Bạch Lang Vương bị giết chết, hai bạch lang vệ cũng bỏ mạng dưới kiếm của hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân, cả đàn Bạch Lang nhất tộc theo đó bị đánh cho tan tác.
Chẳng mấy chốc dù còn hai bạch lang vệ liều mạng chống đỡ nhưng đàn Bạch Lang vẫnkhoong tránh được kết cục thảm bại trước sức mạnh áp đảo của đối thủ.
Tộc đàn Bạch Lang từ này cũng chân chính biến mất trên vùng thảo nguyên này.
Tuy nhiên không phải triệt để biến mất mà là xác nhập vào Hắc Lang nhất tộc, trở thành tộc nhân dưới trướng của Hắc Đại Lang Vương.
Mặc dù có chút kỳ khi những con sói trắng này vẫn bị gọi là tộc nhân Hắc Lang tộc như một sự ngầm xác nhận thân phận của chúng, nhưng kết quả thế này vẫn là kết quả tốt nhất cho những kẻ bại trận.
Chỉ là không phải ai cũng nhận được kết quả may mắn kia.
Một trận chiến nổ ra gần 200 sói trắng tử trận, phần còn lại của Bạch Lang tộc chỉ còn khoảng 400 đến 500 cá thể tính luôn cả những con non không có khả năng chiến đấu trốn sâu trong hang trên đỉnh núi không lộ mặt.
Trong đó, hơn 300 con sói cái bất kể là cái lớn hay cái bé đều sẽ được trọng điểm đặc cách trở thành tộc nhâng hân yêu của Hắc Lang tộc, được gần 500 anh em Hắc Lang tộc “bảo kê” trở về lãnh thổ của Hắc Lang tộc.
Nói một câu khó nghe hơn 300 con sói cái lông trắng kia mới mà thứ mà Hắc Dạ Lang Vương muốn nhất ở đàn Bạch Hắc Lang này.
Ngược lại hơn 100 sói đực may mắn sống sót sau trận chiến lại không may mắn ở bước này.
Chỉ có khoảng một nửa trong số chúng đa phần là con non sẽ được xác nhập vào tộc đàn Hắc Lang tộc.
Phần còn lại chủ yếu là các chiến binh sói trắng và đặc biệt là có chim đều sẽ nhận được một kết cục đó là bị giết, kể cả hai con bạch lang vệ đánh nhau với Lâm Mỹ Anh và Trương Tố Nga kia.
Dĩ nhiên Hắc Lang tộc cũng phải trả một cái giá nhất định...
Dù được năm hắc lang vệ vô cùng chiến dẫn đầu nhưng hai đàn chó cắn lộn không thể nào tránh được thương vong, gần 100 tộc nhân Hắc Lang bị cắn chết tại chỗ cùng 300 con bị thương...
Tuy nhiên số thương vòng kia không là gì với thành quả đã đạt được, trận này Hắc Lang tộc vẫn được xem là đại thắng.
Khi mùa xuân đến với số lượng bạch lang vừa gian nhập và con non được sinh ra quân số của đàn Hắc Lang rất có thể sẽ lên đến gần 2000 con trở thành một chủng tộc có số có má trên vùng thảo nguyên này.
Tuy phần hơn phân nửa trong số đó chỉ là con non không thể chiến đấu cần một thời gian nuôi khá dài, nhưng đây vẫn là một tương lai xán lạn với Hắc Lang tộc và tương lai kia không chỉ nhờ sự cố gắng của Hắc Lang tộc mà còn đến từ sự trợ lực của nhóm người Trần Lâm.
Theo chân Trần Lâm một lần nữa đi lên đỉnh núi, nhưng lần này cả ngọn núi đã được tộc nhân Hắc Lang tộc chiếm đống không phải xông lên đánh nhau như trước nữa...
Hắc Dạ lang vương không nhịn được liếc nhìn tên đầu trọn tay còn bó bột đi trước mặt kia vào lần miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Mãi một lúc lâu Hắc Dạ lang vương mới khẽ thở dài bước nhanh về phía trước cạnh Trần Lâm rồi nhỏ giọng nói:
- Lần này đa tạ sự trợ giúp của Huyết tổ đại nhân...
- Nếu không có ngài Hắc Lang tộc ta khó lòng đại thắng như thế...
- Thứ này ta nghĩ cũng nên trả lại cho ngài.
Nói xong Hắc Dạ Lang vương khẽ cúi người lấy ra xa luân đã giúp nàng đánh hạ Bạch Lang Vương đưa tới trước mặt Trần Lâm.
Hiển nhiên với khả năng của Hắc Lang tộc khó lòng sở hữu được một trang bị tím độc nhất có tính công kích bá đạo như xa luân, đây là vật phẩm do Trần Lâm tài trợ.
Tuy nhiên sau khi dùng nó đánh bại Bạch Lang Vương, Hắc Dạ Lang Vương cũng không dám độc chiếm thứ này dù nàng rất muốn chỉ đành phải cắn răng trả nó lại cho Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm chỉ thoáng cười cười thể hiện đẳng cấp phá gia chi tử phất tay lắc đầu nói:
- Đồ bổn Huyết tổ đã cho thì sẽ không lấy lại...
- Dâm ba cái trang bị tím mà thôi, ngươi thấy thuận tay thì cứ cầm đi...
Như độc giả đã biết Huyết tộc cùng hai đại tộc khác là Thi tộc và Thiên tộc đều bị hệ thống hạn chế các trang bị loại hình vũ khí từ tím trở xuống.
Tuy nhiên bằng một cách vô cùng vi diệu mà cũng rất chi là quen thuộc nào đó, tỉ lệ xuất hiện trang bị tím độc nhất loại hình vũ khí của Huyết tộc trong “cửa hàng may mắn” lại rất lớn...
Cứ tầm một hai tháng không quay đổi lại cho ra một vũ khí tím, thế nên tính đến thời điểm hiện tại Huyết tộc đã có gần chục trang bị tím không dùng được nhưng vẫn phải mua để đó.
Trần Lâm cũng không ít lần rảnh tay đem cho tiểu đệ, đám người Lê Dũng ở Đại Ca thành chính là lứa đầu tiên.
Tuy nhiên trang bị dùng không được vẫn có thể đem đi đấu giá lấy thần tệ, Trần Lâm chơi lớn lấy le với gái như vậy để đám người Hồng Ánh biết kiểu gì cũng sẽ bị đánh chết...
- Như thế...!có hơi...
- Haizzz, thôi được ngài đã nói thế ta cũng không biết phải là sao, thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh...
- Thứ này ta nhận, sau này trời đông của Huyết tộc cứ để ra trấn thủ tuyến đầu...
Hắc Dạ Lang Vương vẫn có ý từ chối nhưng lại không nỡ đành gật đầu đồng ý nói.
Mặc dù cảm thấy chuyện này khá lạ nhưng quả thật Hắc Dạ lang vương quá thích xa luân nên tự an ủi bản thân tạm xem như đây là phúc lợi của tiểu đệ.
Thấy thế Trần Lâm cũng chỉ thoáng cười cười bước lên đỉnh núi.
Rất nhanh từng nhóm bạch lang dưới sự “bảo hộ” vô cùng nhiệt tình của đàn Hắc Lang đã xuất hiện trước mặt Trần Lâm.
Đặc biệt nhất là một nhóm nhỏ bạch lang được bảo hộ kỷ nhất sâu trong một gốc núi, ba trên năm hắc lang vệ và cả bốn người Phương Tuyết đều đứng có trông chừng nhóm sói trắng kia.
- Ngươi thật sự muốn giết chúng...
Nhìn gần 70-80 con sói đực trắng trẻo to khỏe bị nhốt trong một gốc, Trần Lâm không nhịn được vuốt càm nói.
Trời cao còn có đức hiếu sinh, “người tốt” như Trần Lâm trông thấy gần 80 sinh mạng sắp phải bay màu không nhịn được có chút không nỡ, sinh mạng kia chết đi thật là đáng tiếc...
Tiếc ở chỗ chúng không đem đến lợi lộc gì cho Huyết tổ đại nhân, cứ như thế mà chết đi thật sự quá là đáng tiếc...
Ngược lại những con sói này cũng cảm nhận được cái kết của bản thân, dù là tù binh nhưng chúng vẫn vô cùng cảnh giác nhìn đàn Hắc Lang đang vây quanh...
Không ít bạch lang khác dù dưới sự hộ tống của những con hắc lang cũng không nhịn được thoáng nhìn qua nhóm tử sĩ này, những chiến binh mạnh nhất của Bạch Lang tộc đáng tiếc giờ chỉ có thể ngồi chờ chết.
- Haizzz...!ta cũng rất muốn tận dụng chúng...
- Nhưng không gì có thể đảm bảo chúng sẽ không tạo phản...
- Thành phần nguy hiểm như thế ta quả thật không dám dùng đến.
Hắc Dạ Lang Vương lòng cũng tiếc nuối không kém lắc đầu thở dài nói.
Hắc Lang tộc là sói không phải Thi tộc hay tên có khả năng thu đệ nào đó...
Hắc Dạ lạnh vương có thể thu những con bạch lang khác vì cũng quá nhỏ yếu có thể dễ dàng bị đồng hóa, nói trắng ra là không có khả năng tạo phản.
Nhưng những con sói chiến binh này lại khác, chúng không chỉ trung thành mà còn có sức mạnh nhất định, thành phần như thế nàng không dám thu.
Đáng tiếc Trần Lâm không có nhiều máu như thế để thu hết hơn 80 con sói thế này, cũng không có hứng thú với chúng nên chỉ thoáng lắc đầu định quay người rời đi.
Dù mặt ngoài nhân nghĩa là thế nhưng thật ra Trần Lâm chỉ tiếc vì không tận dụng được gì từ bọn sói trắng này mà thôi.
Tuy nhiên khi vừa quay đi, một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu Trần Lâm...
- Nếu đã không muốn thu đám sói này cũng không muốn giết chúng...
- Sao lang vương không thả chúng đi để đám sói này tự sinh tự diệt...
- Sống được là do bọn chúng hay, còn nếu bỏ mạng là tại bọn chúng ngu không trách được ai...
Nghĩ là làm Trần Lâm đột nhiên mỉm cười quỷ dị nói.
Nghe thấy thế, Hắc Dạ lang vương không nhịn được nhíu mày nhìn Trần Lâm muốn xem vị Huyết tổ này đang bày trò gì.
Tuy lời Trần Lâm nghe rất chi là có lý, Hắc Dạ lang vương cũng thương tiếc nhóm sói trắng này, nhưng tất cả chỉ là ra vẻ chả có lý do gì phải thả bọn sói này đi cả...
Huống chi để lại một nhóm hậu hoạn dù chả là gì nhưng vẫn là hậu hoạn.
Đáng tiếc Trần Lâm đã mở lời, Hắc Dạ lang vương không thể thẳng thừng từ chối được.
Tuy nhiên không đợi Hắc Dạ lang vương kịp bài mưu tính kế, Trần Lâm lại mở miệng nói trước:
- Một nhóm sói nhỏ mà thôi chả làm được gì...
- Huống chi lãnh thổ của lang vương ở xa như vậy việc gì phải sự bọn chúng...
- Được, nếu Huyết tổ đại nhân đã có lòng ta cũng không có ý kiến...
Đến nước này Hắc Dạ Lang Vương cũng không thể nói gì đành gật đầu đồng ý thả nhóm bạch lang kia đi trong đó có cả hai bạch lang vệ.
Hậu hoạn thế này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, nhìn chung là phiên hơn giết.
Tuy nhiên Hắc Dạ Lang Vương đang trong thế thắng chả việc gì phải sợ một nhóm sói nhỏ chỉ 70-80 con thế này cả.
Huống chi nói đi cũng phải nói lại thả nhóm bạch lang kia đi cũng đem lại chút lợi ích nhất định, ít nhất đàn bạch lang vừa gia nhập sẽ cảm thấy tốt hơn với vị lang vương mới này, công tác hoà hợp hòa giải cũng trở nên thuận lợi hơn.
Chỉ là đó chắc chắn không phải mục đích của Trần Lâm...
Tuy Hắc Lang tộc không sống trong vùng này mà thiên về phía tây gần với thành phố Thanh Thủy của Huyết tộc...
Hắc Dạ Lang Vương cũng không sợ nhóm sói chỉ có mấy chục mạng này làm được trò gì nhưng ý định của Trần Lâm thật sự khiến nàng tòa mò không biết trong hồ lồ của vị Huyết tổ này bán thuốc gì.
Cứ thế dưới sự thắc mắc của Hắc Dạ Lang Vương, nhóm bạch lang được thả ra rồi được sự hộ tống của đội hắc lang đưa xuống núi...
Ngay khi vừa thoát được vòng vây, nhóm sói này cũng không nghĩ nhiều chỉ khẽ liếc nhìn ngọn núi nơi từng là nhà của mình một cái rồi quay đầu bỏ chạy...
Đàn Hắc Lang cũng không đuổi theo mà quay lại ngọn núi chuẩn bị dẫn theo gần như toàn bộ bạch lang trở về lãnh địa của mình, lượng lớn bạch lang nhất là những con lang cái trắng trẻo kia sẽ giúp anh em hắc lang được sung sướng...!à không ta nhầm...!giúp tộc đàn Hắc Lang càng trở nên hùng mạnh...
Việc hộ tống lượng lớn số trắng này về một cách an toàn và không con nào vô tình đi lạc là ưu tiền hàng đầu, nhất là trong gian đoạn có phần bạo loạn này...
Rất may Trần Lâm cũng muốn trở về Viễn Đông nên tiện được công tác theo chân đàn Hắc Lang một đoạn, không hề hay biết phía trước có người đang đợi mình...
Cứ thế một hàng dài sói đen và sói trắng chầm chậm bước lên đường tây tiến, cũng không hề biết rằng một tiểu loli mái tóc đỏ tươi như máu đang âm thầm theo sao..