Tử Tuyển lui về phía sau một bước, chắp tay cười nói: "Quấy rầy, Minh Yên hộ pháp, ta còn có việc, xin đi trước."
Minh Yên lạnh nhạt xoay người, chậm rãi bước đi.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Xá Nguyệt đi tìm Vị Ương, thấy nàng vô cùng hoảng loạn đứng cạnh hồ nước, nhìn chằm chằm lá sen bập bềnh trên mặt nước.
Chỉ có lá cây xanh biếc, không có hoa.
Trong đầu nàng hình ảnh đỏ như lửa chập chờn chập chờn.
"Vị Ương? Đang nhìn gì thế hửm?" Mộ Dung Xá Nguyệt thận trọng hỏi, bình tĩnh cười, từ từ đến cạnh Vị Ương, nhìn theo tầm mắt nàng.
Không có gì đặc biệt.
Vị Ương từ từ quay đầu, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt bất an: “Mộ Dung… Mộ Dung…”
"Làm sao vậy!" Mộ Dung Xá Nguyệt không khỏi cả kinh, nhìn dáng vẻ Vị Ương hoàn toàn khác ngày thường.
"Tiểu Mộ Dung..." Vị Ương tiếp tục lầm bầm, nghiêng người kéo góc áo hắn.
Mộ Dung Xá Nguyệt giật giật khóe miệng, sao nàng quên rất nhiều thứ nhưng duy nhất không quên cái này vậy: “Đừng vội, Vị Ương, nói ta nghe nàng sao vậy?”
"Hoa sen..." đôi mắt Vị Ương thất thần, như bị sương mù bao phủ: “Đế đô… Sông hộ thành…”
Mộ Dung Xá Nguyệt cố tình xem nhẹ lời nàng nói, dịu dàng cười: “Vị Ương muốn ngắm sen nở hả? Được rồi, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn nàng đi, đừng vội.”
Vị Ương lắc đầu nguầy nguậy, chợt hơi khẩn thiết, ngón tay khẽ đặt tại ấn đường, mày liễu nhăn lại, dáng vẻ đau đớn vô cùng: “Đế đô… Sông hộ thành… Sông hộ thành…”
"Chúng ta không đi đế đô, được không?" Mộ Dung Xá Nguyệt mỉm cười vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ giọng nói.
Vị Ương vẫn lắc đầu: "Đế đô... Đế đô..."
Mộ Dung Xá Nguyệt nhếch môi, mặt đầy buồn rầu, chợt ôm eo Vị Ương.
Sau nửa canh giờ, hắn thúc ngựa dẫn Vị Ương đến sông Trường Hà ở vùng ngoại ô, bãi cỏ xanh xanh, trên ngọn núi phía xa xa, hoa li ti nở đầy mặt đất… Còn có sen đỏ nở đầy con sông.
Vị Ương nhìn những bông hoa sen ấy không vui vẻ mà lại muốn khóc: “Đế đô… Đế đô… Sông hộ thành…”
Bầu trời bình lặng, gió thổi qua những bông sen, lúc ấy khung cảnh rực rỡ như lửa.
Trên lưng ngựa, hai tay Mộ Dung Xá Nguyệt vòng qua eo nàng cầm dây cương, nhất thời, chân tay hơi luống cuống.
Ở trong lòng nàng, thâm căn cố đế… Vẫn là nơi đã tổn thương nàng nặng nhất, nhưng cũng là nơi nàng không bao giờ bỏ được.
"Tí tách ——" Mộ Dung Xá Nguyệt nhìn xa xa, chợt thấy giọt nước rơi trên mu bàn tay, rất nóng hổi.
Hắn khẽ vươn tay chạm vào mặt Vị Ương, chỉ cảm thấy đầu ngón tay ướt đẫm.
Trong lòng chợt đau đớn.
Hắn dùng sức kéo kéo dây cương, giục ngựa trở về.
Hoa rơi đầy đất, sen đỏ nở rộng khắp sông.
Từ ngày đó trở đi, Vị Ương lại bắt đầu tuyệt thực.
Bất kể Mộ Dung Xá Nguyệt khuyên can thế nào nàng cũng lắc đầu, xem ra, thực sự muốn lắc mãi cho đến khi đứt cổ luôn, Mộ Dung Xá Nguyệt khuyên nàng thế nào, nàng cũng đáp lại hắn hai chữ: “Đế đô.”
Lời Mộ Dung Xá Nguyệt đang muốn nói đành nuốt về, tình trạng như vậy kéo dài suốt cả ngày, bất đắc dĩ hắn buộc lòng phải kéo Minh Yên lại đây thêm lần nữa.
Minh Yên nhìn tình trạng của Vị Ương chỉ nói một câu, tâm nàng có nút thắt khônggỡ ra, cho nên vào lúc này mới canh cánh trong lòng thứ gì đó.
Mộ Dung Xá Nguyệt hỏi hắn, vậy nên làm gì với tình trạng của nàng lúc này?
Minh Yên đáp ngắn gọn, dẫn nàng đến nơi nàng muốn đến.
Mộ Dung Xá Nguyệt có vẻ bực mình, phất tay đuổi hắn đi.
Đêm đó Minh Yên đi rồi, Vị Ương vẫn không ăn cơm, tâm trạng Mộ Dung Xá Nguyệt nhất thời cáu kỉnh, đẩy Vị Ương lên giường cưỡng hôn, Vị Ương lập tức khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, mím chặt môi, sau khi Mộ Dung Xá Nguyệt tỉnh táo lại liền luống cuống, khuyên như thế nào nàng cũng không ăn uống, trưa hôm sau, hắn tước vũ khí đầu hàng.
Cuối cùng Mộ Dung Xá Nguyệt đáp ứng với Vị Ương sẽ dẫn nàng đến Đế đô, Vị Ương không tin vẫn luôn khóc, Mộ Dung Xá Nguyệt không còn cách nào khác, sợ nàng khóc cả đêm cả ngày đôi mắt vừa hồi phục chưa bao lâu lại mù nữa nên lập tức phân phó Minh Yên chuẩn bị xe ngựa.
Minh Yên chậm chạp bất động, bình tĩnh nói: "Minh chủ, ngài biết hiện giờ ngài đi Đế đô nguy hiểm bao nhiêu không?"
"Ta biết." Mộ Dung Xá Nguyệt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: "Nhưng ... Vị Ương muốn đi, nàng muốn trở về."
"Ngài dẫn nàng ấy đến Đế đô, có lẽ nàng ấy sẽ khôi phục trí nhớ."
"Ta cũng biết... Nhưng ta cũng không thể bởi vì lý do đó mà khiến nàng tủi thân?" Mộ Dung Xá Nguyệt khẽ chạm tay lên cửa sổ, lòng phiền muộn: "Ta rất ích kỷ... Nhưng, ta không thể bởi vì ta ích kỷ mà hại chết nàng."
"Thuộc hạ hiểu rồi." Minh Yên lui xuống, còn lại Mộ Dung Xá Nguyệt đứng lặng một mình trước cửa sổ.
"Y Hoàng... Vị Ương, " Mộ Dung Xá Nguyệt thở một hơi dài: "Ta chỉ mong muốn nàng đừng tiếp tục bị thương tổn nữa, nàng hiểu không?"
Xế chiều hôm đó, hắn dẫn Long Y Hoàng rời khỏi biệt viện đã cư trú ba tháng, xuất phát đến Đế đô.
Hai ngày sau đã đến trạm dịch ngoài Đế đô, Vị Ương cũng từ từ an tĩnh lại, trước khi vào thành, Mộ Dung Xá Nguyệt rất cẩn thận cho người đi thăm dò tin tức trong thành, mãi cho đến khi khẳng định không có gì bất thường mới vào thành.
Hắn ngồi cùng xe ngựa với Vị Ương, xe ngựa tiến vào cửa thành, dọc đường hai bên sầm uất náo nhiệt, tiếng rao hàng không dứt bên tai, rất sôi nổi.
Vị Ương ngồi không yên, vươn tay muốn vén màn cửa nhìn ra ngoài, vài lần Mộ Dung Xá Nguyệt đè tay nàng xuống, qua một lát sau, thấy nàng rất muốn ngắm phố chợ đành vén màn lên cao một chút, ôm lấy nàng, để nàng nhìn cảnh bên ngoài.
Mộ Dung Xá Nguyệt cũng không biết tại sao lại trùng hợp đến thế, vừa xốc màn lên đúng lúc xe ngựa đi ngang qua phủ Thái tử, hắn muốn hạ màn xuống cũng không kịp, Vị Ương nắm chặt tay hắn không cho hắn thả ra, vừa nắm chặt vừa nhìn chăm chú ngoài cửa sổ.
Trước cổng phủ Thái tử, mội đội nhân mã đang tập trung, có một chiếc xe ngựa hơi lộng lẫy, từ trong phủ Thái tử một bóng người chậm rãi đi ra, rất xa, Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ liếc qua liền nhận ra đấy là ai, Phượng Trữ Lan.
Phượng Trữ Lan không đi một mình, hắn ôm trong lòng một đứa bé mặc y phục nhỏ màu vàng, nhìn qua cũng không lớn, khoảng sáu haybảy tháng.
Mộ Dung Xá Nguyệt trầm tư, con trai của Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan cũng gần bảy tháng.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn Vị Ương, Vị Ương hiển nhiên cũng đang nhìn đội nhân mã trước cửa phủ Thái tử, một chút biểu cảm cũng không có, thậm chí trong mắt nàng không có một tia gợn sóng nào.
Mộ Dung Xá Nguyệt không muốn chuốc thêm phiền toái, khẩn trương giục phu xe đánh ngựa đi nhanh hơn.
Phượng Trữ Lan ôm Kỳ Hàn ra khỏi phủ, toàn thân bạch y, gương mặt như bạch ngọc lại bị một vết sẹo nằm ngang ngửa dọc hủy hoại, làn da rất đẹp càng đến gần vết sẹo thì càng làm nổi bật sự xấu xí, như muốn cắt gương mặt hắn từ sống mũi ra làm hai mảnh, nhưng hắn không để tâm chút nào, cười rộ lên, đôi mắt vẫn sáng như sao.
Hắn ngoảnh đầu nhìn bên trong phủ, không khỏi nhíu mày, vừa ngoảnh đầu lại thấy khuôn mặt Kỳ Hàn mũm mĩm như bánh bao nên cảm thấy rất vui vẻ, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn nghiêng đầu hôn má Kỳ Hàn, cười nói: “Kỳ Hàn ngoan, cha dẫn con đi gặp mẹ.”
Kỳ Hàn vùi cả đầu vào lòng hắn, tay nhỏ bé giữ lấy y phục hắn, đôi mắt mở to trong veo như nước.
"Nha... Nha..." Đột nhiên, Kỳ Hàn vẫn luôn an tĩnh kêu loạn, tay bé bé không ngừng chỉ chỉ, chỉ vào một chiếc xe ngựa đang đi qua trước của phủ, dáng vẻ sốt ruột rất đáng yêu.
Phượng Trữ Lan không hiểu: "Kỳ Hàn, sao thế?"
"La la —— nha nha!" Kỳ Hàn phát âm không rõ, không ngừng khoa chân múa tay, dáng vẻ rất nôn nóng, gấp gáp đến muốn khóc.
Nó giơ ngón tay nhỏ xíu chỉ chỉ về một hướng, hướng đó là xe ngựa của Mộ Dung Xá Nguyệt vừa mới đi qua.
"Có cái gì kỳ quái sao?" Phượng Trữ Lan phát hiện không đúng lắm, xoay người nhìn về phía Kỳ Hàn chỉ —— phố xá người đi kẻ đến không có gì đặc biệt.
Hắn không biết rằng xe ngựa của Mộ Dung Xá Nguyệt vừa mới rẽ vào góc đường ngay giây phút hắn xoay người.
"Oa ——" Kỳ Hàn đột nhiên khóc lớn, hai tay siết chặt y phục Phượng Trữ Lan.
"Kỳ Hàn ngoan, đừng khóc..." Phượng Trữ Lan hơi ngờ vực, nhưng dù sao Kỳ Hàn vẫn còn nhỏ, hắn vỗ lưng Kỳ Hàn, nhẹ giọng an ủi: “Lát nữa mẹ thấy Kỳ Hàn khóc thế này, mẹ sẽ không vui.”
Kỳ Hàn nấc hai tiếng, rồi nín khóc chùi nước mắt nước mũi lên y phục Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan dở khóc dở cười đành dùng tay áo xoa xoa mặt con, tỳ nữ dâng khăn tay lên, hắn nhận lấy lau sạch mặt Kỳ Hàn.
Phượng Kỳ Hàn tiếp tục chui vào lòng hắn, dẩu môi, không cam lòng nhìn góc đường xe ngựa đã rẽ vào lúc đó, khịt mũi, từ từ nhắm mắt.
Thấy Kỳ Hàn đã an tĩnh lại, Phượng Trữ Lan cũng yên tâm bước lên xe ngựa.
Đội ngũ khởi hành, mục đích đến chính là hoàng lăng.
Mộ Dung Xá Nguyệt dẫn Vị Ương đi thẳng đến con sông ven Đế đô, con sông này được bắt nguồn từ sông hộ thành, giờ lá sen phủ khắp sông, hoa sen nở rộ.
Sông vẫn là sông đó, hoa vẫn là hoa ấy, thậm chí cây cầu bắc ngang sông cũng không thay đổi, nhưng khi Vị Ương bước lên cầu, ý thức vẫn mơ hồ.
Mộ Dung Xá Nguyệt không muốn người ta nhận ra nàng, dịch dung thì rất phiền phức, dứt khoát cho nàng đeo mạng che mặt.
Vị Ương đứng trên cầu rất lâu, luôn nhìn hoa sen và dòng nước lặng lờ trôi.
Vốn Mộ Dung Xá Nguyệt ở trong xe ngựa chờ, nhưng chờ chưa được bao lâu thì đi ra, cười nói: “Vị Ương, tâm trạng tốt hơn chưa?
Vị Ương không để ý tới hắn, nhìn hoa sen, chợt ngẩng đầu nhìn gương mặt yêu mị của hắn: “Hoa đăng…” Nàng chỉ có thể dựa vào những mảng ký ức mơ hồ, cố gắng nói ra hai chữ.
"Hóa ra nàng muốn xem hoa đăng,” Mộ Dung Xá Nguyệt hớn hở: “Được, giờ cũng trễ rồi, chúng ta đi ăn cái gì trước rồi tối này ta dẫn nàng đi thả hoa đăng.”
Vị Ương cúi đầu, mặc hắn kéo đi.
Kỳ thật trời chưa tối lắm, bất quá mới qua giữa trưa một chút mà thôi, nhưng Mộ Dung Xá Nguyệt không muốn nàng ở ngoài quá lâu.
Gió thổi hiu hiu, sen đỏ hồng như lửa.
Đêm, trên đường còn náo nhiệt hơn so với ban này, người người có cặp có đôi, trong tay cầm đèn hoa đăng hình hoa sen đi đến ven sông.
Trên mặt nước, hoa đăng phát ra ánh sáng hồng nhỏ nhoi chiếu vào mặt nước hết sức lung linh.
Mộ Dung Xá Nguyệt giữ lời hứa dẫn Vị Ương ra ngoài thả hoa đăng nhưng cũng chính vì thế hắn chợt phát hiện duyên phận giữa nhân vật chính và Phượng Trữ Lan thật sự không mỏng, trưa vừa mới gặp không lâu bây giờ đi thả hoa đăng lại thấy hắn lần nữa.
Để chắc chắn không xảy ra chuyện gì, Mộ Dung Xá Nguyệt kéo Vị Ương ra sau mình, cho thủ hạ hóa trang thành người đi đường bảo vệ xung quanh, hắn dẫn Vị Ương dọc theo bờ sông đến thượng nguồn, muốn cách Phượng Trữ Lan xa một chút, không, đối với hắn thì càng xa càng tốt.
Vị Ương không biết nguyên do nên khi hắn cầm tay nàng để mặc hắn kéo đi.
Người khác đều có đôi có cặp, không là người yêu thì cũng là vợ chồng, còn Phượng Trữ Lan cũng có đôi có cặp, hắn dẫn Kỳ Hàn đến đây, chỉ có cha con họ không có bóng dáng bất kỳ cô gái nào bên cạnh.
Hắn rất an nhàn thoải mái, ôm Kỳ Hàn bước lên bè trúc đã chuẩn bị sẵn từ trước, từ từ du hồ, trên bè trúc cũng đã chuẩn bị sẵn hoa đăng và giấy bút, Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng ngồi xuống ghế nhỏ trên bè, cầm giấy bút đưa cho Kỳ Hàn, còn hắn lại khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của con, khống chế ngòi bút viết nguyện vọng lên giấy.
Một nhà đoàn tụ.
Bốn chữ rất đơn giản, có lẽ vì cầm tay Kỳ Hàn nên khó kiểm soát được nét chữ, cũng có thể vì nguyên nhân khác nên bốn chữ viết ra nhìn nguệch ngoạc.
Phượng Trữ Lan lại dạy con cánh xếp giấy đặt vào trong hoa đăng đã được châm nến, động tác Kỳ Hàn xếp giấy rất nghiêm túc, sau đó cẩn thận đặt vào trong hoa đăng, cuối cùng thả hoa đăng xuống dòng sông, nhìn nó lẳng lặng trôi đi theo dòng nước.
"Kỳ Hàn, nàng sẽ trở về, đúng không?" Phượng Trữ Lan nhìn hoa đăng, lẳng lặng cười nói.
Phượng Kỳ Hàn mấp môi, thình lình gian nan quay đầu nhìn lại phía sau, rồi lại hết sức uể oải quay đầu lại, sau đó bất tri bất giác nhắm mắt ngủ trong vòng tay của cha.
Phía bên kia, Mộ Dung Xá Nguyệt kéo Vị Ương đi rất xa, rồi ngoảnh đầu nhìn ra sau, không còn thấy rõ chỗ Phượng Trữ Lan mới yên lòng.
Hắn cũng mua một cái hoa đăng, còn cầm giấy bút đưa cho nàng: "Vị Ương, nàng có nguyện vọng gì không?"
Vị Ương cúi đầu trang giấy trắng, lắc đầu.
Mộ Dung Xá Nguyệt đành tự mình viết, hắn nghĩ nghĩ một chút, lại nghĩ nghĩ thêm chút nữa, mới viết vài chữ, chợt ngẩng đầu thấy Vị Ương cũng cầm giấy bút tại quầy hàng lên, vẻ mặt rất nghiêm túc viết vài chữ, nhất thời Mộ Dung Xá Nguyệt tò mò đi đến nhìn, Vị Ương hình như không biết rằng nàng đã viết ra mục đích của mình.
Chữ khải (*) rất lớn rất lớn, nhưng cũng chỉ có hai chữ.
Chữ khải: là một trong 5 kiểu viết chữ Hán: triện thư, lệ thư, khải thư, hành thư và thảo thư (tìm hiểu thêm trên google nhé)
Trở về.
Mộ Dung Xá Nguyệt sửng sờ, lại sửng sờ, bất giác nắm chặt tay, trang giấy với vừa viết vài chữ về nguyện vọng của mình bị hắn vò mất trong tay, sau đó nát thành tro bụi.
Hắn đột nhiên phát hiện, mình không cười nổi.
Vị Ương viết chữ rất đẹp, gấp giấy lại đặt vào trong hoa đăng Mộ Dung Xá Nguyệt vừa mua cho mình, lại châm bấc đèn, sau đó đi vòng qua Mộ Dung Xá Nguyệt đến bờ sông tự mình thả xuống.
Hoa đăng từ từ xuôi theo dòng nước, Vị Ương đứng lặng hồi lâu nhìn ngơ ngác.
"Vị Ương..." Mộ Dung Xá Nguyệt thở dài, cười miễn cưỡng gọi Vị Ương, giọng nói yêu mị lẫn một chút tự ti, hắn nói: “Chúng ta về thôi, được không? Hay… Nàng muốn ở lại đây? Nếu nàng muốn ta sẽ ở lại cùng nàng.”
Vị Ương nhìn nhìn hắn, lắc đầu, Mộ Dung Xá Nguyệt thở phào, nhân tiện nói: "Chúng ta về thôi, hôm nay đi đường suốt cả ngày, đúng là mệt thật, mai ta sẽ dẫn nàng đi dạo khắp nơi."
Vị Ương gật đầu, Mộ Dung Xá Nguyệt mỉm cười nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi về vị trí cũ.
Hắn rất sợ nửa đường sẽ đánh mất nàng, ngón tay siết chặt, mười ngón tay quấn chặt lấy nhau.
Khi bè trúc của Phượng Trữ Lan gần cập bờ, đang định bước lên thì Kỳ Hàn chợt tỉnh giấc, kêu hai tiếng ê a rồi an tĩnh.
Phượng Trữ Lan sờ đầu con, đang muốn hồi phủ thì chợt Kỳ Hàn lại bắt đầu kêu a a.
Một chiếc hoa đăng vị vướng vào bè trúc, tờ giấy bên trong nửa mở, lộ ra hai chữ rất lớn.
Phượng Kỳ Hàn hình như rất hứng thú với cái hoa đăng đó, nửa ngày đều an tĩnh bây giờ lại hoa chân múa tay về phía hoa đăng liên tục, nhưng đáng tiếc tay không đủ dài nên không với tới.
Phượng Trữ Lan từ từ quỳ xuống, nhặt hoa đăng đó lên: “Kỳ Hàn, con muốn cái này?”
Phượng Kỳ Hàn không chút do dự gật đầu, vươn tay muốn lấy tờ giấy bên trong ra.
Phượng Trữ Lan giơ hoa đăng ra xa một chút, không cho con chạm vào, lắc đầu cười bảo: “Kỳ Hàn, đây là nguyện vọng của người ta, chúng ta không thể tùy tiện xem được.”
Kỳ Hàn nóng nảy, khóc càng lúc càng lớn, Phượng Trữ Lan vẫn lắc đầu, lại thả hoa đăng vào xuống dòng nước, để nó nhẹ nhàng trôi theo gợn sóng.
Vì thế Phượng Kỳ Hàn lại khóc long trời lở đất, còn chưa nín đã quệt nước mắt nước mũi vào người cha, dáng vẻ tuyên bố muốn trả thù.
Phượng Trữ Lan cưng chìu con, không suy nghĩ nhiều đi thẳng về phủ.
Phủ Thái tử chìm trong bóng đêm, có vẻ quỷ dị.
Phòng Long Y Hoàng vẫn còn sáng, xuyên qua màn lụa, có thể nhìn thấy mơ hồ bóng người ngồi ngay ngắn trên giường, hình dáng thiếu nữ.
Không biết cô nương nhà ai, tóm lại, tuyệt đối không phải Long Y Hoàng, cho nên, Phượng Trữ Lan không bước vào phòng này nửa bước, vài lần muốn cô gái không biết tên họ kia cút ra khỏi đó nhưng chẳng bao lâu ý chỉ của hoàng hậu đến, vì lấy đại cục làm trọng hắn không thể không nhượng bộ, tạm thời để ả ở lại trong phòng Long Y Hoàng.
Tối nay, quá yên tĩnh.
Cô gái nhìn ra cửa, không khỏi thở dài, hiện nay cô chỉ là thế thân của Thái tử phi, ngay cả liếc mắt Thái tử cũng không liếc nhìn cô, địa vị cũng không bằng thiếp phi Liễu Thiên Trừng.
Cô thổi nến, muốn đi ngủ.
Mà ngay lúc nến tắt chưa được bao lâu thì thình lình cửa phòng bị một trận gió kỳ lạ thổi mở tung!
Ván cửa bị thổi bật ra tạo ra tiếng vang rất lớn, cô đứng lên, thấp tha thấp thỏm đi đến cửa, muốn đóng cửa lần nữa.
Không biết khi nào sau lưng xuất hiện bóng đen, bóng đen đùa dai bịt lấy mắt cô, cười hì hì mang theo hơi thở quỉ dị: “Y Hoàng, đoán xem ta là ai?”
Là giọng của nam nhan trẻ tuổi không quen —— cả người cô run lên, tức thì cứng đờ không dám lên tiếng.
Âm thanh yêu mị không nhịn được hơi nhục chí: “Sao thế, ngay cả ta cũng không nhận ra à? Thật uổng công ta trăm đắng nghìn cay chạy đến đây thăm ngươi… Lại đây, lại đây, lại đây, Y Hoàng, quay lại đây nào để ta nhìn xem… Một năm không gặp, ta nhớ muốn chết…” Cười cười xoay người cô gái đang cứng ngắc trước mặt lại, nhờ ánh trăng sáng, một gương mặt tuấn lãng không kém phần yêu mị hiện lên, thình lình nụ cười tắt ngúm!
"Ngươi không phải Y Hoàng!" Sắc mặt hắn nặng nề, giọng điệu dễ nghe tà khí chợt trở nên phẫn nộ kinh khủng, cô gái run bần bật, cí đầu, công tử trẻ tuổi giận bừng bừng bỗng bóp cổ cô gái, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi là ai! Tại sao lại ở phòng nàng!”
Cô gái không thở được, hai mắt bắt đầu trắng dã, đau đớn muốn ngất đi, cổ họng phát ra tiếng mơ hồ.
Công tử tức giận, tay cũng run, đôi mắt khao khát muốn lấy máu, hắn ném cô gái xuống đất, một cước giẫm lên tay cô, cả giận: “Nàng rốt cuộc ở đâu! Các ngươi đem nàng đi đâu! Ngươi là ai! Có tư cách gì ngủ tại phòng Thái tử phi!”
Mu bàn tay đau nhức, cô gái cong người, nước mắt tuôn rơi cũng không dám hé một chữ.
Đại môn cách đó không xa truyền đến tiếng động: “Thái tử đã về.”
Công tử phẫn nộ cùng cực, khẽ hừ hừ khinh bỉ, bóng người lóe lên, tức thời biết mất không dấu vết.
Phượng Trữ Lan ôm Kỳ Hàn về phủ, đi tới đi tới, cước bộ chợt dừng lại, hình ảnh tiếp đó khiến tất cả thị nữ và gia đinh đều cả kinh mở to hai mắt.
Một thanh kiếm sắc bén, không biết từ khi nào xuất hiện đặt lên vai Phượng Trữ Lan.
Hắn bình tĩnh đối diện, quay người lại, một gương mặt xa lạ đầy phẫn nộ hiện lên trước mắt.
Khuôn mặt hết sức đẹp lại đầy yêu mị, cũng không giống hoàn toàn vẻ đẹp yêu mị của Mộ Dung Xá Nguyệt, hàng lông mày mang theo khí khái anh hùng trung hòa tất cả, hiện ra rạng rỡ và kinh diễm.
"Ngươi là ai?" Phượng Trữ Lan lạnh giọng hỏi, Kỳ Hàn trong lòng nhìn hai người rồi tựa đầu vào ngực phụ thân không sợ hãi.
"Long Y Hoàng đâu?" Vị công tử nhếch hàng chân mày tuấn lãng, cố sức đè cơn giận dữ, hỏi rõ ràng.