Yêu Nghiệt ở phía trước dẫn đường, mọi người nhanh chóng chạy về phía Luyện Ngục.
Nhưng mà, mọi người đều bị ngăn ở bên ngoài Luyện Ngục, toàn bộ Luyện Ngục đều bị bao phủ ở bên trong một tầng uy áp khủng bố vô hình, đừng nói đi vào, ngay cả trong vòng mười thước (mét) của lối vào đều không thể tới gần.
Vẻ mặt của Nạp Lan Yên âm trầm đến đáng sợ, hai đấm gắt gao nắm chặt, lúc muốn bất chấp mọi thứ xông vào, thì bên trong Luyện Ngục đột nhiên bay ra hai đạo bóng dáng, đúng là Hỏa Ly và Liêu ca đã biến mất một ngày một đêm.
Chỉ thấy lúc này một thân bộ long màu lửa đỏ hoa mỹ kia của Hỏa Ly đã biến thành một mảng đen một mảng trọc, thoạt nhìn cực kì chật vật, khí thế cũng có chút uể oải không phấn chấn, mà Liêu ca thì lại ghé vào trên lưng Hỏa Ly, giống như là đã hôn mê rồi.
Con ngươi hồng bảo thạch của Hỏa Ly dừng ở trên người Nạp Lan Yên, truyền âm nói: “Thần Long huyết mạch trong cơ thể hắn đang thức tỉnh ở thời khắc mấu chốt, tiểu Yên ngươi không cần lo lắng.”
Nạp Lan Yên thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhìn bộ dáng chật vật đến cực điểm của Hỏa Ly và Liêu ca, nhíu mày hỏi: “Các ngươi vẫn khỏe chứ?”
Hỏa Ly lắc lắc đầu.
Liêu ca cũng từ từ mở mắt, hơi thở mong manh thở hắt ra: “Tiểu mỹ nhân, nể mặt Liêu ca đại nhân kế tiếp còn phải lao tới con đường sinh tử (sống chết), cho ta một cái môi thơm......”
Ngao!
Liêu ca kêu thảm thiết một tiếng, lông trên đầu bị nhổ xuống một cái.
Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên nhìn Liêu ca, vân vê cọng lông vũ trên tay, giọng điệu cực vì bình tĩnh: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Liêu ca ‘phịch’ cánh che ót, ‘xoạt xoạt’ lắc đầu, đau đến mức nước mắt đều sắp tràn ra ngoài, ai có thể nói cho nó, vì cái gì vị gia này sẽ xuất hiện ở trong này ~ ngao!
Không phải là hắn đang ở Liệt Diễm đại chiến với Địa Tinh tộc sao?
Hỏa Ly vung cái đuôi quấn lấy Liêu ca, giọng nói từ tính của thiếu niên mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Đừng khi dễ chim của ta.” (lee: khụ, trong sáng, phải chong xáng nhé, Hỏa Ly chỉ nói Liêu cả là con chim đi theo nó thôi ~) Nói xong, lại nói với Nạp Lan Yên, “Ta đi về trước trông coi hắn (NK), yên tâm đi.”
Nạp Lan Yên nhìn Hỏa Ly và Liêu ca hóa thành một chùm ánh sáng biến mất ở trước mặt, khẽ nhíu mày, truyền âm nói với Yêu Nghiệt: “Yêu Nghiệt, trước hết để cho những người khác đều lui ra đi.”
Thân thể nhân loại thức tỉnh Thần Long huyết mạch, chuyện này vẫn là càng ít người biết thì càng tốt.
Yêu Nghiệt nhìn về phía một đám phía sau, người Địa Tinh tộc sắc mặt hồng nhuận hiển nhiên vẫn còn hưng phấn hăng say, nhẹ nhàng cười cười: “Ba vị trưởng lão, chư vị, bên này chỉ là bằng hữu sắp đột phá mà thôi, các ngươi đi trước chuẩn bị yến hội buổi tối hôm nay đi.”
Ba vị trưởng lão vốn là cực kỳ coi trọng buổi yến hội (tiệc rượu) này, nay lại tận mắt thấy Lạc Thần đan dùng được, chỉ hận không thể lập tức liền mở yến hội, uống hơn mười bình rượu, nghe được lời này của Yêu Nghiệt, cũng không có dừng lại, gật đầu ra hiệu với mấy người Yêu Nghiệt và Nạp Lan Yên, mang theo một đám Địa Tinh tộc tiếp tục đi chuẩn bị yến hội cuồng hoan (*) đêm nay.
(*) cuồng hoan = chè chén say sưa = vui hết mình.
Trong nháy mắt, ngoài cửa Luyện Ngục cũng chỉ còn lại ba người Nạp Lan Yên, Lãnh Thiếu Diệp và Yêu Nghiệt.
Lãnh Thiếu Diệp đi về phía trước bảy bước, uy áp đập vào mặt ngăn chặn hắn không thể tiếp tục lại đi tới bước nào, hai mắt híp lại: “Xem ra lần này vận may của Nhị Khuyết thật không tầm thường.”
Nạp Lan Yên chỉ đi về phía trước bốn bước, sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, thấy vậy không khỏi kinh ngạc: “Tam gia, chàng xem là cái gì đã đến đây?”
Lãnh Thiếu Diệp lắc lắc đầu: “Chỉ có thể đại khái nhận thấy được là hơi thở của Thú tộc nhất mạch cao nhất.”
Yêu Nghiệt nhíu mày: “Lão đại, rốt cuộc tại sao lại thế này?”
“Trong cơ thể của Nhị Khuyết đang thức tỉnh Thần Long huyết mạch.” Nạp Lan Yên thấy đáy mắt hai người lộ ra kinh ngạc, liền chậm rãi nói đi ra chuyện công chúa Long tộc Huyền Cửu và vị tổ tông Cung gia mà mình biết được kia, cuối cùng, khe khẽ thở dài, “Chỉ mong người có tình sẽ thành thân thuộc (người nhà).”
“Nhưng thật ra cũng là một giai thoại (câu chuyện hay).” Yêu Nghiệt không khỏi tán thưởng, “Chính là bất kỳ một nam nhân chân chính nào, cũng sẽ không lùi nửa bước ở trước mặt chân ái (tình yêu đích thực).”
“Không sai.” Lãnh Thiếu Diệp lui về phía sau vài bước, cầm tay của Nạp Lan Yên, lần đầu tiên trực tiếp đồng ý với lời nói của Yêu Nghiệt.
Đúng vậy, bất kỳ một người nam nhân nào cũng sẽ không lùi nửa bước ở trước mặt chân ái.
Ngâm! (lee: tiếng rồng ngâm nha mọi người)
Chợt, bên trong Luyện Ngục vang lên một tiếng rồng ngâm to rõ bá đạo mênh mông mờ mịt, giống như là từ thời kì viễn cổ truyền đến, thê lương, tôn quý, cuồng ngạo, rung động đất trời!
Kim quang (ánh sáng vàng) lóe sáng, phá vỡ bầu trời!
Một hư ảnh Thần Long khổng lồ nháy mắt chiếm cứ toàn bộ chín tầng mây giữa không trung, đầu rồng ngửa mặt lên trời, một tiếng ngâm vang, thần uy mênh mông cuồn cuộn, miệt thị thiên hạ!
Cường đại, bá đạo, cao ngạo, vương giả chi phong (*)!
(*) vương giả chi phong: phong thái vương giả.
Ba người Nạp Lan Yên, Lãnh Thiếu Diệp và Yêu Nghiệt đứng ở tại chỗ, hư ảnh Thần Long vô cùng to lớn trước mặt kia làm cho thị giác và tinh thần bị đánh sâu vào không lời nào có thể diễn tả được.
Nhỏ bé.
Đối mặt Thần Long nhất tộc thần bí từ xưa, mặc dù chỉ là một hư ảnh, cũng làm cho người ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự rất nhỏ bé.
Hai mắt của Nạp Lan Yên bắn ra một chum tinh quang, thế giới này rất lớn, lớn đến mức những gì bọn họ thấy từ trước đến nay bất quá chỉ là một góc băng sơn (núi băng) mà thôi, một ngày nào đó, một ngày nào đó chắc chắn nàng sẽ cùng những người thân bằng hữu tình cảm chân thành cùng đi khắp non sông vạn dặm này, không phụ cuộc đời được sống lại này!
Bên trong Luyện Ngục truyền đến một đạo thét dài vui sướng, xông thẳng tới chân trời, hư ảnh Thần Long thật lớn cũng trong một cái chớp mắt liền biến mất không thấy.
Mặt trời lại xuất hiện, trời đất khôi phục yên tĩnh.
Thân ảnh của Nhị Khuyết bỗng chốc nhảy ra từ cửa vào, vươn người đứng thẳng, áo trắng tung bay, ở chỗ sâu trong hai con ngươi tối đen ẩn một chút kim mang khiếp người, trong khí chất tuấn dật lịch sự tao nhã càng tăng thêm một tia khí phách vô hình!
Tốt cho một một phong thần tuấn lãng!
Nhưng Nhị Khuyết vừa nhìn thấy ba người, con ngươi ẩn ẩn lộ ra khí phách kia chớp mắt một cái nổi lên hơi nước, ngao ngao hét thảm một tiếng bay nhào đến: “Thân nhân à, trái đất à, suýt chút nữa đau chết thiếu gia rồi!”
Lãnh Thiếu Diệp một tay kéo Nạp Lan Yên vào trong lòng, Yêu Nghiệt né tránh không kịp vừa vặn bị ôm, sắc mặt lập tức biến trắng, thậm chí nghe được tiếng xương cốt của chính mình bùm bùm vang lên: “Mẹ nó, Nhị Khuyết ngươi muốn ghìm chết ta sao......”
Nhị Khuyết sửng sốt, vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng cười nói: “Sơ xuất xơ xuất, đã quên hiện tại lực tay có chút lớn.”
Yêu Nghiệt ôm bả vai đau đến nhe răng: “Tiểu tử ngươi cố ý đi?”
Nạp Lan Yên đẩy tay của Yêu Nghiệt ra, nhéo vài cái ở trên bờ vai của hắn: “Không có tổn thương gân cốt, xem ra tiểu tử kia thật là cố ý.”
Yêu Nghiệt tức giận trừng mắt, Nhị Khuyết vẻ mặt vô tội cười cười: “Mượn địa bàn của ngươi, dù sao cũng phải cho ngươi nhìn xem hiệu quả mà ~”
Tốt, tiểu tử này quả nhiên nhớ kỹ thù bị hắn ném vào Luyện Ngục đấy!
Yêu Nghiệt giật nhẹ khóe miệng: “Ngươi có bản lĩnh như thế nào không trả thù lão đại đi?”
Nàng mới là chủ mưu, hắn nhiều nhất chính là người chấp hành thôi có được không?
Nhị Khuyết ném lại cho Yêu Nghiệt một cái biểu tình ta cũng không ngốc, nói giỡn à, cho dù hiện tại thức tỉnh Thần Long huyết mạch, thực lực vừa mới đột phá Tiên Thiên cảnh giới, hắn cũng vô pháp (không có cách nào) dò xét được thực lực chân chính của Lãnh Thiếu Diệp, đối mặt với lão đại phúc hắc mang thù và Lãnh Thiếu Diệp càng ngày càng sâu không lường được, não của hắn bị ngắn lại (ý nói mình ngu) mới có thể suy nghĩ đi trả thù.
“Hỏa Ly và Liêu ca đâu?” Nạp Lan Yên nhíu mày, từ sau ngày chống lại Địa Tinh Vương đó, Hỏa Ly và Liêu ca có chút không thích hợp, cũng không biết hai con thú nhỏ này sao lại như vậy.
“Ở chỗ này.” Nhị Khuyết từ trong lòng ngực móc móc, ôm ra Hỏa Ly và Liêu ca đã lâm vào hôn mê, giọng nói có chút thấp, “Lần này nếu không có chúng nó, chỉ sợ ta đã ở trên nửa đường liền chống đỡ không nổi nữa rồi.”
Nạp Lan Yên tiến lên, sau khi đầu ngón tay dò xét trên động mạch của hai con thú nhỏ, qua mấy giây, nói: “Linh lực tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi vài ngày liền không có gì đáng ngại.”
Trong ánh mắt thâm thúy của Lãnh Thiếu Diệp lóe lên một chút ngưng trọng, ngón giữa bắn ra một đạo phong mang nháy mắt cắt qua ngón tay của Nhị Khuyết, mắt thấy trong máu đỏ tươi chảy ra lộ ra vài tia ám kim, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Quả nhiên có chứa máu của Long tộc!”
“Máu của Long tộc?!”
Giọng nói của Nạp Lan Yên cùng lúc vang lên, cầm lên cổ tay của Nhị Khuyết, sắc mặt khó coi muốn chết: “Đáng chết, như thế nào đã quên mảnh chuyện này!”
“Lão đại, tình huống như thế nào?” Nhị Khuyết nuốt một ngụm nước miếng, một loại cảm giác không tốt trực tiếp theo ngực lan tràn ra.
Yêu Nghiệt cũng nghi hoặc nhìn Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp, máu của Long tộc cái gì? Sao lại thế này?
Nạp Lan Yên cau mày: “Lấy tình huống hiện tại của ngươi, ở trong mắt Thú tộc chính là một loại thuốc hình người đại bổ!”
Thực lực thấp kém, lại có máu của Long tộc.
Đây đối với bất kỳ một Thú tộc nào mà nói, đều là thuốc bổ tuyệt đối không thể cự tuyệt, một thứ đại thuốc bổ có thể làm cho chúng nó trở thành Siêu thần thú thậm chí còn siêu cấp cao cấp hơn!
“Mẹ nó?”
Giọng nói của Nhị Khuyết đã lên cao, “Lão đại, đừng có nói giỡn nha!”
“Không có nói giỡn.” Giọng nói suy yếu vang lên ở trong lòng của Nhị Khuyết, không biết khi nào thì Hỏa Ly đã tỉnh lại, con ngươi hồng bảo thạch lóe lên tia sáng nghiêm khắc, “Thần Long huyết mạch đã thức tỉnh, không muốn trở thành món ăn của kẻ khác, thì cố gắng làm cho chính mình cường đại lên, ít nhất cũng phải xứng với một thân máu của Long tộc này!”
Từ trước đến nay Hỏa Ly vẫn luôn cao ngạo giống như Tiểu Vương Tử giờ phút này lại giống như là một trưởng bối (bề trên) đối đãi với tiểu bối (người vai dưới), nghiêm khắc mà chờ mong.
Hỏa Ly đảo mắt nhìn về phía Nạp Lan Yên: “Tiểu Yên, mấy ngày nay đa tạ chiếu cố của ngươi, kế tiếp ta và Liêu ca phải đi một chuyến về Thú tộc, hơn nữa, ta hy vọng mang hắn đi.”
Hỏa Ly chỉ chính là Nhị Khuyết.
Nạp Lan Yên híp hai mắt lại: “Với tình huống hiện tại của Nhị Khuyết , nếu tiến vào Thú tộc, thì không khác chịu chết!”
“Nếu là ngay cả một chút dũng cảm ấy đều không có, về sau như thế nào đối mặt với sự chặn giết của Long tộc?” Hỏa Ly không cam lòng yếu thế, “Một nhân loại thân có máu của Long tộc, đó là việc kẻ cao ngạo như Thần Long nhất tộc quyết không cho phép!”
“Mới vừa rồi dị tượng (hiện tượng kỳ lạ) khi huyết mạch thức tỉnh các ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, sợ là không bao lâu sau toàn bộ đại lục đều biết có Thần Long huyết mạch yếu ớt từ đó đã thức tỉnh, tiểu Yên, ngươi chỉ bảo hộ hắn được nhất thời, ngươi có thể bảo hộ hắn được cả đời sao?”
Vẻ mặt của Hỏa Ly cực vì nghiêm khắc, gằn từng tiếng, nói năng có khí phách.
Yêu Nghiệt khẽ cười lạnh: “Thú tộc Tiểu Vương Tử, không biết lúc trước giữa chúng ta ràng buộc gì, bất luận kẻ nào đều không có tư cách soi mói đối với chúng ta.”
Nhị Khuyết là người có tâm tính tinh khiết như trẻ con nhất trong bọn hắn, lại thiếu dây (ngốc) đến mức một mình đi ở trên một con đường lớn bằng phẳng cũng có thể để chính mình rơi xuống kênh (mương), hơn nữa hắn là người lao động trí óc tiêu chuẩn, cho nên bảo hộ Nhị Khuyết sớm đã là thói quen của tất cả mọi người.
Huống chi, mỗi người trong Vương Giả dong binh đoàn đều là bao che người nhà che đến tận xương tủy.
Hỏa Ly không chút nào yếu thế nhìn lại Yêu Nghiệt, lúc đang chuẩn bị nói chuyện, Nạp Lan Yên đã mở miệng: “Hỏa Ly, Nhị Khuyết hắn không cần bất luận kẻ nào bảo hộ.”
Tục ngữ nói thỏ khôn còn có ba hang, huống chi là người quanh năm bí mật trà trộn ở dong binh đoàn, cho dù Nhị Khuyết chính là một người lao động trí óc, ai cũng đừng vội xem thường hắn đi!
“Phốc xuy.”
Lúc bầu không khí đang đè nén, Nhị Khuyết đột nhiên nhịn không được ‘phốc’ một tiếng cười ra tiếng, mặt mày hớn hở lộ ra một hàm răng trắng: “Lão đại, để ta đi cùng tiểu Hỏa Ly một chuyến đi, dù sao sớm hay muộn đồ bỏ đi Thú tộc kia sẽ đến tìm phiền toái, còn không bằng thiếu gia ta ra tay trước đi qua lập uy đó!”