Nạp Lan Yên ngồi ở trên cành cây cách đó không xa, miệng ngậm cọng cỏ xanh, nhìn ba người Nạp Lan Song đánh về phía cự hổ, khóe mắt hơi hơi nhếch lên mang theo một chút ý cười.
“Chủ nhân, có thể quá độc ác hay không?”
Tiểu Bảo trượt đến trên đầu vai của Nạp Lan Yên, vẫn quấn mình thành một vòng kỳ quái như trước, hai con ngươi dựng thẳng gắt gao nhìn chằm chằm cự hổ kia, giống như muốn tùy thời nhào tới giải cứu.
“Tiểu Bảo, ngươi quá coi thường bọn họ rồi.” Nạp Lan Yên bắn một cái vào ót nó, ý vị thâm trường gợi lên khóe miệng, “Tiềm lực của bọn họ, không chỉ có như vậy.”
Tiểu Bảo thân mật cọ cọ lòng bàn tay của nàng, giòn giòn giã giã nói: “Dù sao nếu có nguy hiểm, ta rống một tiếng nó (con hổ) cũng không dám động nữa.”
Trải qua một lần lôi kiếp hóa rồng, trong cơ thể của Tiểu Bảo đã có một chút Long khí, những nơi đi qua, dù không phải vạn thú thần phục, cũng không kém là bao nhiêu.
Thương lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên người Nạp Lan Yên, khuôn mặt lạnh lùng không mang theo một chút biểu tình nào, nói: “Vũ thiếu gia tiến hành rất thuận lợi.”
Nạp Lan Yên nhíu mày, nhổ cọng cỏ trong miệng đi: “Thương ngươi ở chỗ này, ta đi qua nhìn xem.”
Thương mặt không chút thay đổi gật gật đầu.
Nạp Lan Yên tung người nhảy xuống đại thụ (cây to), chút không lo lắng ba người Nạp Lan Song triền đấu cùng cự hổ, trực tiếp lướt qua chạy bộ về vị trí của Tiểu Vũ.
Nạp Lan Vũ tiến hành quả thật rất thuận lợi, hoặc là nói trên người hắn có một cổ hơi thở nghiêng về tự nhiên, có phần được những thứ độc vật này ưa thích, từng con một tiến đến bên cạnh hắn cung cấp nọc độc, ngay từ đầu hắn đối với những thứ độc vật này thật kháng cự, nhưng từ từ, nhìn chúng nó giống như con chó nhỏ hắn nuôi hồi bé tản ra trông mong cầu vuốt ve cầu tin dùng nọc độc, hắn liền chống cự không được.
May mà hắn tương đối ham mê đồ ngọt, ngày thường trong nhẫn trữ vật vẫn luôn để một ít điểm tâm, lúc này hoàn toàn bộc lộ hết công dụng rồi.
Nạp Lan Yên tràn đầy hứng thú nhìn Nạp Lan Vũ tách điểm tâm thành từng khối nhỏ đút những độc vật kia ăn, mà bên môi của hắn mang theo nụ cười yếu ớt dịu dàng, giọng nói ấm áp: “Ăn từ từ, nơi này ta còn có rất nhiều.”
Mà nhóm ngũ độc kinh khủng dữ tợn kia thế nhưng lại cũng nhu thuận ở bên cạnh hắn quây thành một vòng, giống như là có thể nghe hiểu lời hắn nói, một đám nâng cao đầu nhỏ, thoạt nhìn có một chút bộ dáng ngốc nghếch dễ thương.
Nạp Lan Yên sờ sờ cằm, tươi sáng cười cười: “Tiểu Vũ, xem ra đệ rất nhanh có thể trở về ăn điểm tâm rồi!”
Nạp Lan Vũ cả kinh, đảo mắt nhìn thấy Nạp Lan Yên ngồi ở bên cạnh hố cười với hắn, vội vàng đưa tay ra phía sau giấu điểm tâm đi, nhất thời cảm thấy hai má nóng lên.
Một đại nam nhân thích ăn đồ ngọt còn bị tỷ tỷ gặp được tại chỗ, làm cho Nạp Lan Vũ luôn luôn nhã nhặn trong sạch dịu dàng có chút chân tay luống cuống, đỏ bừng hai tai.
“Ha ha ha.” Nạp Lan Yên nhìn bộ dáng không bình tĩnh khó có thể gặp của thiếu niên, nhịn không được nhảy vào trong hố nhéo nhéo mặt hắn, ôm vai hắn nói hai tiếng ‘tốt’, “Ta nói với đệ, trước kia ta có một bằng hữu, lớn lên vừa cao vừa suất, cũng thích ăn đồ ngọt giống đệ. Hơn nữa hắn nấu cơm siêu ngon luôn, nhất là làm món điểm tâm ngọt, ăn ngon đến mức để cho người ta dư vị vô tận.”
Hai mắt của Nạp Lan Vũ hơi hơi phát sáng, làm được đồ ngọt siêu cấp ăn ngon?
Nạp Lan Yên ha ha cười :“Đợi gặp lại hắn, tỷ kêu hắn làm điểm tâm cho đệ ăn!”
Thân là một thiếu niên trời sinh không có sức chống cự đối với đồ ngọt, Nạp Lan Vũ gần như là trả lời ngay tức thì: “Được!”
Nấu cơm hạng nhất là Hắc Thần thiết huyết kiên cường, yêu súng như mạng là Kỳ Lân nguy hiểm bá đạo, tính cách táo bạo nóng bỏng vạn người mê là Cửu muội.
Rốt cuộc ba tên này đang chơi đùa ở chỗ nào?
Nạp Lan Yên không tiếng động thở dài, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển sách cổ: “Những thứ trong này đệ cứ xem trước, ta không có ở bên người, tạm thời không được tự mình thử độc.”
Nạp Lan Vũ trịnh trọng tiếp nhận sách cổ: “Ta biết rồi.”
“Ngươi cùng chúng nó lại vui đùa một lát đi.” Nạp Lan Yên chỉ chỉ một đám nhìn độc vật trông mong nhìn Tiểu Vũ kia, ‘chậc chậc’ ngạc nhiên, “Tiểu Vũ, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy độc vật thân cận nhân loại như vậy.”
Giữa mi tâm của Nạp Lan Vũ nổi lên một chút nhu hòa: “Chúng nó thật đáng yêu.”
Nạp Lan Yên lắc lắc đầu cười, hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ngươi có biết nguyên nhân những vật nhỏ này thân cận với Tiểu Vũ?”
Tiểu Bảo thổ thổ xà tâm (phun lưỡi rắn), nói: “Ta vừa hỏi, chúng nó nói thích trên hơi thở trên người hắn, có cảm giác là nhà.”
Nạp Lan Vũ hơi hơi cương cứng một chút, cảm giác là nhà?
Nạp Lan Yên nhíu mày, như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai con ngươi chợt co rụt lại, một phen kéo cánh tay của Nạp Lan Vũ qua, ngón tay đặt lên mạch đập của hắn.
Một tia Linh khí tiến vào trong cơ thể Nạp Lan Vũ, từ kinh mạch dần dần tiến vào chỗ sâu trong đan điền của hắn, đột nhiên một cổ lực lượng ‘phanh’ một tiếng đánh Linh khí bắn trở ra!
Nạp Lan Yên biến sắc: “Hắc Trúc chi thể?!”
“Tam tỷ?” Nạp Lan Vũ khó hiểu, cái gì Hắc Trúc chi thể? Tam tỷ đang nói hắn sao?
Sắc mặt của Nạp Lan Yên có chút khó coi, nói với hắn: “Có phải khi còn bé đệ đã lỡ nuốt qua một loại cây trúc hay không? Màu đen, gốc tách ra hoa hồng?”
“Thật có từng như vậy.” Nạp Lan Vũ như là nhớ lại cái gì không tốt, sắc mặt có chút trắng bệch, “Là ở lúc 4 tuổi, bởi vì ăn cây trúc kia, để nằm ở trên giường hơn nửa năm, sau đó thể cốt vẫn không tốt lắm.”
“Quả nhiên là Tàn Huyết Hắc Trúc.” Lúc trước Nạp Lan Yên kiểm tra thân thể của hắn, chỉ có một cổ độc tố nhàn nhạt lưu chuyển, nhưng nếu không phải bởi vì mấy con độc vật này, nàng vạn vạn không thể tưởng được là Tàn Huyết Hắc Trúc, đứng đầu vạn độc trong truyền thuyết nhưng lại thật sự tồn tại!
Hơn nữa, còn sống nhờ ở trong cơ thể của Tiểu Vũ.
Dùng sự dò xét vừa rồi của nàng, linh trí của Tàn Huyết Hắc Trúc rất có khả năng đã lớn lên, đợi đến lúc nó chân chính phá trúc mà ra, Tiểu Vũ sẽ hoàn toàn trở thành tế vật (đồ cúng tế) thứ nhất của nó.
Dưới ống tay áo, hai tay của Nạp Lan Yên duỗi ra lại nắm chặt, chậm rãi đứng lên, lộ ra một nụ cười an tâm với hắn: “Tiểu Vũ đừng sợ, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của đệ là học thuộc toàn bộ quyển sách cổ này, những thứ khác giao cho tỷ tỷ ta là được rồi.”
Đứng đầu vạn độc thì như thế nào?
Nàng quyết không để cho bất cứ cái gì làm tổn thương thân nhân mà nàng nhận định!
Nạp Lan Vũ nhợt nhạt cười, như tắm gió xuân: “Ta không sợ.”
“Mệt chết, mệt chết rồi......”
“A a, tiểu Yên, lần đầu tiên tỷ cảm thấy chân đều sắp không phải của mình rồi......”
Sau khi Nạp Lan Song, Nạp Lan Nặc thật vất vả ở trong một canh giờ chạy xong ba mươi vòng liền thẳng tắp ngã xuống, nằm ở trên cỏ như thế nào cũng không nguyện ý đứng lên.
Nạp Lan Tịch đứng ở bên người hai người bọn họ, cong thắt lưng, hai tay chống đầu gối, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mồ hôi không ngừng chảy xuống, há miệng hồng hộc thở phì phò.
Nạp Lan Yên nhìn sắc trời đã trở nên trắng, vỗ vỗ bả vai của tiểu Tịch, lại tiến lên nâng Nạp Lan Song và Nạp Lan Nặc dậy: “Đứng lên đi một chút, vừa chạy xong không thể nghỉ ngơi.”
“Đi không nổi đi không nổi rồi!” Nạp Lan Nặc ghé vào trên người Nạp Lan Yên chết sống cũng không chịu lại động một chút, hiện tại nàng không chỉ cảm thấy chân không phải của bản thân, toàn thân đều sắp không còn tri giác.
Thầm nghĩ nằm úp sấp trên cỏ, mơ hồ đánh một giấc.
Nạp Lan Tịch thong thả hoạt động bước chân, lúc suýt chút nữa ngã xuống đất vì đầu gối mềm nhũn, được Nạp Lan Vũ ở một bên đỡ lấy: “Ta giúp đỡ ngươi đi.”
Nạp Lan Tịch giật giật khóe môi, gật gật đầu.
Hắn thật sự không có khí lực tức giận.
Nạp Lan Yên một tay dìu Nạp Lan Nặc, một tay đỡ Nạp Lan Song, chậm rãi đi về phía trước, mà tuy hai người rất mệt mỏi, lúc này cũng trầm mặc đặt lực lượng ở trên người nàng, từng bước một chậm rãi hoạt động.
Đúng khi ánh bình minh đầu tiên chiếu rọi xuống, chiếu vào trên người năm huynh muội dìu đỡ nhau, gió nhẹ phất quá cành lá, mấy con bướm từ trong bụi rậm xẹt qua, trong lúc nhất thời, nhưng lại ấm áp tốt đẹp giống như một bức tranh từ từ mở rộng, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Khi trở lại Chiến vương phủ, đã gần đến giờ Thìn (*).
(*) giờ thin: từ 7h-9h sáng.
Lam Thanh sớm đã đợi ở ngoài cửa, xa xa nhìn thấy bóng dáng của Nạp Lan Yên, ánh mắt liền sáng lên: “Vương phi, ngài đã trở lại.”
Nạp Lan Yên nhíu mày: “Đây là làm sao?”
Biểu tình của Lam Thanh giống như đặc biết hưng phấn nha.
Lam Thanh hé miệng cười, lặng lẽ tiến đến bên tai nàng: “Vương phi, ngài đi trù phòng (phòng bếp) nhìn xem…..”
Trù phòng?
Nạp Lan Yên hiểu rõ cười cười, hai ngày nay Tam gia nhà nàng giống như là thường xuyên xuống bếp à nha.
Bước chân vừa chuyển, đi đến phương hướng phòng bếp.
Lam Thanh ở phía sau cười trộm không thôi, đều nói quân tử cách xa bếp, nhưng nhìn lúc Vương gia nhà mình nấu cơm cho Vương phi, liền làm cho người ta cảm thấy đặc biệt ấm lòng nha!
Nạp Lan Yên mới vừa đi đến bên ngoài trù phòng, đã đã ngửi thấy hương vị quen thuộc, mắt đẹp lập tức sáng ngời.
Bánh bao nhân đậu hũ cay nhồi thịt!
Thủ dùng chút lực liền đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tam gia nhà nàng vô cùng suất khí buộc tạp dề đang chuẩn bị sôi nước, đảo mắt nhìn thấy nàng đến đây, cặp măt ưng trước mặt người ngoài vĩnh viễn lãnh khốc hờ hững kia tràn ra một chút ý cười sủng nịch, nhướng mày nói với nàng: “Vợ, nàng đoán gia làm cho nàng cái gì?”
“Bánh bao, đậu hũ cay nhồi thịt.” Nạp Lan Yên nhào qua qua hung hăng ‘bẹp’ hôn một ngụm lên khuôn mặt tuấn tú kia, cầm tay hắn cùng nhau mở nắp nồi, nhiệt khí mang theo một mùi bánh bao lập tức phả vào mặt, không để ý đến việc có thể phỏng tay ngay lập tức đưa tay trong nồi nhón một chiếc.
Không có biện pháp, ai kêu nàng thật sự là rất muốn ăn một ngụm đây?
Bánh bao đậu hũ thơm cay mười phần, như thế nào đều ăn không đủ!
Lãnh Thiếu Diệp vội vàng ngăn tay của nàng lại, lấy ra một cái bánh bao thổi thổi, xác định không làm phỏng tay mới đưa cho nàng: “Gấp cái gì, phỏng, gia sẽ không đau lòng?”
Nạp Lan Yên cầm được bánh bao liền hung hăng cắn một ngụm, bên ngoài là đậu hũ tươi mới ngon miệng bao bọc một tầng hồng tiêu cay ăn vô cùng ngon, lại vừa mềm vừa thơm, miệng tràn đầy hương thơm, cay đến mức đầu lưỡi run lên, lại ngon đến thoải mái không nhịn được!
“Ăn ngon! Tam gia, chàng rất suất ”
Cắn lên bánh bao nóng, Nạp Lan Yên giơ thật cao ngón tay cái về phía Lãnh Thiếu Diệp, mơ hồ không rõ khen.
Thân là một nam nhân ba tốt sủng tức phụ (con dâu, là vợ đó), Tam gia nhìn vợ nhà mình đối với bánh bao mình làm vừa lòng như thế, nhướng nhướng mày vô cùng kiêu ngạo nói: “Cũng không nhìn xem gia là nam nhân của ai! Lần sau muốn ăn gia lại làm cho nàng, một chút chuyện, không cần lại phiền toái đến tên thiếu dây kia.”
Có thể bị gọi là thiếu dây, ngoài Nhị Khuyết ra thì không còn người nào khác.
Lãnh Thiếu Diệp cũng không quên lúc ấy Nhị Khuyết nhắc tới bánh bao làm cho vợ nhà mình lộ ra tươi cười xán lạn, vợ của Lãnh Thiếu Diệp hắn, để cho chính hắn nuông chiều sủng ái là được!
Nạp Lan Yên nuốt xuống bánh bao trong miệng, giang hai tay ôm lấy người nào đó: “Về sau ngoài ăn ở quán, chỉ ăn cơm chàng làm.”
Lúc này Tam gia mới cảm thấy mỹ mãn, nâng cằm của nàng lên, thật sâu hôn lên.
Cuối cùng, liếm liếm khóe miệng, tà mị cười: “Bánh bao gia làm, quả nhiên ăn ngon!”