đưa tay sờ trán Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng né tránh tay của hắn, gượng cười: "Mang thai rất vất vả, ta mới ra ngoài một chút thì cảm thấy mệt mỏi, Phượng Trữ Lan, nơi này có vẻ hơi lạnh, chúng ta về thôi ”

“Được, ta đưa nàng về.” Phượng Trữ Lan nói xong, cực kỳ cẩn thận, nắm tay nàng, cùng nhau đi về.

Long Y Hoàng vẫn trầm mặc, để Phượng Trữ Lan nắm tay đi, đột nhiên nói: “Phượng Trữ Lan, ta có thể tự về được, ngươi là Thái tử, trong ngày hôm nay, nếu người vắng mặt sẽ không tốt.”

Phượng Trữ Lan ngây ngẩn cả người: “Bây giờ đừng quan tâm nhiều thứ như vậy, ta sẽ ở cùng nàng, chỉ là một Nguyên tiêu mà thôi, năm nào chẳng có, năm nay ta vắng mặt cũng đâu có sao.”

“Phượng Trữ Lan, ta muốn ở một mình yên tĩnh.” Long Y Hoàng lại nói, giọng điệu mềm yếu như cầu khẩn.

"Được rồi." Không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ, ngoài làm theo lời nàng nói Phượng Trữ Lan không còn cách nào khác, hắn gọi cung nữ tới, dặn dò nàng ta nhất định phải đưa Long Y Hoàng trở về, ngẫm lại rồi nói: “Nàng có thể ở một mình yên tĩnh, nhưng phải ở trong tẩm cung biết không? Có chuyện gì nhất định phải gọi người đến, không được tùy tiện chạy đi chỗ khác.”

“Yên tâm, ta không phải đứa trẻ.” Long Y Hoàng gật đầu.

Phượng Trữ Lan không yên lòng, lại quay sang dặn dò cung nữ rất nhiều thứ, sau đó mới bằng lòng buông tay, để Long Y Hoàng rời đi.

Hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hắn nhíu mày, đè chặt ngực mình.

Nhưng mà tại sao, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện?

Long Y Hoàng rất nghe lời, trở lại tẩm cung của mình, nhưng lại cho tất cả các cung nữ lui ra ngoài, nhốt mình trong phòng, nói là nghỉ ngơi, nhưng cả nửa ngày lại không có động tĩnh.

Đảo mắt đã tới giữa trưa, cung nữ nhìn trời, phát giác đã tới giờ dùng bữa trưa, hơn nữa những người mang đồ ăn đều đang xếp hàng dài ngoài cửa, cung nữ hắng giọng, đành quay lại gõ cửa, giọng điệu cực kì cẩn thận: “Thái tử phi nương nương, đã tới giờ ngọ thiện.”

Sau đó nàng ta tiếp tục chờ, đợi một hồi, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, nàng ta lại nói to hơn: “Thái tử phi nương nương.”

Cũng không có động tĩnh, bọn họ phát hiện có gì không ổn, bên trong trừ Long Y Hoàng ra không có người khác, nên không phải xảy ra sự cố gì mới tốt!

Cửa bị khóa ở bên trong, các nàng thân thể mềm yếu, không thể mở, đành phải mời thị vệ phá cửa mới có thể đi vào.

Đi vào bên trong, cảnh tượng lập tức khiến mọi người hóa đá, những cung nữ cầm đồ ăn nhao nhao kêu to, chén đĩa trong tay đều bị đổ vỡ.

Long Y Hoàng nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trắng bệch không một tia máu, mồ hôi lạnh trải dài, trên thân được đắp một chiếc chăn, hai tay nắm chặt đệm, nghiêng thân thể, đau đớn than nhẹ…

Đau quá…

Nàng chưa bao giờ có cảm giác đau như thế này, cả người như tê dại đi, hạ thân như bị xé rách, bình thường đứa trẻ có đạp, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng không đau đớn như thế…

Hơn nữa, hơn nữa đã bắt đầu từ hôm qua, nàng cảm giác cả người khác thường, đau đớn từng cơn từng cơn, thời gian giãn cách ngày càng ngắn, đến bây giờ, nàng đã hoàn toàn không thể coi như đó chỉ là thai đạp bình thường…

Tại sao có thể như vậy...

Long Y Hoàng nhắm chặt mắt lại, vô thức cắn môi, ý thức mơ hồ, bị đau nhức dưới thân giày vò triệt để, không có cách nào để suy nghĩ, thậm chí ngay cả cất tiếng cũng rất khó khăn…

Ai tới giúp nàng đi…

Đau quá…

“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt! Nhanh đi gọi thái y tới! Còn nữa, mau cho người báo với Thái tử!” Một cung nữ lớn tuổi tương đối bình tĩnh, vội vàng chỉ huy hiện trường hỗn loạn, sau đó chạy đến bên giường, cầm hai tay Long Y Hoàng: “Nương nương... Thái tử phi nương nương, ngài làm sao vậy.. ” Không khí trong phòng rất nóng, nhưng tay Long Y Hoàng lạnh như băng.

Thấy trán Long Y Hoàng đầy mồ hôi lạnh, trong lòng lão cung nữ bối rối, vội vàng lấy khăn lau.

Long Y Hoàng không có cách nào nhận biết được sự thay đổi ở xung quanh, sự đau đơn lan tràn khắp tứ chi, khiến nàng không thể suy nghĩ đến chuyện khác, nhưng cảm giác được bên cạnh mình hình như có người nào đó.

Mặc cho nàng giãy dụa hồi lâu, vẫn không thể nói ra tiếng, rất đau đớn, vô cùng đau đớn.

Không lâu sau, nghe tiếng một đoàn thái y mang hòm thuốc chạy đến, bất chấp phong trần mệt mỏi, trước tiên là bỏ hòm thuốc xuống, sau đó vội vàng đến bên giường, bỏ qua các cung nữ đứng hai bên, cầm lấy cổ tay Long Y Hoàng bắt đầu bắt mạch, không bao lâu, giữa hàng chân mày già nua là dấu vết vui buồn lẫn lộn, hắn nổi giận khiển trách các cung nữ: “Các ngươi sao lại sơ ý như thế! Ngay cả thân thể Thái tử phi nương nương thay đổi cũng không biết, sợ là hôm nay sẽ chuyển dạ.”

Cung nữ quá sợ hãi: "Hôm nay? Hôm nay Thái tử phi nương nương chỉ là nói thân thể không khỏe, rồi cho chung nô tì ra ngoài cửa… ”

“Còn ở đây làm gì? Còn không mau đi tìm bà đỡ đi, dù đến chậm, nhưng cũng tàm tạm, mạch rốt cuộc cũng ổn định…Nhanh đi mau! Hiện tại chỉ có bà đỡ mới có thể giúp đỡ được Thái tử phi!” Thái y phẫn nộ quát.

Một cung nữ nhanh chóng hiểu ý, hấp tấp đứng dậy, nhanh chóng chạy đi.

Dù sao thái y cũng hiểu một chút về phương pháp sinh con, nhưng ngọc thể Thái tử phi lại rất quý càng không được xúc phạm, lúc này thái y chỉ có thể ở bên cạnh từ từ khuyên răn Long Y Hoàng: “Thái tử phi không nên lo lắng, càng lo lắng lại càng đau đớn hơn… Chầm chậm thở nhẹ sẽ thoải mái, ngài và hoàng thái tôn cũng bình an vô sự.”

Hắn nói rất nhiều rất nhiều, nhưng Long Y Hoàng chỉ nghe được một câu, bình an vô sự.

Nàng không có sức lực để gật đầu, lại bắt đầu thở gấp mạnh hơn.

Rất nhanh, một bà đỡ có trách nhiệm chạy đến, thái y cùng các cung nữ như trút được gánh nặng nối đuôi nhau ra ngoài, cửa phòng đóng lại, lập tức trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai, nghe thảm thiết vô cùng.

Nhưng đây là chuyện mà mỗi người phụ nữ có thai đều phải trải qua, bọn họ không muốn nghe nhưng cũng phải nghe.

Phượng Trữ Lan cũng vội vàng chạy về, vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn thấy rất nhiều thái y ở ngoài cửa, mà trong phòng lại truyền tới tiếng hét tê tâm liệt phế, nội tâm càng hoảng loạn, nhưng lại cố gắng trấn tĩnh: “Thái tử phi thế nào! Buổi sáng không phải còn rất tốt sao!” Mày kiếm nhếch lên, lớn tiếng dồn ép thái y đứng ngoài cửa.

Nói xong, dự định xông vào, thái y kịp thời ngăn lại, sợ hãi nói: “Thái tử xin đừng nóng lòng, chẳng qua Thái tử phi sắp sinh…”

"Cái gì!" Phượng Trữ Lan chỉ cảm thấy tim như đang ngừng đập, không tin nói: “Sinh… Bây giờ!”

“Đúng vậy, hơn nữa thân thể thái tử phi luôn khỏe mạnh, hiện tại tình trạng cũng tốt, cho nên Thái tử không cần nóng lòng.” Thái y tiếp tục khuyên nhủ.

“A!” Lại một tiếng lá hét chói tai, thậm chí có chút khàn khàn.

Phượng Trữ Lan đứng không vững, hắn muốn vào, vội la lên: “Không được… hét to như vậy… ta muốn vào trong!”

"Không được, Thái tử, ngài hiểu... phòng sinh không thể tùy tiện vào, hơn nữa bà đỡ đã đến, ngài có thể hoàn toàn yên tâm!” Dáng vẻ thái y so với với Phượng Trữ Lan càng khẩn trương hơn.

“Nhưng mà…Thế nhưng nàng ấy...” Phượng Trữ Lan duỗi tay ngập ngừng, chỉ chỉ cánh cửa.

Cánh cửa lại được mở ra, cung nữ ra ra vào vào, hoặc trên tay bưng một chậu nước ấm, hoặc nhất định đang cầm vật gì, bận tối mày tối mặt.

“Thái tử an tâm chớ nóng vội, phụ nữ khi sinh con đều như thế… Đau một hồi sẽ qua.” Thái y mặt mày hớn hở.

Phượng Trữ Lan ra vào không được, chỉ có đi đi lại lại tại chỗ, lòng như lửa đốt.

Chỉ chốc lát, lại thấy một đám người cũng đi tới cửa tẩm cung, Phượng Trữ Lan vừa thấy, đáy lòng chợt lạnh thấu!

Là Hoàng hậu!

“Hoàng thượng có việc nên Bổn cung đến đây trước!” Hoàng hậu cười cười, từ đại môn đi vào, vừa nhìn thấy Phượng Trữ Lan, nói: “Hôm nay, quả thật là song hỷ lâm môn, Thái tử phi chọn ngày tốt như hôm nay để sinh, hoàng thái tôn tương lại nhất định là nhân trung chi long.”

“Mẫu hậu!” Phượng Trữ Lan ngăn trước mặt Hoàng hậu: “Ngài không nên làm vậy!”

“Đây là quy tắc trong hoàng cung, tất cả hoàng trữ quân đều phải qua cửa đầu tiên này, Thái tử, ngươi chắc đã hiểu.” Hoàng hậu cười vô cùng rực rỡ: “Đứa bé này không thể quá mức cưng chiều, nếu luôn ở bên cạnh mẫu thân, khó tránh khỏi sẽ bị nuông chiều, cho nên làm như thế, đối với đứa bé là điều tốt nhất, đối với các ngươi sau này cũng là điều tốt, hơn nữa, ngươi và Thái tử phi cũng có thể sinh thêm đứa khác.”

"Nhưng ý nghĩa của đứa bé này lại khác biệt!” Phượng Trữ Lan càng thêm sốt ruột.

“Thái tử, ngươi nóng nảy như thế làm gì? Đây là quy tắc chưa từng thay đổi, cho dù ngươi đi hỏi bất cứ ai, đều sẽ như vậy, chịu đựng đau lòng trong chốc lát, tương lai mới có thể sung sướng.” Hoàng hậu nhìn cửa một chút, cũng có chút sốt ruột không kém Phượng Trữ Lan.

"Mẫu hậu, nhi thần thà rằng không làm hoàng trừ!" Người đang nóng nảy lo lắng sẽ không giữ được bình tĩnh, sẽ nói ra những lời mà không hề suy xét, lúc này đây, Phượng Trữ Lan lại càng trực tiếp giâm lên tử huyệt của Hoàng hậu.

"Ngươi nói cái gì!" Hoàng hậu phát hỏa: "Nếu ngươi không làm hoàng trừ, sau này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới cuộc sống bình yên! Cả ngày ở cùng với Thái tử phi, không biết sống chết lúc nào! Ngươi muốn như thế sao?”

Phượng Trữ Lan cứng họng, thở ra một hơi, nhưng lại không để phản bác.

Hai người ở ngoài cửa giằng co thật lâu, mãi cho đến khi tiếng gào thét trong phòng đã yếu dần, sau đó là tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, thể xác và tinh thần Phượng Trữ Lan bất giác rung lên!

Long Y Hoàng đã kiệt sức, miệng khô, lưỡi đắng, môi cắn chảy máu, xiêm y trên người cũng đẫm mồ hôi.

Nhưng lúc hài tử đi ra từ cơ thể nàng, nàng lại cảm thấy vui mừng thanh thản.

Con của nàng…

Hình như có người đang giúp nàng rửa sạch hạ thân, nàng dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ lão ma ma đang ôm một đứa bé nhỏ nhỏ.

Ma ma lau sạch cho đứa trẻ, cười hì hì báo tin vui: “Thái tử phi nương nương, là một Lân nhi, chúc mừng ngài! Hoàng thái tôn vô cùng khỏe mạnh.”

Long Y Hoàng giống như rơi vào địa ngục, sống không bằng chết, suýt nữa sẽ khóc.

Nàng cố sức dãy dụa hai tay, muốn ôm đứa bé vào lòng, đứa bé vẫn còn khóc, khóc khiến nàng đau lòng, so với thân thể nàng còn đau hơn.

Cửa bị mở ra, chỉ một người đi vào, Long Y Hoàng nhìn kỹ, không khỏi sợ hãi là Hoàng hậu!

“Thật sự là một hoàng thái tôn à!” Hoàng hậu cười không ngừng, đi tới, ma ma bế đứa trẻ tới trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu cười tươi nhìn gương mặt nhỏ nhắn, không cầm được niềm vui sướng: “Y Hoàng, khổ cực cho con quá, đây là con của con, tôn nhi của Bổn cung… con quả thực không làm Bổn cung thất vọng.”

Long Y Hoàng ở trên giường giãy dụa, bất chấp đau đớn trên người, giãy dụa dường như muốn đứng lên, đem đứa bé trở về, nhưng không được, mới vừa sinh xong nàng đã hoàn toàn kiệt sức.

Nàng gấp gáp muốn khóc…

Đứa bé nhỏ như thế, nàng còn chưa kịp nhìn rõ nó, còn chưa được ôm nó một lần…

Con trai của nàng…cốt nhục của nàng..

Sau đó, một câu nói của Hoàng hậu, khiến cho nàng muốn chết mà không được.

"Chăm sóc Thái tử phi cho tốt! Đứa bé ... Bổn cung sẽ mang đi!”
Bình Luận (0)
Comment