Cái gì gọi là quên chưa uống thuốc?
Lãnh Thiếu Diệp im lặng nhìn vẻ mặt vô tội của Hồ Ly ngu ngốc trước mặt, đột nhiên lộ ra một nụ cười đặc biệt tiêu sái anh tuấn: “Gia uống hay chưa, ngươi còn không biết?”
Nạp Lan Yên thầm nghĩ đánh một tát lên mặt cái người tùy thời tùy chỗ phát ra hoóc-môn, nâng tay ném quần áo lên trên cơ bụng màu mật ong đang trần truồng của hắn: “Tam gia, đừng động kinh nữa, mặc quần áo tử tế nói chính sự.”
Gia động kinh chỗ nào?!
Lãnh Thiếu Diệp yên lặng oán thầm một câu, nhẹ nhàng cử động thân trên, ngoài một chút đau đớn bên ngoài, đã không còn chỗ nào khó chịu, địa vị Hồ Ly ngu ngốc nhà mình ở trong lòng mình đã ‘vụt vụt’ bay lên một lượng lớn.
Khoác lung tung quần áo lên người, Tam gia trở tay giữ chặt vai Nạp Lan Yên mạnh mẽ ôm Nạp Lan Yên vào lòng: “Hồ Ly, độc trên người ngươi làm sao bây giờ?”
Lúc này đến phiên Nạp Lan Yên bất ngờ không kịp đề phòng bị ôm vào trong lòng, mới vừa rồi không để ý bây giờ đau đớn lại một lần nữa kéo đến: “Ta….”
Tê tê….
Tiểu Bảo biến thân nhỏ bằng ngón tay cái chui vào từ cửa động, chớp mắt liền chui vào ngực Nạp Lan Yên, cái đuôi hung hăng đánh vào tay Tam gia, nhe răng uy hiếp trừng mắt nhìn Tam gia một cái.
Lãnh Thiếu Diệp nhìn con rắn nhỏ vùi trước ngực Nạp Lan Yên, đáy mắt liền tràn ngập lửa giận, một phát bắt được thân thể Tiểu Bảo ném ra ngoài, cái thứ vớ vẩn này cũng dám chạm vào Hồ Ly ngu ngốc của hắn? Chính hắn còn chưa có chạm qua đâu!
“Tiểu Bảo!” Nạp Lan Yên nhìn đại công thần vừa cứu mạng nhỏ của mình bị ném bay, lập tức liền tức giận: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi phát điên cái gì?”
Tiểu Bảo hung hăng nhe răng với Lãnh Thiếu Diệp, nhanh chóng bò lên vai Nạp Lan Yên tạo ra một hình dáng kỳ quái, ngẩng cao đầu, đôi mắt âm lãnh không có ý tốt nhìn thẳng Lãnh Thiếu Diệp.
Mơ ước chủ nhân của Tiểu Bảo nó? Chờ xem đi!
Lãnh Thiếu Diệp nhìn vật nhỏ vùi trên vai Nạp Lan Yên, đụng đến da thịt trắng như tuyết trên cổ Hồ Ly, trong máu liền có một đoàn lửa giận sôi trào, gia nhớ rõ vật nhỏ nhà ngươi, chờ Hồ Ly ngu ngốc trở thành vợ gia, việc đầu tiên gia làm là xử lý ngươi!
Nạp Lan Yên gõ đầu Tiểu Bảo, cau mày nói với Tam gia: “Đây là Tiểu bảo, là huyền linh thú ta khế ước bên trong sơn mạch. Vừa cứu chúng ta chính là tiểu gia hỏa này!”
Nghe hai chữ chúng ta, lửa giận trong lòng Lãnh Thiếu Diệp thoáng dịu đi một chút: “A, gia còn tưởng là một con rắn nhỏ hoang dã từ đâu chạy đến.”
Tiểu Bảo lập tức dựng thẳng người, giương răng nanh màu đỏ tươi giống như ngay sau đó sẽ nhào tới cắn chết chết Lãnh Thiếu Diệp!
Ngươi mới là rắn nhỏ hoang dã, cả nhà ngươi đều là rắn nhỏ hoang dã!
Lãnh Thiếu Diệp làm như không thấy, khiêu mi cười thân mật: “Tiểu Bảo? Gia là Lãnh Thiếu Diệp, lần đầu gặp mặt chiếu cố nhiều hơn.”
Dám chiếm lấy vợ hắn, trước sau gì cũng hầm nó!
“Tê tê….” Tiểu Bảo ngẩng cao đầu, không chút yếu thế nhìn lại, dám mơ ước chủ nhân của nó, trước sau gì cũng nuôt hắn!
Khóe miệng Nạp Lan Yên co rút, gõ đầu Tiểu Bảo, đưa cổ tay đến bên miệng nó: “Trước cắn hai cái, để ta bức độc ra.”
Hưởng Vĩ Ma Bọ Cạp cùng Ngũ Độc Cự Mãng đúng là thiên địch (kẻ thù) của nhau, hiện tại trong cơ thể nàng có hai loại độc tố đánh chiến, chỉ cần Tiểu Bảo lại thêm một phần lực, bức ra độc bọ cạp cũng không phải là khó.
Tiểu Bảo nhe răng, không nỡ cắn xuống.
Tiểu Bảo giằng co trong chốc lát, tâm hung hăng, ngao ô cắn một ngụm lên động mạch chủ trên cổ tay chủ nhân nhà mình, độc tố theo răng nanh tiến vào trong máu Nạp Lan Yên.
Sắc mặt Nạp Lan Yên trắng bệch như tờ giấy, giọng nói có chút run run nói với Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, để Tiểu Bảo cắn ngươi một cái, ta bức độc xong liền giải độc cho ngươi.”
Nàng vốn muốn để Lãnh Thiếu Diệp điều trị một thời gian mới giải độc, nhưng hiện tại căn bản không có nhiều thời gian như vậy, nếu thân thể hai người không tốt, muốn từ nơi này tìm được lối ra không khác gì người si nói mộng (nói chuyện hoang đường viển vông).
Ngũ tuyệt trận xuất hiện quá ly kỳ, một Hoàng tử nước láng giềng nếu có thể lẻn vào phủ Hoàng tử, còn lặng yên không tiếng động bày ra một trận pháp như vậy, quả thật không thể làm cho người ta không hoài nghi.
Còn có tiểu Phượng Vũ, cũng không biết hiện tại tiểu nha đầu này như thế nào.
Nạp Lan Yên lấy ra ngân châm, thủ pháp như nước chảy mây trôi đâm một phát vào huyệt vị của mình, hít sâu một hơi nhắm mắt lại.
Nghi hoặc gì đó không ít, chuyện lo lắng cũng không thiếu.
Nhưng những thứ này đều đợi một điều kiện tiên quyết, trước giải độc rồi nói sau!
Lúc Tiểu Bảo cắn Nạp Lan Yên có chút không nỡ, cắn Lãnh Thiếu Diệp đã có thể tàn nhẫn, một ngụm cắn cánh tay của hắn, đôi mắt màu máuđỏ tươi âm lãnh tràn ngập cảnh cáo tránh xa chủ nhân của ta ra, bằng không liền trực tiếp độc chết ngươi!
Lãnh Thiếu Diệp giận quá hóa cười, một phen nhấc lên cái đuôi của Tiểu Bảo, trong con ngươi thâm thúy lộ ra sắc bén cùng lửa giận, Nạp Lan Yên là người của gia, từ đầu đến chân mỗi sợi tóc đều như vậy, còn dám chạm vào địa phương không nên chạm, gia liền hầm ngươi!
Tiểu Bảo kéo thẳng người, răng nanh sắc nhọn chỉ hận không thể một ngụm cắn chết nam nhân đáng giận trước mặt này!
Lãnh Thiếu Diệp trừng mắt lạnh nhìn thẳng, nghĩ đến vật nhỏ này mới vừa rồi vùi trên người Nạp Lan Yên cả người hắn tức giận không kiềm chế được mà phát ra.
Một người một xà giằng co hồi lâu, sát khí rất nhanh sẽ lật tung động của mối cái.
“Ừ….” Trong miệng Nạp Lan Yên tràn ra tiếng rên thống khổ, lập tức một người một xà đang sát khí ngút trời hung hăng ném cho đối phương một ánh mắt lạnh, sau đó thu hồi hơi thở!
Vì đây là nơi nguy hiểm, trước không độc chết ngươi!
Vì ngươi vừa cứu Hồ Ly một mạng, gia tạm thời không hầm ngươi!
Một người một xà đều dán chặt mắt vào phía trước, nhìn Nạp Lan Yên lộ ra vẻ mặt thống khổ, tâm đều thắt lại….
Hỗn Độn đại sư tôn nhìn toàn bộ quá trình, càng nhìn càng ghét bỏ, rõ ràng là một đại nam nhân thiên phú dị bẩm, một Ngũ Độc Cự Mãng thân đã hóa rồng, nhìn thế nào cũng giống hai con chó lớn!
Chỉ thiếu hai lỗ tai một cái đuôi thôi.
Hỗn Độn đại sư ghét bỏ hai con chó lớn kia xong, lại bắt đầu ghét bỏ đồ đệ nhà mình: “Yên nhi ngốc, độc bọ cạp bổ như vậy lại muốn bức ra ngoài, làm sao Bổn tọa lại thu một đồ đệ ngốc như ngươi?”
Tiếng nói của đại sư tôn đột ngột vang lên trong đầu, giống như có một bàn tay túm áo Nạp Lan Yên, kéo nàng ra từ trong vô tận thống khổ.
Mỏi mệt cùng đau đớn trong cơ thể Nạp Lan Yên nháy mắt tan biến: “Sư tôn?”
“Yên nhi ngốc, Bổn tọa giúp ngươi tiêu hóa độc bọ cạp.”
Giọng điệu kiêu ngạo lại ác liệt trước sau như một của đại sư tôn, chính là….
Yên nhi ngốc là cái gì, là vật gì?
Trán Nạp Lan Yên chảy xuống mấy đường hắc tuyến: “Sư tôn, có thể hay không….”
“Không thể!” Đại sư tôn nghe cũng không nghe, liền cự tuyệt dứt khoát. “Yên nhi ngốc, ngay cả Ngũ tuyệt trận cùng Ngũ Hành trận đều phân biệt không được, trở về học lại toàn bộ trận pháp.”
Ầm một tiếng, cái ót phát đau.
Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy trong đầu mình lại xuất hiện một đống vật lớn, lật qua vài món, lập tức liền choáng váng.
Trận pháp toàn ký, Ngự thú đại pháp, Phù triện đại toàn, Luyện khí đại toàn…. (toàn tên sách hướng dẫn tu luyện các lĩnh vực nha mọi người )
Nạp Lan Yên nuốt một ngụm nước miếng: “Sư tôn, ngài thuận tay ném nhiều hơn?”
Hỗn Độn đại sư tôn hừ nhẹ một tiếng: “Yên nhi ngốc, ngươi có biết cái gì gọi là người chậm cần bắt đầu sớm không?”
“….” Yên nhi ngốc cũng hiểu được mình có chút ngốc.
“Được rồi, những thứ này đợi ra ngoài rồi xem cũng không muộn.” Hỗn Độn đại sư tôn cũng biết không thể luôn đả kích tiểu đồ đệ, vì thế từ bi nói: “Nơi này vừa vặn thích hợp cho ngươi tu luyện, chuyên tâm đả thông tám nhánh linh mạch đi.”
Nạp Lan Yên hít mũi: “Sư tôn, ngài đúng là Bồ Tát sống trên đời.”
Hỗn Độn đại sư tôn hừ nhẹ một tiếng, ý bảo nàng nhanh chóng làm đi.
Nạp Lan Yên tỉnh lại từ trong ý thức, vừa mở mắt, bên hông căng thẳng, liền hung hăng đụng vào cái lồng ngực cứng rắn ấm áp, sức lực kia mạnh đến mức như muốn dung nhập nàng vào trong xương cốt.
Ngay sau đó, một cảm xúc lạnh lẽo đè ép xuống môi…..