Nhất thời hồ đồ?
Nạp Lan Tiêu lảo đảo ngã về sau hai bước, nhìn về phía Nạp Lan Yên trên chủ tọa: “Gia chủ, ngươi nói cho ta biết, Tàn Huyết Hắc Trúc là...... Là cái gì?”
“Một loại tồn tại ác độc có thể dần dần cắn nuốt thân thể cùng với linh hồn của hắn.”
Giọng nói lạnh như băng truyền đến, trả lời hắn, là Nạp Lan Tịch.
Nạp Lan Tiêu hít một ngụm khí lạnh, ‘phanh’ một tiếng quỳ gối dưới chân Nạp Lan Yên: “Cầu gia chủ cứu cứu Tiểu Vũ!”
Nạp Lan Yên chợt lóe thân thể, tránh ra một quỳ này của hắn: “Đệ đệ của ta, ta đương nhiên sẽ cứu. Nếu là ngươi nguyện ý trả giá bằng máu trong trái tim, trước khi mặt trời lặn đến biệt viện tìm ta. Hiện tại ta cùng tiểu Tịch đi nghỉ ngơi trước.”
Nạp Lan Tiêu hít sâu một hơi, đứng dậy ngăn Nạp Lan Yên lại: “Không cần chờ tới buổi chiều, gia chủ, người nói cho ta biết lấy như thế nào, hiện tại ta liền mang tới cho Tiểu Vũ dùng.”
Đến lúc này Nạp Lan Yên mới tỉ mỉ nhìn về phía này trung niên nam tử hai bên tóc mai đã hoa râm, dừng bước chân, đối với Nạp Lan Tiêu, cũng đối với tất cả những người mắt lộ ra lo lắng cùng muốn nói lại thôi ở đây, nói: “Máu trong trái tim, chỉ cần ba giọt, không cần mạng của hắn.” Sau đó nói với Nạp Lan Tiêu, “Tìm một nơi yên tĩnh.”
Nạp Lan Tiêu gật gật đầu, không có chút do dự xoay người mang theo Nạp Lan Yên đi đến bên ngoài tiền thính.
Tầm mắt lạnh lùng tự tại của Nạp Lan Tịch lần lượt đảo qua từng người có mặt ở nơi này, không nói một lời liền theo ở phía sau hai người đi ra đại sảnh.
Đi ở trên hành lang, Nạp Lan Tiêu mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi: “Gia chủ, ngài có thể nói cụ thể vấn đề thân thể của Tiểu Vũ cho biết ta một chút sao?”
“Từ sau khi đến bổn gia cho tới bây giờ thể cốt của hắn luôn không tốt, những năm gần đây vẫn luôn điều dưỡng thân thể, nhưng tác dụng rất nhỏ.” Trả lời hắn là Nạp Lan Tịch luôn luôn ít nói đạm bạc, “Thẳng đến đoạn thời gian trước trong khi hắn ở chung cùng đám độc vật bị Tam tỷ nhìn ra không đúng, một lần kiểm tra phát hiện Tàn Huyết Hắc Trúc sớm đã sống nhờ ở trong cơ thể hắn nhiều năm.”
“Về phần tiểu thiếp của ngươi, cũng là ta điều tra.” Nạp Lan Tịch âm thanh lạnh lùng giống như là không chứa một chút cảm xúc nào, lại tự dưng làm người ta sau lưng phát lạnh, “Chuyện này, mong rằng phân gia gia chủ ngài có thể xử lý theo lẽ công bằng!”
Nạp Lan Tiêu sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Tình huống mấy năm nay quả thực ta đã không có phân giải rõ ràng, đây là sự thất trách của người làm phụ thân ta! Không dối gạt gia chủ và Tịch thiếu gia, Tiểu Vũ hắn là thân sinh nhi tử duy nhất của ta, vì hắn, bắt ta trả giá gì đều sẽ không tiếc, huống chi chỉ là một tiểu thiếp!”
Nhi tử duy nhất?
Nạp Lan Yên và Nạp Lan Tịch đồng thời dừng bước, theo bọn họ biết, hình như gia chủ phân gia Mộc Thành này không phải chỉ có một hài tử đi?
“Những đứa khác, cũng không là thân sinh tử (con ruột) của ta.” Nạp Lan Tiêu chỉ là mơ hồ giải thích một chút, sắc mặt khó coi, hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời ở nơi này, “Gia chủ, Tàn Huyết Hắc Trúc này trị liệu được không?”
Nạp Lan Yên cười cười, giọng nói mang theo chút độ ấm: “Tiêu gia chủ yên tâm, ta sẽ không để cho Tiểu Vũ có việc gì.”
“Cầu gia chủ ngài nhất định phải chữa khỏi Tiểu Vũ.” Nạp Lan Tiêu lại lần nữa khom người muốn thi lễ một cái với Nạp Lan Yên, trong giọng nói tràn đầy chua xót.
Thân phận của gia chủ phân gia của hắn nhìn như phong quang, kì thực liên lụy vô số, những năm gần đây hắn ở vị trí này trải qua cũng không phải là như ý như vậy.
Nạp Lan Yên nâng dậy hắn, nói: “Ta sẽ.”
Sau đó một đường đến hậu đường, Nạp Lan Tiêu vẫn luôn không có lại mở miệng nói chuyện.
Thẳng đến Nạp Lan Yên dùng ngân châm nhập huyệt chi pháp thủ lấy máu trong trái tim của hắn xong, Nạp Lan Tiêu mặc quần áo, mới sắc mặt tái nhợt nói: “Nếu Tiểu Vũ còn không biết chuyện máu trong trái tim này, thì đừng nói cho nó cho hắn biết.”
Nạp Lan Tịch hỏi: “Vì cái gì?”
Nạp Lan Tiêu cười khổ một chút: “Tiểu Vũ đứa nhỏ này, mấy năm nay vẫn trách ta năm đó nhẫn tâm tống hắn đi, nay lại cho hắn biết chuyện này cũng chỉ là tăng thêm phiền não cho hắn thôi. Nay ta chỉ hy vọng về sau hắn có thể vui vẻ một chút.”
Nạp Lan Yên không có trả lời vấn đề của hắn, mà là lấy ra một lọ đan dược đưa qua: “Đây là Bổ Thiên đan, ăn vào rồi nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể khôi phục khí huyết.”
Nạp Lan Tiêu tiếp nhận đan dược, cười nói: “Cám ơn gia chủ.”
Nạp Lan Yên cầm bình ngọc đựng máu trong trái tim để vào trong không gian trữ vật, nói: “Kế tiếp ta muốn bế quan vài ngày, đừng cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy ta và Tiểu Vũ.”
Thời gian có thể giữ máu trong trái tim quá ngắn, hiện tại nàng phải lập tức bắt đầu vì Tiểu Vũ áp chế Tàn Huyết Hắc Trúc.
Nạp Lan Yên vỗ vỗ bả vai của tiểu Tịch: “Tiểu Tịch, đệ chờ bên ngoài.”
Nạp Lan Tịch nhíu mày, thần sắc lo lắng: “Tam tỷ, không có vấn đề đi?”
Nạp Lan Yên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhướng mày cười nói: “Đệ có thấy khi nào thì Tam tỷ ta đánh trận mà không chuẩn bị? An tâm, nhiều nhất năm ngày trả lại ngươi một tứ ca sôi nổi!”
“Ta là nói tỷ.” Nạp Lan Tịch mày mặt nhăn càng sâu, “Tỷ cũng phải thật tốt!”
Nạp Lan Yên ôm cổ của tiểu Tịch, cười tủm tỉm vò rối loạn một đầu tóc đen mềm mại của hắn: “An tâm an tâm, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không có việc gì.”
Sau đó, ở trong ánh mắt lo lắng của tiểu Tịch, Nạp Lan Yên mang theo Tiểu Vũ đi vào bế quan thất ở phân gia Mộc Thành.
Nạp Lan Tịch nhìn cửa lớn của bế quan thất chậm rãi đóng lại ở trước mắt hắn, hai mắt u ám, trực tiếp khoanh chân ngồi ở ngoài cửa bế quan thất.
Nạp Lan Tiêu tự mình mang đội canh giữ ở cửa, trong vòng phạm vi ba mươi mét, không được để bất luận kẻ nào xuất nhập.
Bên trong bế quan thất.
Nạp Lan Yên xoa nhẹ tóc của Tiểu Vũ, bên môi tràn ra độ cong nhu hòa: “Tiểu Vũ đừng sợ, tin tưởng tỷ tỷ nha.”
Bên môi Nạp Lan Vũ độ cong trong sạch nhàn nhạt không giảm nửa phần: “Tam tỷ, ta tin tưởng người.”
“Ngoan, ngủ một giấc đi.”
Nạp Lan Yên nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của hắn, nhìn thiếu niên chậm rãi nhắm hai mắt lại, nặng nề thở hắt ra, lấy ra hộp châm, xếp đặt hơn một trăm cây ngân châm và kim châm (châm bạc và châm vàng) theo thứ tự, khép hờ con ngươi, trầm tâm tĩnh khí.
Tiểu Bảo quấn mình nằm ở một bên trên ghế đá, con ngươi màu đỏ tươi tràn đầy lo lắng.
Muốn áp chế Tàn Huyết Hắc Trúc, cần phải có đủ Tinh Thần Lực, điểm này nó biết rõ đấy.
Đối với một Linh Sư mà nói, mất đi Tinh Thần Lực đại biểu cái gì chủ nhân nàng nhất định rõ ràng!
Nhưng –
Tiểu Bảo rũ đầu lớn xuống, không nhịn được, hai khỏa nước mắt ‘ xoạch xoạch’ rơi xuống.
......
Chớp mắt một cái đã qua ba ngày.
Trong bế quan thất sương khói lượn lờ, Nạp Lan Yên bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, lòng bàn tay di động Linh Lực, một chưởng vỗ vào hậu tâm (giữa lưng) của Tiểu Vũ, trong hai con mắt che kín tơ máu màu đỏ lộ vẻ dữ tợn: “Đồ đáng chết, còn không lăn xuống cho lão tử!”
Rống!
Rống!
Bên trong khói bụi, đột nhiên hình thành một lốc xoáy khủng bố, càng về sau lốc xoáy càng giống một con dã thú hung mãnh đang phẫn nộ đến cực điểm gào thét, cuồng nộ, khói bụi cuồn cuộn như gió bão kia giống như muốn chớp mắt nuốt sống Nạp Lan Yên!
Nạp Lan Yên lạnh lùng cười, hai tay nhanh chóng kết xuất một cái thủ ấn mạnh mẽ, quanh thân Linh Lực đột nhiên tang mạnh, Tinh Thần Lực không ngừng nhanh chóng truyền đến trên người Tiểu Vũ, hai cổ lực lượng khủng bố ở trong khói bụi mù mịt không ngừng va chạm giao phong, đúng là ai cũng không rơi vào thế hạ phong!
“Khặc khặc......”
Một tiếng cười quái dị từ trong sương khói truyền ra, đột nhiên một cổ lực lượng bay ra tập kích về phía Nạp Lan Vũ đang hôn mê!
Thân thể của Nạp Lan Yên mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, cứng rắn đỡ thay Tiểu Vũ một đạo công kích này, một ngụm tinh ngọt lập tức từ trong yết hầu trào lên!
“Chủ nhân!”
Tiểu Bảo gấp đến độ xoay quanh trên không trung, nhưng chuyện duy nhất mà nó có thể làm chỉ là thông qua khế ước không ngừng truyền lực lượng của chính mình cho Nạp Lan Yên, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị thương, không thể thay nàng bay vào bên trong lốc xoáy đánh chết cây trúc khốn khiếp kia!
Nạp Lan Yên cắn răng nhả ra hai chữ: “Không có việc gì (lee: tiếng trung là 2 chữ 没事 nhé)!”
Trên thực tế, liên tục ba ngày không ngừng truyền Tinh Thần Lực cùng Tàn Huyết Hắc Trúc đối kháng, lúc này kỳ thật nàng đã muốn mệt đến mức tận cùng, bất luận là Tinh Thần Lực hay là Linh Lực gần như là đã muốn khô cạn rồi!
Vậy mà giờ phút này, trong đầu nàng tất cả đều trống rỗng.
Không có mệt, không có đau, không có khổ, duy nhất tồn tại chỉ có một tín niệm, chính là –
Nhất định phải làm cho Tiểu Vũ tốt lên, nhất định không thể để cho Tiểu Vũ có việc gì!
Tất cả tín niệm, tất cả lực lượng, tất cả chấp niệm gia giao nhau, ‘phanh’ một tiếng, ở bên trong biển ý thức của Nạp Lan Yên...... Nổ tung!
Giống như là ruộng lúa khô cạn thật lâu rốt cuộc nghênh đón một trận mưa to dồi dào!
Linh Lực cuồn cuộn điên cuồng vọt tới, bình cảnh mà Nạp Lan Yên dừng lại thật lâu, ở dưới áp lực cường đại khi cùng Tàn Huyết Hắc Trúc liên tục đối kháng, đột phá!
Tiên Thiên!
Tầm mắt của Nạp Lan Yên lập tức sáng rõ, hai tay lại kết xuất một cái ấn ký vô cùng phức tạp, chỉ trong chớp mắt kim quang lóng lánh, Tinh Thần Lực cường đại mà khủng bố nháy mắt xuyên thấu qua ấn ký dũng mãnh đi vào mi tâm của Tiểu Vũ!
“A a a --”
Phía sau sương khói truyền đến tiếng rống giận thống khổ không cam lòng khàn khàn!
Nạp Lan Yên hít sâu một hơi, thừa dịp Tàn Huyết Hắc Trúc bị yếu thế dưới một công kích lại lần nữa mạnh mẽ tấn công, Tinh Thần Lực mãnh liệt liên tục không ngừng hướng tới Tàn Huyết Hắc Trúc trong cơ thể Tiểu Vũ mà áp chế!
Dần dần, tiếng kêu của Tàn Huyết Hắc Trúc càng ngày càng nhỏ, sương khói trong bế quan thất cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Thừa dịp ngươi bệnh, muốn mạng của ngươi!
Nạp Lan Yên đem lực lượng Tiểu Bảo truyền cho nàng cùng hợp lại, cổ tác khí đánh về phía Tàn Huyết Hắc Trúc!
Oanh!
“A --”
Cùng với tiếng hét thảm là một tiếng rơi xuống đất, ý thức của Tàn Huyết Hắc Trúc hoàn toàn tiêu tán không thấy, sương khói đầy trời cũng hóa thành một cây trúc nho nhỏ màu đen tiến nhập vào bên trong mi tâm của Nạp Lan Vũ.
Mà ở cùng thời khắc đó, Nạp Lan Yên trước mắt một trận trắng bệch, lập tức ngã xuống phía sau......
Tiểu Bảo lập tức biến lớn thân thể cuốn Nạp Lan Yên lấy, để cho nàng dựa vào thân thể của chính mình: “Chủ nhân!”
Từ khi Nạp Lan Yên ngã xuống, cấm chế nàng phong hạ cũng biến mất trong chớp mắt, tiếng kêu gọi này của Tiểu Bảo cũng truyền vào trong tai tiểu Tịch và Nạp Lan Tiêu đang lo lắng chờ đợi ở bên ngoài.
Tiểu Tịch không chút do dự, nâng lên một chân đá văng cửa lớn của bế quan thất!
Lọt vào trong tầm mắt chính là cảnh tượng Tiểu Bảo ôm Nạp Lan Yên khóc sướt mướt, Nạp Lan Vũ nhẹ nhàng nằm ở trên giường, trong lòng Nạp Lan Tịch nhất thời lộp bộp nhảy dựng, mạnh mẽ đi nhanh vọt tới: “Tam tỷ!”
Tiểu Bảo nâng đầu ngẩng lên, hồng hốc mắt khóc thút thít nói: “Không có việc gì, đều không có việc gì. Chủ nhân nàng thành công.”
Trái tim của Nạp Lan Tịch gần như vọt đến cổ họng, thoáng cái rớt xuống hơn nửa: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi......” Nói vẫn chưa xong, chỉ thấy sắc mặt của hắn bỗng nhiên đại biến, “Tiểu Bảo, Tam tỷ như vậy còn kêu là không có việc gì?!”
Nạp Lan Tịch vừa nói hai tay vừa kiểm tra mạch đập của hai người.
Mạch đập của Nạp Lan Vũ mạnh mẽ có lực, không có một chút nào giống như từng suy yếu nữa.
Mà mạch đập của Nạp Lan Yên, lại rất nhỏ đến mức giống như muốn ngừng lại......
-- Không có việc gì? Thế này cũng gọi là không có việc gì?!