Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 101

Sau một lúc lâu.

Lúc Lãnh Thiếu Diệp ngồi ở dưới tàng cây sắp uống cạn một bình trà, cửa của ôn tuyền thất mới từ từ mở ra.

Một bộ váy dài màu tím hoàn mỹ phác họa dáng người nóng bỏng làm cho người ta muốn nổ tung, tóc dài đến thắt lưng như thác nước lẳng lặng rủ xuống bên hông, đồ trang sức trang nhã làm cho ngũ quan (*) càng trở nên tuyệt mỹ mà tinh xảo, mặt mày tôn quý, mắt hồ khẽ nhếch, môi son khẽ giương càng lộ ra đẹp đẽ: “Trang phục tình lữ?”

(*) ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, miệng, mũi và thân mình.

Lãnh Thiếu Diệp tiến lên, vén sợi tóc rơi bên trán của nàng ra phía sau tai: “Gia đặc biệt phân phó người làm đấy.”

“Nói đến cái này......” Nạp Lan Yên ghé sát vào bên tai hắn, nói nhỏ, “Tam gia, lần sau chàng nhớ cúi đầu nhìn phía dưới một cái.”

Lãnh Thiếu Diệp như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút cổ quái: “Này, Hồ Ly, nàng thực làm?”

Nạp Lan Yên ghét bỏ liếc phía dưới hắn một cái, “Chàng có thể tự cắt bỏ không?”

Ánh sáng trong mắt Lãnh Thiếu Diệp hơi hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn Nạp Lan Yên nhiều hơn vài phần nguy hiểm cùng sâu thẳm, chỉ nhẹ nhàng xoa cái gáy của nàng, chậm rãi vuốt ve: “Hồ Ly, gia không muốn nghĩ đi hoàng cung nữa.”

Cảm giác đã tiêu tán lúc trưa, nay lại nhảy lên dựng thật cao.

(lee: khụ, đoạn vừa rồi hơi khó hiểu đúng không? Lee giải thích chút cho m.n hiểu hơn nhé, chỗ chị Yên bảo anh Diệp nhìn phía dưới ý đại ý là anh Diệp thấy chị Yên nên chỗ nào đó dựng đứng lên ý, rồi anh Diệp hỏi chị Yên là muốn cắt bỏ ‘cái đó’…. Vậy nhé *ngượng ngùng* m.n tự hiểu nhé)

Trả lời Lãnh Thiếu Diệp, là Nạp Lan Yên lôi kéo hắn bước đi.

Cung yến buổi tối không tính tham gia, còn có thể ngay cả buổi chiều đều không đi sao?

Ngồi trên xe ngựa, chạy tới hoàng cung.

Nạp Lan Yên dựa vào nhuyễn tháp (giường êm), lột một quả nho đưa đến bên miệng hắn: “Hoàng đế và Hoàng hậu có bộ dáng gì?”

Tuy rằng nàng từng xem qua tài liệu, nhưng cũng chỉ là tư liệu mà thôi.

Lãnh Thiếu Diệp nghĩ nghĩ, chỉ cho ra hai chữ: “Yêu nghiệt.”

Yêu nghiệt?

Nạp Lan Yên nheo mắt hồ lại, có thể bị Tam gia nhà mình gọi là yêu nghiệt, sẽ là bộ dáng gì đây?

Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng cười, cánh tay thon dài có lực ôm nàng vào trong lòng: “Nàng thấy thì biết, tóm lại, đều xem như thân nhân không sai.”

“Vậy là được.”

Nạp Lan Yên tựa ở trong ngực hắn, nửa híp con ngươi ngáp một cái.

Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương của nàng, tiếng nói trầm thấp dịu dàng gợi cảm: “Ngủ một lát đi.”

“Không có việc gì.” Nạp Lan Yên nhìn hắn, đầu ngón tay xoa một ít râu mọc hơi dài ở cằm của hắn, không khỏi cười ra tiếng, “Tam gia, chàng để râu cũng thật là hấp dẫn.”

Bốn chữ vô cùng chính xác, khuôn mặt đẹp, tự do phóng khoáng.

Lãnh Thiếu Diệp cầm tay nàng, con ngươi tối đen u ám trực tiếp dừng ở trên khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc của nàng, giọng nói trở nên có chút khàn khàn: “Hồ Ly, lại sờ loạn, có thể sẽ xảy ra chuyện đấy.”

Nạp Lan Yên thu tay về, chỉ chỉ chum nho trên bàn nhỏ: “Tam gia, ta muốn ăn nho.”

Tam gia hôn một cái ở trên môi nàng, mới bưng nho tới, cẩn thận lột vỏ, đưa đến bên miệng nàng.

Trong xe ngựa thoải mái dễ chịu, một mảnh an nhàn ấm áp.

Sau một lát, xe ngựa đến bên ngoài cửa cung, sau khi Lam Thanh đưa ra lệnh bài Chiến Vương phủ, liền trực tiếp đánh xe đi vào trong hoàng cung, thẳng đến bên ngoài một tòa đại điện mới chậm rãi dừng lại.

Đợi xe ngựa dừng hẳn, giọng nói ôn hòa của Lam Thanh truyền vào tai: “Vương gia, Vương phi, đến.”

“Chiến Vương gia, Chiến Vương phi đến!”

(lee: chỗ này nguyên văn là Lãnh Vương gia, Lãnh Vương phi nhưng lee thấy như thế không hợp lắm vì cả nhà này đều họ Lãnh mà, nhỉ, thế nên lee thay thành Chiến Vương gia, Chiến Vương phi nhé!)

Một tiếng tiếng thông báo lanh lảnh vang lên, mấy người trong đại điện đều cười cười, trong đó một nam tử trẻ tuổi thân mặc Long bào màu vàng tuấn mỹ đến cực điểm nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, giọng điệu hàm chứa trêu tức: “Ôi, rốt cuộc Lãnh lão Tam cũng cam lòng dẫn tức phụ (vợ) về nhà rồi.”

Một vị nữ tử áo trắng phiêu dật xuất trần ngồi ở bên cạnh hắn nghe vậy, cười liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đứng đắn một chút, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên gặp tức phụ của lão Tam.”

Có hai vị nữ tử tuyệt mỹ khác đang đánh cờ, dáng vẻ không giống nhau.

Một vị khóe miệng ngậm cây tăm, hào phóng khí phách: “Như thế nào còn không tiến vào? Nghe nói tiểu nha đầu kia ở phương diện luyện đan rất có thành tựu, để cho nàng đến theo ta luận bàn một chút!”

Một vị dịu dàng động lòng người, mặt mày nhu hòa: “Các ngươi đó, cũng đừng làm nàng sợ, tránh cho lão Tam nóng nảy với các ngươi.”

“Ha ha, theo tin tức ta nghe được, nếu nha đầu kia có thể bị dọa thì mới là kỳ quái đấy.” Hào phóng nữ tử vén ống tay áo lên, chậc chậc lắc đầu, “Không đề cập tới những chuyện khác, chỉ bằng việc nàng có thể chế trụ lão Tam, liền định không phải phàm nhân (người tầm thường) rồi.”

Đúng vậy.

Những người khác đều gật đầu đồng ý, lão Tam có bao nhiêu biến thái yêu nghiệt bọn họ đều rõ ràng.

Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp đi vào đại điện khắp nơi lộ ra ấm áp đẹp đẽ quý giá, thấy chính là một màn có chút kỳ dị nhưng lại đặc biệt hài hòa.

Hai người còn chưa kịp tới hành lễ, phía sau đã truyền đến một tiếng nói thản nhiên phiêu dật: “Đứng lại.”

Nạp Lan Yên nhướng mày, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một tuyệt sắc mỹ nhân mặc váy dài màu lam nhạt môi đỏ mọng khẽ giương lên, dựa vào khung cửa, giữa lông mày mang theo vài phần lười biếng nhìn nàng: “Đường này ta cản, điện này ta mở, nếu muốn từ nơi này đi qua......”

Tiểu mỹ nhân nâng lên ngón tay tinh tế xinh đẹp, chậm rãi vuốt ve.

Ý nghĩa của việc này rất rõ ràng.

Nạp Lan Yên nhìn tiểu mỹ nhân chặn đường, lại nhìn bốn vị tuấn nam mỹ nữ rõ ràng là đang xem kịch vui trong điện, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, mỉm cười nói: “Một viên Lạc Thần đan, tạm thời bày tỏ kính ý.”

Hai mắt của tiểu mỹ nhân áo lam hơi hơi sáng lên, nhưng cũng không đưa tay nhận, ngược lại tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn về phía nàng: “Tam nhi tức, ngươi có biết ta là ai không?”

Nạp Lan Yên nhanh chóng lật tất cả tư liệu về hậu cung phi tử ở trong đầu lại một lần, hỏi: “Nếu ta không đoán sai mà nói, ngài chính là Tuyên mẫu phi đi?”

Tuyên quý phi, nổi tiếng lười biếng, sinh dưỡng hai nhi tử, chính là sinh mẫu (mẹ đẻ) của nhị hoàng tử xuất trần thanh nhã và cửu hoàng tử trầm mặc ít nói.

“Đoán đúng có thưởng.” Tuyên quý phi cười nói tự nhiên ôm lấy cổ của Nạp Lan Yên, nhanh chóng ở trên mặt nàng hôn một cái, cuối cùng còn thêm một câu, “Tiểu nha đầu làn da chính là mềm.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiếu Diệp lập tức đen, đoạt lại Nạp Lan Yên về trong lòng ngực mình, hơi lạnh tỏa ra như bão tố: “Tuyên mẫu phi, tự trọng.”

Tuyên quý phi che miệng cười khanh khách: “Ai nha, bình dấm chua này từ đâu tới, cả trời đều bị hun rồi.”

Nạp Lan Yên sờ sờ cái má bị hôn, trên trán treo đầy hắc tuyến, trong tư liệu cũng không nói Tuyên quý phi có một loại...... Tính cách như vậy nha!

Tiểu mỹ nhân như Tuyên quý phi đây, đến tột cùng là như thế nào dưỡng ra nhị hoàng tử trích tiên và cửu hoàng tử trầm mặc ít nói?

“Ngươi nhưng đừng dọa người chạy.” Nữ tử một bộ trang phục phác họa dáng người linh lung đi lên, giữa hai đầu lông mày xinh đẹp quả thực là anh khí mười phần, cổ tay vung lên từ trong tay Tuyên quý phi đoạy lấy bình ngọc, mở nắp ra đổ đan dược vào trong lòng bàn tay.

Linh vận bức người, hương khí bốn phía.

Mắt đẹp của nữ tử trở nên sáng ngời, sau một lúc lâu mới chuyển ánh mắt từ trên đan dược đến trên người Nạp Lan Yên, giơ ngón tay cái lên nói: “Tức phụ Lão Tam, Bát phẩm Lạc Thần đan ngươi cũng có thể luyện ra, quả thực lợi hại! Muốn hay không cũng đoán xem ta là ai?”

Nạp Lan Yên cười, không chút do dự nói: “Cửu phẩm Luyện Đan Sư, Đức mẫu phi.”

Đối với luyện đan để ý như thế, ngoài Cửu phẩm Luyện Đan Sư Đức quý phi ra, toàn bộ hậu cung không còn ai khác nữa.

Đức quý phi sinh dưỡng một nhi tử, chính là ngũ hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ vị huynh hay kiện cáo nào đó.

“Đoán đúng, có thưởng!” Nữ tử nhướng mày cười đến có chút hào phóng, chính là nàng vừa dứt lời, Nạp Lan Yên đã bị Lãnh Thiếu Diệp gắt gao ôm vào trong lòng, nhíu mày kiếm trầm giọng nói, “Thân mật tiếp xúc thì không cần.”

“Cho là ta cũng thích hôn người như ai đó à?” Đức quý phi liếc mắt nhìn Tuyên quý phi một bên lười biếng cười khẽ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bạch ngọc đỉnh lô lớn bằng bàn tay, đưa về phía Nạp Lan Yên, “Bạch ngọc đỉnh lô này vẫn không tìm được chủ nhân thích hợp, hôm nay coi như đưa cho ngươi làm lễ gặp mặt đi.”
Bình Luận (0)
Comment