…. Gia không nói cho ngươi!
Nạp Lan Yên tỏ vẻ khinh thường: “Ta còn không thèm nghe đây này.”
Tuy nói như thế, nhưng trong trí nhớ nguyên chủ thực sự có biện pháp nhập linh căn. Năm đó, Nạp Lan lão gia sủng nàng, khắp nơi tìm biện pháp nhập linh căn, cuối cùng vì bị bệnh nặng một thời gian làm đầu óc bị cháy hỏng mà không giải quyết được gì.
Đầu ngón tay của Nạp Lan Yên vô ý thức vuốt ve miệng ly trà, trong mắt cất giấu một mảnh tối đen thâm trầm. Trước mắt, ít nhất nàng phải rèn luyện khôi phục thân thủ kiếp trước của mình.
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Lãnh Thiếu Diệp bình tĩnh hờ hững, tìm không ra một chút cảm xúc. Nhưng mà, trong ống tay áo, hai tay đã nắm chặt thành đấm, dường như lộ ra một chút không bình tĩnh.
Chuyện xuyên qua này, nếu không xảy ra trên người mình, ai cũng sẽ không tin tưởng.
Trong phòng tân hôn đầy không khí vui mừng, một đôi người mới, đều tự trầm mặc, nhìn nhau không nói gì.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến từng tiếng bước chân hỗn loạn.
Con ngươi đen lạnh lùng thâm thúy của Lãnh Thiếu Diệp hiện lên một chút lạnh lẽo lợi hại, nhíu mày.
Nạp Lan Yên lười biếng liếc người nào đó một cái, cầm mấy khối bánh ngọt, nghiêng người khẽ dựa vào ghế mềm, hai chân bắt chéo, một bộ dáng mọi việc không liên quan đến mình.
Tiếng đập cửa vang lên, một giọng nói mềm mại dịu dàng của nữ nhân truyền đến: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ mang lễ phục tiệc rượu đến.”
Lãnh Thiếu Diệp lúc này mới nhớ, nửa canh giờ sau, Chiến Vương gia phải dẫn tân Vương phi đến tiền thính (giống phòng khách á) tham gia tiệc rượu. Hắn nhíu lông mày lạnh lùng, mắt đen nhìn Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên chậm rãi ăn xong bánh ngọt, cười híp mắt lắc đầu với hắn, không tiếng động nói: “Thân là một người ngốc, ta sẽ không đi làm cho Vương gia mất mặt.”
Sắc mặt Lãnh Thiếu Diệp cố chút đen, hừ lạnh một tiếng: “Không đi thì thôi.”
Nạp Lan Yên lại uống ba ly trà, sau khi thỏa mãn ăn uống no đủ liền đi vào trong ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, lười biếng ngáp một cái: “Tam gia vất vả, ta ngủ trước một lát.”
Sắc mặt Lãnh Thiếu Diệp càng thêm âm trầm, thầm nghĩ túm nữ nhân này từ trên giường ném ra bên ngoài, còn không phải chính mình là một nữ nhân, hắn là một nam nhân!
Ý nghĩ của Lãnh Tam gia, Nạp Lan Yên sẽ không để ở trong lòng.
Trên thực tế, nàng đâu còn tâm tư quản Lãnh Tam gia gì đó, nằm ở trên giường đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Nạp Lan gia tộc, hoàn toàn xứng đáng là một trong ba đại gia tộc giàu có nhất vương quốc Liệt Diễm.
Gia chủ hiện tại của Nạp Lan gia là Nạp Lan Hoành, cũng là lão gia tử duy nhất yêu thương Nạp Lan Yên, là một Linh tu sĩ Ngân Phẩm linh căn, cũng là một trong ngũ đại cao thủ của vương quốc Liệt Diễm, có địa vị cao vô cùng.
Nhưng người ngoài không rõ, Nạp Lan Yên lại biết, tu vi của lão gia tử đã ở dậm chân tại chỗ gần ba mươi năm. Nay lão gia tử đã một trăm linh hai tuổi, nếu là vẫn không thể đột phá bình cảnh, sợ là sẽ gặp hạn lớn.
Lão gia tử cũng vì biết rõ điều này, mới có thể đồng ý cho Nạp Lan Yên xuất giá.
Bởi vì toàn bộ Nạp Lan gia, trừ hắn ra, không có một người nào sẽ đối xử tốt với cháu gái mà hắn thương tiếc, sủng ái.
Nạp Lan Yên vuốt mi tâm, đợi đến khi Lãnh Thiếu Diệp rời đi, mới từ trên giường ngồi dậy, nói với bên ngoài không một bóng người: “Đi ra!”
Nếu trí nhớ không có sai lầm, thì dường như lão gia tử có an bài cho nguyên thân một ám vệ.
Quả nhiên, một bóng dáng không một tiếng động bay ra từ một nơi hẻo lánh. Cả người hắn mặc quần áo đen, dáng người mạnh mẽ cao lớn, tuy khuôn mặt bình thường lại có một đôi mắt đặc biệt thâm trầm lạnh thấu xương, giọng nói hơi khàn: “Tiểu tiểu thư.”
Ánh mắt sắc bén khiếp người của Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm người tới, hồi lâu mới nói: “Tên?”
“Thương.” Thương mặt không chút thay đổi nhìn lại Nạp Lan Yên, vẻ mặt bình tĩnh không có chút hiếu kỳ cùng nghi hoặc.
Nạp Lan Yên khẽ gật đầu, đi đến bàn dài bên cạnh cầm bút viết một danh sách, đưa cho Thương: “Giúp ta mua vài món đồ về đây.”
Thương vừa tiếp nhận danh sách vừa nhìn, vẻ không biểu tình trên mặt hơi rút bớt. Tuy nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nhưng vừa rồi khí thế tiêu sái mười phần vung bút viết ra một hàng kiểu chữ không thể tưởng như vậy….
Nạp Lan Yên nhướng mày: “Xem không hiểu?”
Thương gấp giấy tuyên thành để vào trong ngực: “Xem hiểu.”
Lúc này Nạp Lan Yên mới vừa lòng gật đầu: “Đi đi, nhanh chóng trở về.”
“Vâng.” Thương cũng không có chần chờ, quay người định rời đi, lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo biến ảo khôn lường của cô gái phía sau lưng: “Thân là một ám vệ đủ tư cách, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, hẳn là Thương biết rõ rồi chứ?”
Rõ ràng là giọng nói thản nhiên chứa cười, lại làm cho người nghe rùng mình.
Thân thể của Thương dừng một chút, cũng không có nói gì, bóng dáng đã biến mất ngoài cửa không thấy gì.
Nạp Lan Yên thu hồi ánh mắt, mi tâm nhíu chặt, rót một ly rượu uống cạn, rượu trắng nồng đậm giống như một ngọn lửa xẹt qua tim phổi, đôi môi đổ mọng vẽ lên một độ cong bừa bãi.
Thế giới xa lạ này, giống như một ly rượu mạnh, nóng bỏng, nóng hổi, là điên cuồng cùng tùy ý thiêu cháy mọi thứ.
Nạp Lan Yên ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn ánh mặt trời buổi trưa sáng lạn mà chói mắt, ánh mắt từ mơ hồ đến rõ ràng rồi cuối cùng là kiên định!
Gần nửa canh giờ sau, Thương im hơi lặng tiếng lẻn vào phòng tân hôn, đưa cho Nạp Lan Yên cái bọc trên tay, liền nghiêng người đứng ở một bên.
Nạp Lan Yên mở cái bọc ra cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có lầm liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặt mày rạng rỡ, nói: “Cảm ơn!”
Thương khẽ lắc đầu, cũng không lên tiếng.
Nạp Lan Yên phất tay, thân hình của Thương lại biến mất, gian phòng lại yên tĩnh như lúc ban đầu, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Nạp Lan Yên lại lấy mấy ly rượu, mở ra một bộc ngân châm rồi cất kỹ từng cái một, sau đó lấy ra năm loại dược liệu nghiền nát từng loại, phối với rượu mạnh cùng nước trong, bắt đầu điều chế.
Hiện nay, tuy là nàng có bản lĩnh đánh nhau giết người mạnh hơn nữa, nhưng khối thân thể gầy yếu này cũng không thể phát ra được một phần thực lực.
Mà thứ trên tay nàng nhìn tưởng chỉ là chất lỏng bình thường được pha chế từ mấy loại dược liệu, lại là độc dược lợi hại trong truyền thuyết.
Cái gọi là độc y không phân biệt được, cái khác nàng không dám nói, bàn về dùng độc, nhưng là năm đó sư phụ nàng đã dạy tất cả bản lĩnh cho nàng.
Lúc Lãnh Thiếu Diệp trở lại, chỉ thấy Nạp Lan Yên mặc một bộ quần áo đỏ xinh đẹp đứng bên cửa sổ, ngón tay cầm một cây ngân châm, chậm rãi quấy cái gì đó trong chén nhỏ. Ánh hoàng hôn, chiếu lên sườn mặt tinh xảo của nàng, như mộng như ảo.
Nạp Lan Yên thản nhiên liếc người nào đó một cái, liền rũ mi mắt tiếp tục công việc trên tay.
Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày, ngồi vào vị trí của mình ở đối diện Hạ Lan Phiêu. Hắn nhìn lướt qua ly trà trên bàn, môi mỏng giương lên một độ cong nhỏ: “ Gia thế nhưng suýt chút nữa đã quên ngươi ban đầu.”
Nạp Lan Yên cũng không so đo lời nói châm chọc của hắn, chỉ lười biếng cười: “Dù sao cũng phải có chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng.”
Nạp Lan Yên ở vương giả dong binh đoàn, ngoại trừ sức chiến đấu cao nhất, càng làm người ta hoảng sợ bởi khả năng chơi độc xuất thần nhập hóa, có thể nói là giết người không thấy máu, không lưu lại chút dấu vết.
Lãnh Thiếu Diệp nhìn nữ nhân trước mặt không chút cố kỵ cầm lên một cây ngân châm, cẩn thận bôi độc lên, đôi mắt ưng hiện lên một vòng sáng bóng: “Hồ ly….”
Lãnh Thiếu Diệp vừa mới mở miệng, đột nhiên bị một đạo ánh sáng rực rỡ suýt chút nữa cắt ngang khuôn mặt. Hắn cứng ngắc quay đầu nhìn một mảnh lá cây ngoài cửa sổ héo rũ theo gió bay xuống. Gân xanh trên trán nổ tung, cắn răng nói từng chữ từng chữ đều tràn ngập sát khí: “Nạp. Lan. Yên!”
Nạp Lan Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy phiến lá bị ngân châm xuyên qua héo rũ rơi xuống mặt đất lại độc chết một mảnh bãi cỏ. Con ngươi xẹt qua một tia hài lòng, không hổ là độc dược ô nhiễm, hiệu quả này thật sự là quá tốt!
Nạp Lan Yên khẽ giương đôi môi đỏ mọng, chỉ ngân châm phát ra ánh sáng sắc bén âm u: “Tam gia, ngươi thấy độc này hiệu quả thế nào?”
Lãnh Thiếu Diệp phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Quan gia đánh rắm!”
“Cái này sai rồi!” Nạp Lan Yên dựng thẳng ngón trỏ quơ quơ trước mặt hắn, con ngươi thâm sâu khó dò cong lên, nói: “Tam gia, theo ta thấy, thân thể của ngươi trúng ít nhất ba loại độc mãn tính.”
Lãnh Thiếu Diệp con ngươi co rụt lại, ánh mắt lợi hại giống như ưng gắt gao tập trung vào Nạp Lan Yên: “Có ý tứ gì?”
Nạp Lan Yên một lòng với y độc, Lãnh Thiếu Diệp sớm đã nghe thấy, năm đó bệnh của mấy lão đại đều do nàng chữa khỏi, gián tiếp quyết định hung suy của mấy gia tộc.
Nạp Lan Yên nhìn thoáng qua người nào đó, bình tĩnh nói: “Liên quan gì đến ta?”