Trước cửa thành Viễn Đông...
Đội ngũ Thiên Tuyệt bang cùng quân đội đã sớm xuất phát chạy đến ứng cứu từ sớm.
Ngược lại nhóm người Triệu Cao nhiệm vụ chính chỉ là “bảo vệ gà con” nên không vội vã lên đường như thế.
Dù sao khi quân đội và thi triều phát sinh đánh nhau mới là thời cơ tốt nhất để ăn hôi điểm kinh nghiệm, nên không việc gì phải gấp gáp tranh thủ chuẩn bị cho chu đáo sẽ tốt hơn.
Nhóm người Vương Tài mặc dù từng chơi ngu bị trâu bò đuổi giết, nhưng đó chỉ là một tại nạn đáng tiếc do lão tác cố tình sắp xếp, bản thân họ vẫn là kinh nghiệm đầy mình đã sớm chuẩn bị chu toàn khi đối đầu với thây ma...
Trong đó niềm tin vững chắc nhất chính là khẩu đại liên gắn trên mũi xe tự chế do đích thân xạ thủ Lý Siêu điều khiển.
Từ đó có thể thấy được phần thưởng cho nhiệm vụ này là cực kỳ phong thú mới có thể khiến người nhận chấp nhận chịu chi như thế.
- Vương đoàn trưởng thật là trùng hợp nha...
Bất chợt một giọng nói vang lên bên tai khiến Vương Tài thoáng giật mình.
Trở thành một thợ săn được một thời gian dài, dù ở bất kỳ đâu Vương Tài cũng đều cảnh giác xung quanh trong vô thức, đó có thể xem như một bệnh nghề nghiệp.
Ấy vậy mà lại không hề phát hiện có người đang tiếp cận mình, đúng là nguy hiểm trí mạng khiến lão Vương Tài thoáng giật mình hoảng sợ...
Tuy nhiên khi quay đầu nhìn lại, Vương Tài mới phát hiện ra đó không ngờ lại Trần Lâm.
Với sức mạnh mà Trần Lâm từng thể hiện trước đó, việc âm thầm tiếp cận như thế cũng không phải khó, chỉ là khiến Vương Tài không ngờ đến là Trần Lâm lại chủ động tìm mình.
Vương Tài có thể nói là nhìn người vô số, lão biết rõ Trần Lâm không phải kẻ dễ mời chào, lần này chủ động đến tìm chắc chắn có việc cần nhờ vả.
Tuy nhiên bản thân đang có nhiệm vụ trên người, Vương Tài thoáng khó xử chỉ đảng gượng cười nói:
- Thì ra là Trần tiểu huynh đệ, không biết cậu tìm ta có chuyện gì?
Trông thấy khuông mặt như mướp đắng của Vương Tài, Trần Lâm thoáng cười cười nói:
- Cũng không có chuyện gì...
- Ta mới trở thành một thợ săn nên không biết phải làm gì...
- Thấy lão đứng đây đoán chắc là muốn ra ngoài làm nhiệm vụ nên muốn đến xem sao.
Nghe thấy Trần Lâm có ý tứ muốn gia nhập với đám người của mình, lão Vương Tài hiển nhiên là vui mừng nói:
- Thì ra là vậy...!lão đầu ta đúng là đang làm nhiệm vụ...
- Nếu cậu có hứng thú có thể tham gia.
- Các ngươi muốn đi theo đám người Thiên Tuyệt bang đánh nhau với thây ma.
Liếc nhìn lão già Vương Tài, Trần Lâm không vội đồng ý mà nói ra suy đoán của mình.
Mặc dù chuyện đó không mấy quan trọng với Trần Lâm, cậu chỉ muốn đến thi triều kia thám thính tình hình, đám người Vương Tài muốn làm gì Trần Lâm không mấy quan tâm...
Tuy nhiên Vương Tài lại gật đầu rồi lắc đầu cười nói:
- Chúng ta đúng là muốn theo chân đám người Thiên Tuyệt bang nhưng không phải để đánh nhau với thây ma.
- Uk...!không đánh thây ma thì đến đó làm gì?
Nghe Vương Tài nói, Trần Lâm không khỏi tò mò hỏi ngược lại.
Thấy thế Vương Tài chỉ mỉm cười đê tiện nói.
- Để cày cấp cho mấy con gà nhiều tiền, tính ra nhiệm vụ khá là đơn giản nhưng thù lao lại rất là thơm...
- Chúng ta chỉ cần hộ tống ba vị thiếu gia tiểu thư đến thành phố Long Thành để họ đánh thây ma cày cấp là được.
- Hiện tại quân đội cũng đang ở đó tính ra khá là an toàn...
- Còn có cả chuyện này...!nhân loại đúng là hết nói nổi...
Nghe được nhiệm vụ cực kỳ vi diệu mà đám người Vương Tài vừa nhận, Trần Lâm không nhịn được vỗ đầu thầm than...
Cày cấp có thể nói là một chuyện hết sức bình thường khi hệ thống hàng lâm.
Tuy nhiên người thành công luôn có lối đi riêng, không phải kẻ nào cũng thích cày cấp một cách bình thường, trong đó nhờ người khác kéo cấp chính là hình thức phổ biến nhất trong giới quý tộc nhân loại.
Mạt thế tuy không thể hoàn toàn thay đổi thế giới nhưng nó đã định nhìn thế giới...
Tuy không hoàn toàn chính xác nhưng cấp độ đã tương ứng với địa vị xã hội, cấp độ càng cao địa vị càng lớn.
Chính vì thế con cháu của những đạo lão hiện tại cũng phải cày cấp như thường, dù một bộ phận trong đó hoàn toàn không muốn, thế nên chuyện kéo cấp thế này mới ra đời.
Tuy nhiên, không chỉ có nhân loại mà chính bản thân Trần Lâm cũng từng kéo cấp cho không ít tộc nhân trực hệ, chỉ là hình thức kéo của Trần Lâm không được “tinh vi” như đám thiếu gia này.
Thông thường Trần Là chỉ đứng một bên đảm bảo đám “gà con” của mình không chết còn lại không hề ra tay hỗ trợ gì nhiều, để cho những con gà của mình tự lớn trong mọi trường an toàn mà thôi.
Có chăn chỉ có nha đầu Mục Thanh Thanh để đốt cháy thời gian giúp nàng báo thù, Trần Lâm mới phải móm đến tận miệng.
Ngược lại rất có thể đám thiếu gia Viễn Đông này sẽ học theo đường lối của thanh niên bất hạnh Lôi Vũ, nhờ người khác đánh gần chết rồi mới nhảy ra đấm một nhát trí mạng hoặc không thì cũng chơi trò tương tự như thế...
Tuy nhiên dù là như thế nào nhưng nếu chơi bài này thì đúng là ăn được điểm kinh nghiệm từ đó lên cấp nhưng không có tính thực chiến.
Tính ra không khác gì những kẻ mua bằng thời trước mạt thế, ngoài cái võ bề ngoài ra thì chả có bản lĩnh thực sự gì, hơn được những người thấp kém hơn minh nhưng lại thua xa kẻ ngang cấp.
Chính quyền Lôi Chấn cũng nhận thấy điều đó nên đã nghiêm cấm cái trò gian lận này.
Đáng tiếc luật lệ được sinh ra là để bảo vệ kẻ thống trị, chính quyền Lôi Chấn có thể cấm quân đội hỗ trợ nhưng không thể cấm đám con em mình làm chui, càng không có lý do gì để cấm các thợ săn làm nhiệm vụ do chính con cháu mình lập ra.
Tuy nhiên đó là chuyện của nhân loại, Trần Lâm chả buồn quan tâm đến chỉ nhận thấy nhiệm vụ này khá thú vị gật đầu quyết định tham gia nói:
- Đúng là một nhiệm vụ phù hợp với ta...
- Nếu không chê lần này lại phải làm phiền Vương đoàn trưởng nữa rồi...
- Sao lại chê, ta còn mong cậu gia nhập chúng ta nữa là ha...!ha...
Nghe thấy Trần Lâm quyết định gia nhập nhiệm vụ lần này, lão Vương Tài vô cùng vui mừng cười lớn nói.
Lão nhân Mạc Lão và Tiểu Thúy đứng cách đó không xa cũng nghe thấy đều không khỏi vui mừng mỉm cười.
Dù nói là an toàn nhưng ngoài kia biến số khôn lường có được một kẻ mạnh như Trần Lâm hỗ trợ thì còn gì bằng.
Huống chi lần này không chỉ có mình bọn hơn tham gia mà còn ba đội săn khác, có cường giả tọa trấn chắc chắn là êm hơn, thù lao cũng theo đó tăng lên không ít.
Chỉ có thanh niên Lý Siêu là không vui nhưng cũng không tỏa vẽ gì nhiều chỉ đứng một bên không nói câu nào.
Hiển nhiên Lý Siêu có tình ý với Tiểu Thúy, hắn lo sợ Trần Lâm sẽ cướp đi nàng ta từ trong tay hắn.
Tuy nhiên chuyện này nói nhỏ thì không nhỏ nhưng nói lớn cũng không lớn, Lý Siêu chưa điên như những tên trong truyện tàu vì một cái âm hộ mà mấy mạng.
Huống chỉ cũng không có gì chứng minh Trần Lâm có ý với Tiểu Thuý, thậm chí còn ngược lại khi đêm qua Trần Lâm đã bỏ Tiểu Thuý lại một mình, nếu Trần Lâm thật sự có ý gì đó đêm qua Tiểu Thuý sớm đã bị thịt rồi.
- Lão Vương chúng ta xuất phát thôi...
Bất chợt một giọng nói trầm hùng vang lên.
Từ phía xa xa một trung niên nhân đầu trọc râu quai nón chầm chậm đi đến.
Hắn ta không ai khác chính là Triệu Cao, đoàn trưởng đội săn mang tên mình và cũng là người chỉ huy nhiệm vụ này.
Còn tại sao hắn được làm chỉ huy thì đơn giản thôi, trong bốn đội săn tham gia đội săn của Triệu Ca là lớn mạnh nhất.
Trông thấy Triệu Cao đi đến, lão Vương Tài lập tức mỉm cười tiến lên nói:
- Chúng ta đã chuẩn bị xong từ sớm, có thể xuất phát bất cứ lúc nào...
Nghe thấy đội săn chỉ có mấy mạng kia làm ăn vẫn khá là gọn gàng, Triệu Cao thoáng mỉm cười gật đầu.
Triệu Cao và Vương Tài thực tế có quen biết từ trước, lần này đội săn Vương Tài có thể tham gia cũng là do Triệu Cao đứng sau tác động.
Thấy anh em làm ăn ngon lành như vậy, Triệu Cao hiển nhiên là vui mừng như thế ít nhất sẽ không bị người khác nói thiên vị...!dù bản thân đúng là thiên vị thật...
Tuy nhiên khi nhìn thấy Trần Lâm đang đứng cạnh Vương Tài, Triệu Cao không nhịn được giật mình kinh ngạc...
Trần Lâm cũng nhận thấy cái đầu trọc cùng khuôn mặt quên thuộc kia cũng ngạc nhiên không kém.
Ánh mắt hai dân chơi vô tình chạm mặt nhau...
Ngay lập tức Triệu Cao nhớ đến cảnh Trần Lâm đã đè lão bản nương Chu Lệ Đình ra mà bú như chó khiến dâm phụ kia phải rên rỉ, khóe miệng của vị đại đoàn trưởng này không nhịn được nhếch lên đầy tiếu ý.
Ngược lại Trần Lâm cũng nhớ đến cảnh cái đầu trọc lóc bóng lưỡng kia hì hục giữa cập ngực to tròn của nữ nhân viên quán Bò Sữa, khiến Trần Lâm không nhịn được khẽ liếm liếm môi liếc nhìn Triệu Cao.
Một sự kiện vô cùng hy hữu không ngơ lại diễn ra khi hai “khách làn chơi” không quên không biết lại vô tình đụng mặt nhau, khiến cả hai đều thoáng ngượng ngùng không biết nên nói gì.
Không lẽ mở miệng hỏi hôm qua mới gặp nhau trong “động” ngươi chơi có phê không.
May thay Triệu Cao có thể nói là từng trải lập tức quên đi hình ảnh tên nào đó đang bữa sữa mẹ mỉm cười nói:
- Ha...!ha...!Vương đoàn trưởng, vị tiểu huynh đệ này là ngươi của ngươi sao...
- Ta thấy hơi lạ mặt nha.
Nghe thấy Triệu Cao đột nhiên hỏi đến Trần Lâm, Vương Tài thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn lên tiếng đáp:
- Phải cậu ta Trần Đại Kê vừa mới tham gia đội săn của ta...
- Mà...!các ngươi hình như biết nhau à...
- Không có, ta thấy vị tiểu huynh đệ đây cốt cách phi phàm nhìn phát là biết ngay người có thú tính...!à không người có tính tình cương trực...
- Quả là một trang hảo hảo hán...
Triệu Cao khẽ mỉm cười vô cùng nham nhở nói.
Ẩn ý trong lời nói kia cũng chỉ có người trong cuộc Trần Lâm mới hiểu.
Chính vì thế Trần Lâm sao có thể ngôi yên mỉm cười đáp trả.
- Đâu có...!đâu có...!làm sao bằng được ẩn thân chi thuật lặng sâu giữa đồi núi của Triệu huynh đây...
Nghe thấy thế Triệu Cao lập tức hiểu được tên nhóc trước mặt đang nhắc đến cảnh cái đầu trọc của mình bị kẹp giữa hai ngọn nhũ phong to lớn tối qua không nhịn được cười lớn.
Tính ra tên trọc đầu này cũng khá là hào sảng...
- Được rồi không còn sớm nữa chúng ta cũng nên xuất phát thôi...
Cười một tràn dài mà chả ai hiểu gì, Triệu Cao cũng không quên công việc của mình nghiêm mặt nói.
Nhóm người Vương Tài cũng khẽ nhìn nhau không hiểu gì nhưng vẫn nhanh chóng lên xe thẳng tiến thành phố Long Thành, chỉ có Trần Lâm khẽ cười cười ngồi phía sau xe như thằng ngu.
Đoàn xe làm nhiệm vụ nuôi gà cũng theo đó lên đường.
Quân số tính ra khá đông, công thêm cả Trần Lâm vừa gia nhập đã lên đến 16 người, 6 chiếc xe ôtô nối đuôi nhau chạy như bay trên đường để lại một cột khói dài phía sau.
Trong đó chiếc xe sang trọng nhất và cũng được bảo vệ cẩn mật nhất chính là chiếc xe của khố chủ, đội nam thanh nữ tú của lần cày cấp có người hỗ trợ này.
Ngồi bên trong xe gần như ngủ gục...
Trần Lâm không khỏi nhàm chán vị còn một đoạn nữa mới đến được nơi cần đến hết nhìn đông lại ngó tây.
Người năng động như Huyết tổ đại nhân không nên ngồi một chỗ thế này, nếu không phải ngại bị người khác chú ý Trần Lâm thật sự sẽ chơi bài củ ngồi trên mui xe hóng gió.
Tuy nhiên khi nhìn thấy chiếc xe sang được hộ tống khá cẩn mật kia...
Trần Lâm mới nhớ đến việc bản thân dường như chưa biết người mà mình cần bảo hộ là ai không khỏi xấu hổ cười nói:
- Lão Vương ta mới đến Viễn Đông không rành tình hình ở đây lắm...
- Lão hình như quên gì đó thì phải?
- Quên...!ta quên gì?
Nghe Trần Lâm nói Vương Tại có chút khó hiểu nói, lão thực sự không nhớ ra mình đã quên gì.
Tuy nhiên rất nhanh Vương Tài đã nhớ ra vấn đề vỗ đầu nhỏ giọng cười nói:
- Ha...!ha...!là lão sơ xuất quên mất cậu là người mới...
- Ba vị thiếu gia tiểu thư mà chúng ta sẽ kéo cấp đều là con cháu của các đại lão tại đây.
- Tuy nhiên chả trưởng bối nào lại thích con cháu mình chơi trò này, thế nên thân phận của họ là tuyệt mật.
- Lần làm nhiệm vụ này ngoài ta, Triệu Cao đoàn trưởng và Vũ Liên đoàn trưởng thì không ai biết thân phận thật của ba vị kia...
- Ta thấy cậu là người mới nên mới nói cho cậu, biết rồi thì để trong lòng tuyệt đối không nói ra.
- Cái đó là dĩ nhiên, ta là người rất kín miệng đó.
Được chia sẽ bí mật, Trần Lâm thích ý ra mặt gật đầu cái rụp nói.
Ngược lại thấy tên này nhanh miệng như vậy, Vương Tài cảm thấy ngờ ngợ nhưng vẫn lên tiếng nói:
- Ba vị kia gồm hai thiếu gia và một tiểu thư.
- Trong đó hai vị thiếu gia là Lôi Bảo và Lôi Vệ là hai đứa cháu trai ruột của Lôi Chấn đại nhân, địa vị chắc không cần phải nói cũng biết...
- Còn vị tiểu thư kia là Mạnh Linh là tiểu thư nhỏ tuổi nhất cả Mạnh gia...
- Chuyến đi lần này nhiệm vụ của chúng ta là giúp họ cày cấp cho tốt.
- Uk...!ta sẽ giúp họ cày cấp thật tốt...
Nghe Vương Tài nói thế, Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị nói.
Nhiệm vụ đầu tiên của thợ săn Trần Đại Kê xem ra khá là sóng gió...