“Lão đại......”
Nhìn Địa Tinh tộc rậm rạp xấu xí vô cùng ở xung quanh, tóc của Nhị Khuyết đều dựng thẳng đứng lên.
Nạp Lan Yên lẳng lặng nhìn một màn này, ánh mắt trầm tĩnh: “Xem ra chỉ có thể giết một đường mà đi.”
Nhị Khuyết nghe vậy, dùng sức nhắm mắt, yên lặng tưởng tượng Địa Tinh tộc rậm rạp ở đối diện thành đại rau xanh (rau xanh lớn) xanh mượt, hít sâu một hơi, khi lại mở mắt quả nhiên cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, phong tao (làm dáng) vén lên sợi tóc trên trán: “Ai, đối phó với một đám đại rau xanh, thật là tổn hại uy phong của thiếu gia. A! Uy phong......”
Vừa dứt lời, dưới chân Nhị Khuyết đã muốn đạp gió bay một bước dài, năm ngón tay tay phải giơ lên trên không trung nắm chặt, một thanh Điêu Long Cự Kiếm lăng không xuất hiện (*) ở trong tay!
(*) lăng không xuất hiện: đột nhiên xuất hiện không có căn cứ.
Cự: là to lớn.
Chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái, sau lưng đột nhiên xuất hiện một đầu Cự Long hư ảnh, hư ảnh khổng lồ gần như là nghiền ép nửa bầu trời, Cự Kiếm lập tức vung xuống, một cỗ vòi rồng cường đại vô thượng (tối cao) chợt thẳng đánh về phía Địa Tinh tộc: “Long Ý Kiếm trảm!”
“Rống!”
Một tiếng rồng ngâm to rõ, giống như Cự Long đến từ thời kỳ viễn cổ, uy nghiêm mà khí phách, tràn đầy nồng đậm phong phạm Vương giả.
Oanh!
Răng rắc!
Lực lượng khủng bố nhấc lên sóng khí ngập trời, vô số Địa Tinh tộc lập tức bị đánh bay ra ngoài mấy chục thước (mét), cây cối trên mặt đất răng rắc vỡ ra một đạo rãnh sâu dài đến gần trăm mét, trực tiếp mở một đường lớn từ trong Địa Tinh tộc rậm rạp.
Nhị Khuyết một bộ quần áo màu đen, cầm kiếm đứng ở giữa không trung, ba ngàn tóc đen đón gió bay phấp phới, dung nhan tuấn tú, hai mắt tối đen bình tĩnh thâm thúy, giờ khắc này thanh niên suất khí (đẹp trai) giống như thiên thần lâm thế. (lee: mình nghĩ là đẹp trai như thiên thần hạ phàm ý ^^)
Trong con ngươi của Nạp Lan Yên lóe ra hào quang sáng rỡ, khóe miệng không tự chủ được toát ra một độ cong tự hào kiêu ngạo.
Chính là......
Không đợi nàng kiêu ngạo quá ba giây, vị thanh niên suất như thiên thần nào đó quay đầu, trưng ra khuôn mặt tuấn tú nhăn lại đau khổ ngao ngao kêu lên: “Lão đại, đại sự (việc quan trọng) không ổn, ta.... Ta giống như rút sạch bản thân rồi......” (lee: mất hình tượng quá đi ~ cơ mà thế mới là Nhị Khuyết thiếu dây ^^ đáng iu)
Linh lực vốn đang tràn đầy trong đan điền trong chớp mắt liền rỗng tuếch rồi, đứng ở trong địa bàn của địch nhân (kẻ địch), giờ khắc này quả thực muốn đánh bản thân một chút, cho ngươi đùa giỡn suất, cho ngươi giả bộ, lần này sướng rồi?
Nạp Lan Yên cũng không có dừng lại, một tay nắm ở eo nhỏ mảnh khảnh của vị thanh niên nào đó, nhanh chóng bay vút đi về phía con đường đã được phá mở.
Nhân tiện, còn phất phất tay với đám Địa Tinh tộc còn đang khiếp sợ vẫn giương mắt nhìn.
Trong chớp mắt, hai người đã biến mất ở hơn trăm dặm (*).
(*) dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km.
Lưu đầy đất Địa Tinh tộc hai mắt nhìn nhau, ngao ngao kêu bắt đầu điên cuồng đưa tin, việc lớn không tốt rồi, hai nhân loại mang theo một đầu Cự Long đánh đi vào!
Nạp Lan Yên giúp đỡ Nhị Khuyết chạy vội đến trong bụi cây, tìm cái hốc cây, ném người một cái vào bên trong, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ, đổ một chút bột phấn màu trắng ở trên miệng hốc cây, lúc này mới quay đầu, cười tủm tỉm giơ ngón tay cái lên: “Nhị Khuyết, ngươi vừa mới suất bạo (đẹp trai tàn bạo :D).”
Nhị Khuyết nhếch miệng cười: “Là vậy à? Ta cũng cảm thấy như vậy.”
“Chiêu thức vừa rồi ngươi dùng, là học được từ đâu?” Hỏa Ly từ trong lòng Nhị Khuyết chui ra, hai mắt hồng bảo thạch vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nhị Khuyết, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa nào đó.
Nhị Khuyết xếp bằng ngồi xuống, chuẩn bị vận công khôi phục Linh lực, nghe vậy thuận miệng đáp lời nói: “Cung gia tổ truyền.” (lee: võ công gia truyền của Cung gia đó bà con)
“Ngươi cho ta xem thanh kiếm kia.” Hỏa Ly nhảy đến trên đùi Nhị Khuyết, giọng điệu có chút vội vàng.
Nhị Khuyết kỳ quái nhìn nhìn Hỏa Ly, lấy Cự Kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra đặt ở trên đùi: “Này, đây này.”
Hỏa Ly nhìn từ đầu đến chuôi kiếm, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, trong con ngươi màu đỏ luôn ngạo nghễ lãnh diễm kia thế nhưng lại tràn đầy lệ quang kích động: “Long Cốt kiếm! Thật là Long Cốt kiếm!”
Long Cốt kiếm?
Nhị Khuyết bỗng chốc quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Yên, lão đại, đừng nói đồ vật này là một đại bảo bối nha?
Hai tay Nạp Lan Yên vòng ở trước ngực, nhướng mày nhìn lại, đây không phải khẳng định sao? Nếu không thế nào thanh kiếm có thể triệu hồi ra Rồng? Cứ coi chỉ là một cái hư ảnh, nhưng Thần Long tộc trên thế giới này cũng là chủng tộc vượt qua các tộc ở ngoài, là chủng tộc duy nhất gần gũi nhất với Thần.
Thần Long, Thần Long, một chữ ‘Thần’ há có thể vọng gia (ngông cuồng tăng thêm)? (lee: ở đây là nói, chữ ‘Thần’ này không phải muốn thêm vào là có thể thêm vào)
Liêu ca đại nhân ngồi xổm trên vai trái của Nạp Lan Yên trừng mắt, ánh mắt từ trên xuống dưới xem xét Nhị Khuyết, sau một lúc lâu mới có chút rối rắm nói: “Hỏa Ly lão đại, chẳng lẽ hắn là......”
Hỏa Ly hiển nhiên cũng có chút rối rắm cuồn cuộn vung lên đuôi to: “Muốn thật sự là hắn mà nói, thông minh này có chút thấp......”
“Này này này!” Nhị Khuyết đầy đầu hắc tuyến nghiến răng nghiến lợi nói, “Nơi nào của ta có bộ dáng giống chỉ số thông minh thấp chứ?”
Hỏa Ly và Liêu ca đồng thời quay đầu, trăm miệng một lời khẳng định nói: “Nơi nào cũng giống!”
Tiểu Bảo từ cánh tay Nạp Lan Yên leo đến trên vai phải của nàng, như trước quấn mình thành một hình dạng kỳ quái, ngẩng đầu lên hỏi Hỏa Ly: “Các ngươi đang nói về chuyện Long tộc Huyền Cửu sao?”
“Tiểu Bảo, ngươi cũng biết?” Nạp Lan Yên tò mò nhìn về phía Tiểu Bảo.
“Nếu ta không đoán sai mà nói, Cung gia lão thái (ông cụ Cung gia) rất có thể chính là nhân loại năm đó phải thừa nhận hình phạt trừu gân dịch cốt (rút gân dịch xương) của Huyền Cửu.” Ngay cả tự xưng ‘tiểu gia’ Hỏa Ly luôn luôn đặt ở bên miệng cũng không thấy rồi, thần sắc nơi đáy mắt có chút phức tạp.
Nạp Lan Yên và Cung Vô Khuyết đồng thời nhíu mày, Hỏa Ly một câu hạ xuống, hai người gần như là liền đoán được đại khái, chính là, hình phạt trừu gân dịch cốt......
Vào lúc này Hỏa Ly đột nhiên quay đầu, hung hăng cắn một ngụm ở trên cổ của Cung Vô Khuyết.
“Hít!” Cung Vô Khuyết đau đến mặt mày đều sắp nhăn thành một nắm, “Hồng mao (*), ngươi làm gì?”
(*) Hồng mao: Lông đỏ, đang gọi Hỏa Ly đấy, nó màu đỏ mà, anh này đau quá nên gọi vậy.
Nhưng mà, đúng lúc này, Liêu ca và Tiểu Bảo trên vai Nạp Lan Yên lập tức lạnh run cuộn mình thành một đoàn, Hỏa Ly lại xoay người một cái từ trên vai Nhị Khuyết bay ngược ra ngoài, nặng nè ngã ở trong hốc cây.
“Quả nhiên có Thần Long huyết mạch (máu rồng á).” Hỏa Ly nhảy đến trên đỉnh đầu Nạp Lan Yên, hai móng vuốt gắt gao ôm tóc của nàng, “Tiểu Yên, kế tiếp chiến đấu ở Địa Tinh tộc toàn bộ giao cho hắn, lấy tuổi hiện tại của hắn nếu là không thức tỉnh Thần Long huyết mạch, về sau muốn có hắn cũng chịu.”
Nhị Khuyết ôm cổ mình, khóe miệng hung hăng co rút: “Ngươi không phải đang nói giỡn đấy chứ?”
Hỏa Ly nổi giận đùng đùng trừng mắt Nhị Khuyết một cái: “Các ngươi thấy ba chúng ta giống như là đang nói giỡn hay sao?”
Nhìn hình dạng của ba con Hỏa Ly, Liêu ca và Tiểu Bảo, Nhị Khuyết ho nhẹ một tiếng, sờ sờ cái mũi: “Được rồi được rồi.”
“Nhị Khuyết, có câu là thiên hàng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu (*)... ...” Nạp Lan Yên đi đến bên người Nhị Khuyết, vỗ vỗ bờ vai của hắn, hai mắt tràn đầy tín nhiệm nói, “Trọng trách đối phó Địa Tinh tộc này, liền giao cho ngươi!”
(*)Thiên hàng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu: nghĩa là trời giao trách nhiệm lớn lao cho người như vậy, nhất định trước hết phải có ý chí kiên trì chịu khổ, gân cốt này vất vả, bụng dạ này đói.
Nguyên văn cả câu: Thiên hàng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành chỉ loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng.- -《 Mạnh Tử 》
Xuất xứ: (告子下) Cáo Tử Hạ - Mạnh Tử.
“Lão đại!” Nhị Khuyết nước mắt lã chã túm trụ tay của Nạp Lan Yên, “Ngươi không thương ta sao? Ngươi thật sự thật sự......”
Nạp Lan Yên hơi hơi nheo mắt, Nhị Khuyết còn chưa nói xong lập tức sửa miệng: “Không phải là vài tên Địa Tinh tộc thôi sao, giao cho thiếu gia!”
“Đi thôi!” Nạp Lan Yên vừa dứt lời, nâng lên một cước đã đạp Nhị Khuyết từ trong hốc cây ra ngoài.
Nhị Khuyết ôm mông thảm thiết ngã ra ngoài, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đoàn “Đại rau xanh”xanh mượt quay chung quanh ở bên cạnh hắn, đang nhe răng nhếch miệng ngao ngao kêu với hắn.
Nạp Lan Yên bay ra khỏi hốc cây, đứng ở trên nhánh cây cười tủm tỉm phất tay với thanh niên khóc không ra nước mắt: “Anh bạn nhỏ, cố gắng lên, ta đi tìm đường.”
“Lão đại, Linh lực của ta còn chưa có khôi phục, ngao ~~ ”
Tiếng kêu thảm thống (thê thảm + đau đớn) của Nhị Khuyết quanh quẩn ở toàn bộ sơn cốc (khe núi), làm một đám chim choc kinh sợ bay tán loạn.
Lúc này Nạp Lan Yên đã ở cách xa hơn tram dặm, nghe Tiểu Bảo trên vai liên miên cằn nhằn nói với nàng truyền thuyết về đứa con thứ chín của Long Hoàng – Huyền Cửu năm đó.
Long tộc công chúa Huyền Cửutrưởng thành liền vụng trộm hóa thành hình người chạy ra khỏi lãnh địa, gặp gỡ thanh niên nhân tộc anh tuấn tiêu sái, trên đường hai người kết bạn lịch lãm (đi rèn luyện) hiểu nhau yêu nhau.
Mà tốt đẹp thường thường là ngắn ngủi, sau khi Long Hoàng biết được việc này mặt rồng giận dữ, lập tức phái người bắt Huyền Cửu trở về, cũng nghiêm khắc trừng trị thanh niên nhân tộc, mạnh mẽ chia rẽ bọn họ.
Từ đó về sau, đã qua 10 năm.
10 năm này phát sinh qua cái gì không ai biết, nhưng kết quả cuối cùng là thanh niên nhân tộc dùng thực lực của chính mình xông vào Long cung, mà Huyền Cửu bị trừu long cân dịch long cốt (rút gân rồng, cạo vảy rồng) hoàn toàn trục xuất khỏi Long tộc, hai người cứ như vậy rời khỏi lãnh địa của Long tộc.
Đến nay chuyện về Huyền Cửu, đã qua đi gần trăm năm.
Sau khi Nạp Lan Yên nghe xong, có chút nói không rõ tâm tình thời khắc này.
Chuyện này tương tự với chuyện xưa về thần tiên và phàm nhân cũng không tính là xa lạ, từng nghe đến cũng chỉ là cười cho qua, dù sao chuyện xưa chính là chuyện xưa.
Nhưng nay một sự kiện chân chân thật thật phát sinh ở bên người, hơn nữa tình yêu này nói không rõ con đường tối tăm gì đó. (lee: chắc là không rõ về con đường tình yêu tối tăm của hai người Huyền Cửu á)
Tam gia.
Từ kiếp trước đến kiếp này, từ địch nhân đến đối thủ, đến tỉnh táo tướng tích (*), đến liều mình cứu giúp, đến tình đầu ý hợp.
(*) tỉnh táo tương tích: người thông minh quý trọng nhau, giống người tài trọng người tài á ^^
Nàng không phải Huyền Cửu, chưa có tới mức phải lựa chọn giữa thân tình và tình yêu.
Nhưng nếu là có người có ý đồ phá hư nàng và Lãnh Thiếu Diệp, trong con ngươi của Nạp Lan Yên lóe lên hào quang sắc bén, khóe miệng nhấc lên một cái độ cong như có như không.
Tiểu Bảo quấn vòng nằm ở trên vai Nạp Lan Yên dùng sức rùng mình một cái, đầu nhỏ run run, không đợi nó lại đi cọ cọ, chợt nghe thấy chủ nhân mình nghiêm trang nói với nó: “Tiểu Bảo, làm sao bây giờ, ta nhớ Lãnh Thiếu Diệp.”
Tiểu Bảo lè lưỡi rắn, giọng nói non nớt, miệng an ủi: “Chủ nhân, hắn khẳng định cũng nhớ người.”
“Phốc......” Nạp Lan Yên xì một tiếng bật cười, búng đầu của Tiểu Bảo, “Không có việc gì, ta chỉ cảm khái một chút thôi, đi, làm việc đi!”
Hỏa Ly và Liêu ca âm thầm canh giữ ở bên người Nhị Khuyết, nàng mang theo Tiểu Bảo đi tìm đi đường đến tòa thành trung tâm, thuận tiện, mang đến cho cuộc sống của đám Địa Tinh tộc một chút sắc thái.
Nạp Lan Yên nhìn vài cái bình ngọc trên tay, cười đến đặc biệt tươi đẹp.
Cùng lúc đó, trong Chiến Vương phủ, Lãnh Thiếu Diệp một thân chiến bào lửa đỏ đứng ở trên đài hội nghị của Diễn Võ trường, tay cầm Xích Long trường thương, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen đảo qua mấy Lãnh gia huynh đệ cầm đầu đế quốc tinh anh trước mặt, trường thương vung lên xuống, kình phong nổ tung trên không trung: “Xuất chiến!”
“Chiến!”
Âm thanh chỉnh tề vang dội cắt qua hư không, khí thế mênh mông cuồn cuộn thẳng đến tận trời!
Tuy là nhị hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh luôn luôn giống như trích tiên giờ phút này thế nhưng cũng chiến bào gia thân (trên người mặc thêm chiến bào), cầm bảo kiếm trong tay, ánh mắt lạnh như băng mà kiên nghị.
Liệt Diễm đế quốc, cho dù nội đấu vô số, cũng không tới phiên người khác đến khi dễ!
Lãnh Thiếu Diệp cầm đầu ghé mắt nhìn phía chân trời xa xôi, hai mắt càng sâu sắc, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, bàn tay dưới ống tay áo đã càng nắm càng chặt, sau một lúc lâu, bỗng chốc thu hồi ánh mắt, sát khí ngoan lệ từ đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.
Hồ Ly ngu ngốc, gia sẽ không để cho nàng một mình chiến đấu thật lâu, ở nơi đó chờ!
Đại Thanh Ngưu (*) nhắm mắt theo đuôi ở bên người Lãnh Thiếu Diệp, thường thường “Rống” một tiếng về phía chân trời, Hỏa Ly lão đại, Liêu ca đại điểu (con chim lớn), ta cũng sẽ không để cho các ngươi chờ thật lâu, rống......
(*) Đại Thanh Ngưu: những chương trước vẫn là Đại Hắc Ngưu mà cùng đi theo Yên tỷ với Hỏa Ly và Liêu ca đó.