Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 78

“Không...... Không cần.”

Nạp Lan Yên cứng ngắc phun ra vài chữ, hai mắt trực tiếp dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú có chút tái xanh kia của Lãnh Thiếu Diệp, không dám lộn xộn chút nào.

Lãnh Thiếu Diệp một tay ôm nàng ấn đến trên tường, môi mỏng kéo ta một độ cong: “Vừa rồi không phải đùa giỡn gia đùa đến thực vui vẻ sao?”

Cánh tay có lực nhốt cả người nàng vào trong một không gian nhỏ hẹp, bên trong tràn đầy hơi thở thuộc về Lãnh Thiếu Diệp, cực nóng , kiên cường, bá đạo, không giữ lại một chút khe hở nào cho nàng.

Nạp Lan Yên cắn môi, nhẹ nhấc tay: “Tam gia, ta sai lầm rồi......”

Động tác vô tâm, càng giống như là không tiếng động trêu chọc.

Lãnh Thiếu Diệp cổ họng căng thẳng, cúi đầu đặt môi lên đôi môi hồng nhuận của nàng, đầu lưỡi bá đạo cuốn sạch tất cả không khí ở trong miệng nàng, ở mỗi một chỗ đều lưu lại hơi thở của hắn, giữa gắn bó giao triền lại mang theo vài tia thở dài bất đắc dĩ: “Hồ Ly ngu ngốc, nàng có thể đừng quyến rũ gia sao?”

Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ (*) ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

(*) Liễu Hạ Huệ (720 TCN – 621 TCN): là điển hình tuân thủ truyền thống đạo đức Trung Quốc. “Ngồi trong lòng mà không loạn” là chuyện xưa được truyền tụng rộng rãi. (Chuyện xưa này xin tìm hiểu thêm trên GG thần công). Ý nói là một chính nhân quân tử luôn làm những hành động đúng mực.

Nạp Lan Yên nằm ở trong ngực hắn, chớp chớp con ngươi: “Tam gia, ta thật không có quyến rũ chàng nha.”

Lãnh Thiếu Diệp bĩu môi: “Dạ dạ dạ, nàng rất vô tội.”

Nói xong, một tay đẩy người ra ngoài: “Gia không nên kéo nàng vào, đi đi, đi làm chuyện của nàng đi thôi.”

Không có dập được lửa thì thôi đi, ngược lại lửa còn bốc cao hơn rồi. (lee: khổ Tam gia quá đi ~)

Tam gia thật sâu cảm thấy chính mình gặp gỡ con Hồ Ly này, không có khổ bức (đau khổ + áp bức), chỉ có càng khổ bức hơn.

Nhưng mà......

Mắt ưng lợi hại của Tam gia hiện lên một chút thâm thúy, khoản nợ này hắn sẽ nhớ thật kỹ, một ngày nào đó muốn cho Hồ Ly ngu ngốc trả lại một chút!

Nạp Lan Yên bị đẩy ra khỏi dục phòng (phòng tắm), nhìn cửa lớn không chút lưu tình đóng lại, dựa vách tường lạnh như băng hì hì nở nụ cười, người nam nhân này, là nam nhân luôn không nỡ tổn thương nàng một xíu nào, làm sao lại để cho người nghĩ cứ như vậy tiếp tục đùa giỡn đây?

Nạp Lan Yên chưa thỏa mãn kéo kéo khóe miệng, quên đi, vẫn là về nhà lại tiếp tục đùa giỡn đi.

Cái gọi là không phải chết sẽ không phải chết.

. . . . Hậu quả khi về nhà tiếp tục đùa giỡn, xác định sẽ không bị Tam gia trong trong ngoài ngoài toàn bộ ăn xong lau sạch sao?

Đáng tiếc hiện tại Nạp Lan Yên không có giác ngộ này, cười tủm tỉm đi luyện đan tiếp, quyết định sớm ngày giao dịch với Yêu Nghiệt, sớm ngày về nhà.

Ước hẹn đã đáp ứng với Tiểu Phượng Vũ nàng còn không có thực hiện đâu.

Tam gia ngâm nước lạnh hai khắc (*), mới khó khăn áp chế lửa nóng, khi mặc quần áo xong đi ra, vừa vặn thấy Nạp Lan Yên cúi đầu nghiêm túc luyện đan.

(*) khắc: đơn vị đo thời gian ngày xưa; 1 khắc = 15 phút.

Đều nói nam nhân nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, kỳ thật nữ nhân nghiêm túc làm việc cũng đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời tầm mắt.

Không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, Lãnh Thiếu Diệp lặng yên không một tiếng động đứng ở bên người nàng, hai mắt dừng ở trên sườn mặt nghiêm túc của nàng, dịu dàng cưng chiều.

Hắn sẽ không luyện đan, nhưng giữa hai người có cảm ứng tâm tư (giống tâm linh tương thông đó), nên hắn luôn có thể biết bước tiếp theo đối phương cần là cái gì, lúc nàng duỗi tay ra, có thể chính xác đưa nguyên liệu qua.

Thỉnh thoảng nhìn nhau cười, không cần nhiều lời.

Loại ở chung này, bình tĩnh mà an nhàn, nhưng lại có hạnh phúc thản nhiên không ngừng phát sinh lưu chuyển.

Làm cho khán giả (người nhìn, người xem) có chút hâm mộ.

Yêu Nghiệt dựa khung cửa cũng cảm thấy như vậy, nhìn ánh chiều tà chiếu vào trên người hai người kia, không tiếng động lưu chuyển, nhưng lại làm cho hắn cảm giác được giữa bọn họ có một phần thâm tình, không ai nỡ quấy rầy.

Thẳng đến giờ phút này, Yêu Nghiệt mới có chút chân chính tiếp nhận Lãnh Thiếu Diệp.

Nam nhân này, đã trở thành người yêu của Nạp Lan Yên.

Cuối cùng Yêu Nghiệt vẫn là không có cắt ngang dịu dàng đưa tình giữa hai người, đặt hộp cơm trong tay xuống mặt bàn, xoay người rời khỏi luyện đan thất (phòng luyện đan).

Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Lúc tia nắng sáng sớm đầu tiên chiếu vào, ánh mắt của Nạp Lan Yên chuyên chú nhìn chằm chằm lò luyện đan nhanh chóng xoay tròn giữa không trung, nàng đã thất bại bốn lần Bát phẩm đan dược – Lạc Thần đan.

Đan dược trú nhan (đan dược lưu lại nhan sắc á) chuyên môn nhằm vào nữ tử, bất quá còn có một loại công hiệu khác, chỉ dành riêng cho Địa Tinh tộc.

Địa Tinh tộc ngoài trưởng lão và Vương tộc tướng mạo có chút xinh đẹp bất phàm ra, còn lại bao gồm cả Địa Tinh cao cấp cũng chỉ tiến hóa được một bộ phân, dung mạo tương đối mà nói vẫn xấu xí như trước.

Đoán rằng ý tứ của Yêu Nghiệt là muốn Địa Tinh tộc một lần nữa đi ra ngoài lãnh địa, ít nhất thì bề ngoài của Địa Tinh tộc cũng phải phù hợp với thẩm mỹ quan (khiếu thẩm mỹ) của đại bộ phận chủng tộc, nếu không vẫn là hiện tượng không ngừng bị bài trừ xa lánh như trước.

Lạc Thần đan, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói hẳn là có thể trợ giúp Địa Tinh tộc cao cấp hoàn toàn tiến hóa thành hình người, nhưng mà cụ thể thế nào còn cần tìm vài tên Địa Tinh tộc cao cấp đến thử một chút.

Phanh!

Đan lô nháy mắt rơi xuống đất, hai mắt của Nạp Lan Yên sáng chói, lòng bàn tay vỗ trên đỉnh lò, mở nắp đậy, một cỗ mùi thơm của đan dược xông vào mũi, nhịn không được nở nụ cười: “Hoàn thành!”

Không thể trách nàng mỗi lần đan thành đều hưng phấn như vậy, chỉ vì sau lưng mỗi một lần Hoàn thành, đều là mấy lần bị nổ bay thật sự khổ bức.

Lãnh Thiếu Diệp cũng theo đó mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, đêm nay bên trên đã bị nổ vài lần, công việc này của vợ nhà mình này không khỏi cũng quá nguy hiểm.

Bàn tay trắng nõn của Nạp Lan Yên nhếch lên, thu hơn mười viên đan dược vào bình ngọc: “Tam gia, đi, cô nương mang chàng đi xem kỳ tích!”

Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, đè lại vai của nàng, chỉ chỉ hộp cơm trên bàn: “Ăn cơm rồi đi.”

Nạp Lan Yên sờ sờ cái bụng bẹp dính, gật gật đầu: “Được rồi.”

Hộp cơm này là hộp dùng để đựng Linh thạch, cách một đêm lấy ra cũng không có bị hư hỏng, ngược lại càng thêm mùi thơm bức người, làm cho người ta nhịn không được mười ngón đại động (hai bàn tay đều hoạt động nhanh á).

Ăn uống no nê, Yêu Nghiệt đã dẫn đầu tìm tới cửa.

“Lão đại, hoàn thành?”

Nạp Lan Yên buông đũa, nhìn Yêu Nghiệt giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Yêu Nghiệt, Vương tộc và trưởng lão hẳn là sẽ không ngại Địa Tinh cao cấp thay đổi đẹp mắt đi?”

“Hả?” Yêu Nghiệt nghi hoặc, “Cái gì đẹp mắt?”

Nạp Lan Yên lấy ra một viên Lạc Thần đan đặt ở trong lòng bàn tay, đan dược óng ánh trắng như tuyết cực kỳ xinh đẹp, “Đây là Lạc Thần đan, là đan dược có thể thúc đẩy Địa Tinh cao cấp hoàn toàn tiến hóa thành hình người.”

Hai mắt của Yêu Nghiệt lập tức sáng lên, cầm một viên đan dược lộ ra hơi lạnh băng hàn kia: “Đây là Lạc Thần đan? Lão đại, chúng ta đây đúng là thần giao cách cảm nha, ta vốn là tính hỏi ngươi một chút xem có thể hay không luyện Lạc Thần đan đó!”

Giống với suy nghĩ của Nạp Lan Yên, đây cũng là vấn đề lo lắng nhất của Yêu Nghiệt.

Chính là Yêu Nghiệt nhìn Địa Tinh tộc cấp thấp này cũng có chút không dám nhìn thẳng, huống chi là thẩm mỹ quan cơ bản nhất trí của các chủng tộc khác.

Cứ như vậy một bộ dạng tôn vinh (tôn quý + tự hào) đi ra ngoài, không bị xa lánh mới là kỳ quái.

“Vậy thì được.” Nạp Lan Yên đứng dậy, mang theo một cỗ nóng lòng muốn thử, “Yêu Nghiệt, ngươi đi tìm hai tên Địa Tinh cao cấp, thử xem hiệu quả của đan dược.”

Nạp Lan Yên muốn nhìn một chút hiệu quả của Lạc Thần đan, cũng muốn nhìn xem ngoài trưởng lão và Vương tộc, có phải Địa Tinh cao cấp cũng là nhất tiểu mỹ nhân bậc nhất hay không?

“Không thành vấn đề!” Yêu Nghiệt hưng phấn xoay người xông ra khỏi phòng đi tìm người, “Lão đại, đến quảng trường bên ngoài tòa thành gặp nhau nhé.”

Nạp Lan Yên gật đầu đáp ứng, đảo mắt cười tủm tỉm nói với Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, chuyện luyện đan giao cho ta, chuyện đàm phán liền giao cho chàng.”

Lúc trước nàng trao đổi thạch anh đại pháo là căn cứ vào Cố Nguyên đan mà nói, về phần Lạc Thần đan này á, nên gọi giá vẫn phải là kêu giá.

Liệt Diễm đế quốc thiếu vũ khí, mà thứ không thiếu nhất Địa Tinh tộc chính là vũ khí.

Môi mỏng của Lãnh Thiếu Diệp khẽ nhếch, trong con ngươi đen nổi lên nhiều điểm tinh quang: “Giao cho gia.”

Nạp Lan Yên ngáp một cái, nghiêng hai mắt híp lại nổi lên bọt nước, kiễng mũi chân cắn một ngụm ở trên cằm của Lãnh Thiếu Diệp, cuối cùng còn ghét bỏ: “Đã vài ngày không cạo râu?”

Tuy nói, cằm râu không làm giảm đi phong độ, ngược lại làm cho nam nhân trước mắt tăng thêm vài phần gợi cảm.

Lãnh Thiếu Diệp ôm Nạp Lan Yên liền cọ cằm lên trên mặt của nàng, cọ đến khi Nạp Lan Yên ngứa cười khanh khách, mới buông nàng ra cười lạnh: “Hồ Ly ngu ngốc, cánh cứng rắn rồi? Mấy lần ghét bỏ gia? Hả?”

Nạp Lan Yên tâm tình rất tốt gợi lên khóe miệng: “Tam gia, ngài có gặp con Hồ Ly nào mọc cánh bao giờ chưa? Bắt tới một con cho ta nhìn một cái?”

Bàn tay to khớp xương rõ ràng của Lãnh Thiếu Diệp đè lại đầu của nàng, sửng sốt một chút liền vò loạn một đầu tóc dài mềm mại của nàng đến loạn thất bát tao (bừa bãi lộn xộn) mới dừng tay: “Không phải là Hồ Ly mọc cánh đấy ư, gia quay đầu lại liền bắt cho ngươi một con.”

“Vậy coi như nói xong rồi nha.”

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm cầm tay của Lãnh Thiếu Diệp, mười ngón đan chặt, sóng vai đi ra khỏi luyện đan thất.

Lúc đi qua cánh cửa, Lãnh Thiếu Diệp dùng tay không chải vuốt những sợi tóc bị hắn vò rối loạn lại một phen, bộ dáng rối loại xốc xếch mê người này vẫn là để cho một mình hắn nhìn thấy là tốt rồi.

Tiểu Bảo vốn chui cái đầu ra, lại nhịn không được rụt trở về.

Mặc dù hiện nay chỉ số thông minh của Tiểu Bảo tương đương với tiểu nam hài nhân loại 10 tuổi, nhưng vẫn cảm thấy không khí giữa chủ nhân nhà mình và Lãnh Thiếu Diệp, thật sự quá hành hạ người...... A không đúng, là hành hạ xà. (lee: Tiểu Bảo đáng yêu
Bình Luận (0)
Comment