Trên đồng cỏ xanh tươi tốt cách đại pháo đài Viễn Đông không xa...
Một chiếc xe điên đúng nghĩa đen đang chạy như bay trên đường phát nát những bãi cỏ xanh tốt bên dưới, rất may hiện tại là mạt thế nên không có vị cảnh sát giao thông nào rảnh rỗi chạy ra phạt chiếc xe điên phóng nhanh vượt ẩn này.
Tuy nhiên dù có cảnh sát giao thông thật cũng không ai dám đứng ra phạt chủ nhân của chiếc xe này, bởi lẽ kẻ đó không ai khác chính là Huyết tổ đại nhân dâm huy hiển hách của Huyết tộc.
Không chỉ thế lúc này Huyết tổ đại nhân lại đang rất chi là khó ở nhíu mày khó chịu nhìn ra ảnh vật bên ngoài cửa sổ, tên nào không biết sống chết kiếm chuyện với hắn lúc này chắc chắn sẽ có một vé định cự địa phủ.
Ngồi ngay bên cạnh thấy Trần Lâm thấy tên này mặt như vừa ăn shit xong, Bích Ngọc thoáng tò một hỏi:
- Huyết tổ đại...!à không chủ...!chủ nhân...!hi...!hi...!ta quên...
- Chủ nhân yêu dấu...!chúng ta gặp chuyện gì sao?
Chuyện này phải kể đến một tiếng trước...
Lúc Bích Ngọc và mọi người còn đang cày cấp rất là vui vẻ, Trần Lâm không hiểu bị gì đột nhiên giở chứng muốn trở về, thị nữ đội chức vị thấp nên dù khá là khó hiểu nhưng vẫn nghe theo chia ra hành động để Lâm Mỹ Anh và Bích Ngọc theo Trần Lâm trở về Viễn Đông, còn nhóm người Phương Tuyết thì tiếp tục cày cấp.
Chỉ là Trần Lâm dường như tới tháng leo lên xe ngồi rồi vẫn nhíu này không thôi, dường như đang gặp phải chuyện gì đó khá là khó chịu.
Ngược lại nghe Bích Ngọc hỏi đến, Trần Lâm thoáng có chút xấu hổ lắc đầu nói:
- Cũng không có gì cả...
- Chỉ là ta...!đột nhiên cảm thấy rất khó chịu trong lòng lúc này cũng cảm thấy bồn chồn hồi hộp như lại không biết bị gì.
Nghe Trần Lâm nói như thế, Bích Ngọc không nhịn được liếp liếp môi liếc nhìn tên đầu trọc này một cái, trong lòng thầm đánh giá xem phải tên này có tới tháng thật không, cái triệu chứng bồn chồn khó chịu này nó quen lắm luôn...
Tuy nhiên câu trả lời dĩ nhiên là không, nhưng những gì Trần Lâm nói đều là thật.
Nguyên bản Trần Lâm còn muốn để Bích Ngọc cùng nhóm người Phương Tuyết phối hợp cày cấp một thời gian rồi mới trở về.
Nhưng không biết do đâu mới sáng sớm Trần Lâm đột nhiên cảm nhận được sâu trong cơ thể hiện lên một sự lo lắng bồn chồn rất kỳ lạ, cảm giác này tuy rất nhỏ yếu nhưng lại có nét tương đồng khi Phản Ứng Nhanh năng lực giúp Trần Lâm phát hiện được nhưng nguy hiểm nhắm vào mình được kích hoạt.
Chỉ là khác với cảm giác nguy hiểm kia, cảm giác này mỏng manh nhỏ yếu hơn rất nhiều không hề rõ ràng, huống chi gần như toàn bộ thị nữ đều đang ở bên cạnh có nguy hiểm gì có thể nguy hiếp được Trần Lâm.
Nghĩ một hồi vẫn không ra, Trần Lâm lòng rất là khó chịu không còn hứng thú cày cấp gì nữa muốn trở về Viễn Đông ăn nhậu một trận cho qua sự đời, tính ra bản thân cũng đã sống bên ngoài hoang dã được một thời gian dài rồi.
Theo sự suy đoán của Trần Lâm rất có thể sống điều kiện thiếu sự vui chơi như thế quá lâu nên đã sinh bệnh.
Cứ thế vì chút khó chịu của Trần Lâm tổ đội thị nữ một lần nữa bị tách ra người tiếp tục cày cấp kẻ theo Trần Lâm về Viễn Đông, nhưng khác với lần trước đó lần này người bên cạnh Trần Lâm không chỉ có Lâm Mỹ Anh mà còn có Bích Ngọc.
- Nàng thật sự chắc chắn về thứ kia?
Liếc nhìn Bích Ngọc ngồi ngay bên cạnh, Trần Lâm tạm gác lại chuyện của mình qua một bên nhỏ giọng hỏi.
Phải rất khó khăn để loot được Bích Ngọc, Trần Lâm không điên đến mức để nàng trở về Viễn Đông rời khỏi vòng tay của mình, mặc dù Bích Ngọc sẽ không có chuyện phản bội và cái đuôi của nàng cũng tương đối dễ giấu nhưng nguy hiểm vẫn là nguyên hiểm.
Đáng tiếc lần này trở về Bích Ngọc không đi chơi mà là để lấy đồ, một thứ đồ vật mà Trần Lâm không thể nào ngăn cấm và với địa vị của mình thứ khiến Trần Lâm không thể từ chối được chỉ có một, đó là trang bị cam.
Khi chính thức trở thành một phần của Huyết tộc, những bí mật trọng đại nhất của Huyết tộc cũng được phổ cập cho Bích Ngọc.
Trong đó trang bị cam xương sống của Huyết tộc, thứ khiến Huyết tộc hack mọi bảng xếp hạng là được nói nhiều nhất.
Nhưng cũng vì thế Bích Ngọc mới nhớ đến một cổ vật cực kỳ hy hữu mà nàng nghĩ rất có thể là một trang bị cam hiện đang ở Viễn Đông, cơ hội lập công trước mắt Bích Ngọc sao có thể bỏ qua quyết định trở về lấy thứ kia.
Đáng tiếc Bích Ngọc, Trần Lâm và tất cả đại boss của Huyết tộc đều không thể chắc chắn gì về trang bị cam ngoài việc dùng trang bị đỏ test thử.
Đã không ít lần Trần Lâm nghĩ một cổ vật khả năng cao sẽ cho ra trang bị cam nhưng khi dùng Huyết Hỏa để thử lại biết thành một cục than đen, nhưng cũng có những thứ Trần Lâm nghĩ là rác lại trở thành một trang bị cam, thế nên lần trở về này của Bích Ngọc 96,69% là làm liều.
- Ta không chắc nhưng theo những gì mọi người nói về trang bị cam thứ kia thật sự khả năng rất cao...
- Đồ quý như thế chúng ta không thể để lại cho Viễn Đông được...
Biết là thế nhưng Bích Ngọc vẫn cương quyết lắc đầu nói.
Có thể nói mọi khổ đau đều đến từ một chữ tham...
Dù đang độc chiếm mọi thông tin về trang bị cam nhưng các đại boss của Huyết tộc đều ý thức được sẽ có một ngày bí mật kia cũng sẽ bị lộ ra và với sức hút mê người của những tạo vật lỗi nằm ngoài phạm vị quản lý của hệ thống, những tạo vật mang theo sức mạnh không thua gì trang bị tím thậm chí là đỏ nhưng lại không bị bất kỳ hạn chế gì chắc chặn sẽ gây nên một hồi tranh đoạt giữa các chủng tộc.
Không chỉ thế khác với trang bị của hệ thống gần như là vô hạn, những trang bị cam do đều là những tạo vật đã có từ trước nên chúng hữu hạn.
Ngươi có bản lĩnh ngươi có thể kiếm được một trang bị đỏ, nhưng dù ngươi có bản lĩnh cách mấy nhưng nếu bị người khác lấy hết trang bị cam thì ngươi chỉ có cái nịt.
Thế nên trong khoảng thời gian chiếm lấy tiên cơ này, Huyết tộc quyết bất chấp mọi giá thu về càng nhiều trang bị cam càng tốt mặc kệ chúng hữu ích hay chỉ để trưng bày, cố gắng giành lấy phần lớn nhất trong miến bánh mang tên trang bị cam kia.
Đó cũng là nguyên nhân Trần Lâm rất là phóng khoáng với các tiểu đệ sẵn sàng cho hẳn những trang bị tím độc nhất hay thậm chí cả những viên bảo ngọc cổ đại, bởi lẽ những thứ kia đều là đồ của hệ thống ngươi có bản lĩnh ngươi sẽ lấy được và có Huyết tộc chống lưng Trần Lâm tự tin sẽ kiếm được cái khác...
Nhưng trang bị cam thì không tuyệt đối không...
Ý thức được vấn đề này, Trần Lâm cũng chỉ biết lắc đầu thở dài nói:
- Về đến Viễn Đông kiểu gì chúng ta cũng sẽ bị tách nhau ra...
- Một thân một mình ngươi nên cẩn thận.
Nghe Trần Lâm nói thế, Bích Ngọc cũng thoáng gật gật đầu nhưng rất nhanh nàng đã mỉm cười tinh nghịch nói:
- Về đến Viễn Đông chúng ta đúng là sẽ bị chia tách...!nhưng mà chủ nhân yêu dấu an tâm ta nhất định sẽ cẩn thận...
- Chỉ là...!hi...!hi...!người một thân một mình không phải ta mà là ngài đó...
- Đúng không hả Mỹ Anh tỷ...
- Phải...!support làm sao để đi một mình được...
- Chủ nhân yêu dấu chịu khó chơi một mình nhé...
Đang điều khiển chiếc xe con con chạy trên đường, Lâm Mỹ Anh cũng bật cười nói.
- Cái gì ta đi một mình...!what the heo???
Nghe thấy thế Trần Lâm lập tức ngu người ra ngơ ngác nhìn Bích Ngọc rồi nhìn lại Lâm Mỹ Anh, cảm giác cay cay nơi lỗ đít như vừa bị ai đó đâm một cái...
Một sự thật mà Trần Lâm không biết là Lâm Mỹ Anh sẽ không đi theo hắn cho hắn chơi nữa, mà sẽ đi cùng Bích Ngọc phòng khi bất trắc có thể kịp thời ra tay câu giờ đến khi Trần Lâm đến cứu.
Vấn đề ở phần kịch bản thì cos thể nói là hết sức đơn giản nhưng lại rất chi là thuyết phục.
Bích Ngọc bị huyết sắc thây ma bắt đi cái này ai cũng biết, may mắn thay trên đường đụng phải Tiểu Mỹ đang chạy theo con chim hải âu đầu đàn và anh đầu trọc.
Song phương vô tình gặp nhau Tiểu Mỹ ra tay nghĩa hiệp mở màn cho giai thoại “mỹ nhân cứu mỹ nhân” xuất thủ đánh lui con thấy ma huyết sắc cứu Bích Ngọc một mạng rồi mang về Viễn Đông.
Từ đó Tiểu Mỹ có được một cái lý do hết sức đường hoàng để đi theo Bích Ngọc hỗ trợ cho công tác loot đồ, về phần Trần Đại Trọc sống chết thế nào không ai để ý nữa.
Moá nó...!quả là một câu chuyện đậm chất ngôn tình bách hợp lưu danh hậu thế...
Chỉ khổ cho anh đầu trọc từ này lẽ bóng một mình.
...
- Cmn...!các ngươi dám ức hiếp bổn Huyết tổ...
Nhìn chiếc xe ôtô con con cứ thể chạy đi ngày một xa dần rồi nhìn lại toà pháo đài phía xa, Trần Lâm không nhịn được lệ nóng chảy đầy mặt tức giận gào lên.
Phen này vì đại nghiệp trộm đồ thiên thu vạn thế, Huyết tổ đại nhân đúng là khổ không thể tả, không chỉ phải đi một mình mà còn bị bỏ lại phải cuốc bộ về Viễn Đông.
Tuy nhiên cũng không thể trách người khác được ai kêu vị Huyết tổ đại nhân vĩ này không biết chạy xe làm gì.
Rất may cho Huyết tổ đại nhân, nơi Lâm Mỹ Anh bỏ lại cũng không phải quá xa Viễn Đông, với thể lực của mình Trần Lâm chạy một thoáng là đến nơi.
- Ta đi tìm bảo bối bỏ sữa của ta...!không thèm hai nha đầu bội tình bạc nghĩa các ngươi...
- À mà nói mới nhớ, khiên và kích tính ra cũng khá là hợp với con bò sữa của mình nha...
Liếc nhìn tòa pháo đài phía xa Trần Lâm cũng không vội lên đường mà đứng đó khẽ mỉm cười đắc ý thầm nghĩa.
Tương tự như Bích Ngọc, lần trở về này của Trần Lâm cũng để loot nhưng là loot người chứ không phải loot đồ.
Tuy nhiên dù không chính thức nhúng tay vào nhưng với độ quan trọng của trang bị cam, Trần Lâm hiển nhiên đã hỏi rõ Bích Ngọc trước mới quyết định chấp nhận để nàng mạo hiểm.
Ba món đồ cổ mà Bích Ngọc nhắm đến đúng là có khả năng rất cao là ba trang bị cam thật.
Tuy hoàn toàn không thể xác định 100%, nhưng dự trên những thông tin mà Huyết tộc nghiên cứu được vẫn có thể đưa ra một số đánh giá về những cổ vật có khả năng trở thành một trang bị cam.
Trong đó yếu tố quan trọng nhất là cổ vật đó phải còn tương đối nguyên vẹn, rách nát không khác gì sắc vụn thì không cần soi cũng biết được là không thể.
Thứ hai hơi vị diệu một chút chính là độ con ông cháu cha.
Một sự thật là tất cả những trang bị cam mà Huyết tộc đang có đều có một điểm chung đó là tất cả đều thuộc dạng “thứ dữ”.
Từ lớn đến bé, từ vũ khí đến hàng trương bày, những trang bị cam mà Huyết tộc đang có tính ra không phải đồ vật thân cận với hoàng đế thì cũng là của vương công quý tộc, đại tướng quân danh chấn một thời.
Phèn nhất chắc có thanh mỏ neo của Thu Thảo, như nếu chiếc mỏ neo cao to đen nhưng không hôi kia thật sự thuộc về một con tàu nào đó đã từng đi vòng quanh thế giới hay khám phá ra tân đại lục thì cũng thuộc loại thứ dữ chứ không đùa...
Thế nên nhìn vào câu chuyện đằng sau những cổ vật cũng có thể đánh giá nó có khả năng là một trang bị cam hay không và ba cổ vật có thể nói là duy nhất của Viễn Đồng đều thỏa mẫn hai yêu cầu trên.
Dĩ nhiên vẫn còn một yếu tố quyết định nhất chiếm đến 90% khả năng một cổ vật có thể trở thành một trang bị cam hay không, đó rất vui là hên xui.
Nhưng chỉ 10% khả năng vẫn rất đáng để thử, ít nhất là không thể cứ như thế để cho nhân loại ăn được.
Chỉ là câu chuyện về ba bảo vậy kia cũng vì diệu không kém gì bộ tứ quý kiếm xuân hạ thu đông của Mục Thanh Thanh khiến Trần Lâm không khỏi câm nín về độ “lầy lội” của các bật tiền nhân.
Pháo đài Viễn Đông tiền thân của nó chính là thành phố Viễn Đông là trung tâm kinh tế dù lịch thương mại lớn khu vực, nhưng khác với Vũng Hải nó chưa bao gì là một trung tâm về văn hóa, một cái viện bảo tàng cho ra dáng cũng không có nói gì đến cổ vật.
Thế nên ba cổ vật mà Bích Ngọc nhắc đến không phải mặt hàng trưng bày hay tư nhân thu thập mà là để...!trấn yểm yêu quái.