Trước ánh mắt gần như chết lặng của toàn bộ quân nhân thuộc khu phòng thủ dưới mặt đất này.
Lôi Phúc đại hiệp hùng hổ tiến đến tựa như một hiện thân của chính nghĩa và công lý đứng ra chất vấn hành động thương thiên hạ lý của Trần Lâm.
Ngay lập tức hành động tràn đầy chính nghĩa kia khiến không chỉ các quân nhân có mặt sợ hãi mà còn khiến cho lão Mã Hán suýt nữa lên cơn đột quỵ phải vội vàng chạy đến phòng khi bất trắc...
Thật sự lão Mã Hán rất sợ tên Trần Đại Kê kia nổi máu điên một kiếm chém chết Lôi Phúc thì nguy to.
Tuy nhiên trước sự lo lắng của Mã Hán và sự chết lặng của các quân nhân.
Trần Lâm chỉ thoáng ngạc nhiên nhìn thanh niên thất tình Lôi Phúc một cái, trong lòng chỉ thấy thương vô cùng lắc đầu nói:
- Ah...!thì ra là Lôi Phúc thiếu gia...
- Nghe nói Lôi Phúc thiếu gia bị người ta đá còn bị người ta đánh.
- Nói thật ta rất là lo lắng thiếu gia phải nằm liệt giường liệt chiếu một thời gian dài.
- Nhưng giờ thấy ngươi chạy nhảy vui vẻ như vậy xem ra chắc không sao rồi...!ha...!ha...
Không ngờ tên Trần Đại Kê kia không hiểu bằng cách nào biết được chuyện không mấy tốt đẹp của mình còn đem ra chế giễu mình.
Lôi Phúc giận đến tím mặt hừ lạnh một tiếng nói:
- Chuyện của ta không đến lượt ngươi quan tâm...
- Còn ngươi...!đám nhóc này rốt cuộc là sao???
- Viễn Đông là nơi có pháp trị, ta đang nghi ngờ ngơi bắt cóc trẻ vị thành niên.
- Người đâu mau bắt hắn về đồn quy án...
Tưởng thế nào hoá ra là Lôi Phúc này muốn gài độ mình, còn muốn nhắm vào người của mình...
Trần Lâm hiển nhiên là không chịu phục càng không sợ chỉ lắc lắc đầu bĩu môi nói:
- Cái gì mà bắt cóc...
- Lôi Phúc thiếu gia người muốn ăn bao nhiêu shit cũng được nhưng không được nói bậy như vậy...
- Ba cô nhóc này chính là tệ tử chân truyền ta mới thu nhận được...
- Quan hệ của chúng ta là tình thầy trò rất chi là thuần khiết, Lôi Phúc thiếu gia ngươi không được xúc phạm đến tìm cảm thầy trò thiên liên của chúng ta.
- Theo ta biết Thiếu Lâm Tư xưa nay đâu có nhân nữ đồ đệ đâu nhỉ...
- Đại Kê à...!ngươi làm như vậy là hơi ẩu rồi đó...
Bất chợt không đợi Lôi Phúc kịp đáp trả thì một thanh âm có phần khôi hài đã vang lên và chủ nhân của nó không ngờ lại là đồng minh Mã Hán.
Hiển nhiên đang chạy đến muốn ngăn cản hai con gà đá này thì nghe Trần Lâm xạo chó biện minh như thế, lão Mã Hán không nhịn được mở miệng trêu chọc tên đầu trọc này một câu.
Chủ yếu cũng tại cái đầu trọc kia của Trần Lâm quá bắt mắt lại nghe thằng này chơi trò thu đồ đệ khiến Mã Hán không nhịn được nghĩ đến các vị thiền sư Thiếu Lâm.
Cái này tính ra cũng hợp tình hợp lý...
Ngược lại thấy lão già khốn kiếp kia lại quay xe còn rọi đèn vào cái đầu nhiều tóc của mình...
Trần Lâm giận đến tím người liếc xéo lão ôn dịch Mã Hán một cái rồi hừ lạnh nói:
- Ai bảo ta đệ tử Thiếu Lâm...!móa nó...!ta đệ tử phái Nga Mi không được sao?
- Nói cho các ngươi biết trên giang hồ ta còn nick name là Lệnh Hồ Kê đó.
- Hư...!bổn tọa thấy các nữ này gân cốt cứng rắn là nhân tài luyện võ trăm năm khó gặp nên mới nổi hứng quyết định thu nhận.
- Thế nào bộ như vậy là phạm pháp sao?
- Dĩ nhiên là không phạm pháp.
- Chỉ là không biết chi nhánh nào của phái Nga Mi kia dám thu nhân ngươi mà thôi...!ha...!ha...
Nhìn bản mặt khó ưa của Trần Lâm, lão Mã Hán cười như không cười tiếp tục trêu chọc hắn.
Nói chúng cái đầu kia vẫn là nổi đau của thằng đệ thích không thích lại thích gây chuyện này, thế nên chọc vào nó không hiểu sao lại khiến lão Mã Hán rất là sướng khoái.
Còn về chuyện đệ tử phái Thiếu Lâm hay Nga Mi gì đó hiển nhiên đang nói đùa, có Mã Hán ở đây mọi chuyện chỉ có thể là một trò đùa.
Tuy nhiên lại có kẻ không nghĩ đó là trò đùa.
Đứng một bên trông thấy Trần Lâm gần như chả đếm xỉa đến mình, còn được lão Mã Hán thuận nước đẩy thuyền bao che.
Lôi Phúc giận quá cười hừ lạnh nói:
- Cái gì mà không phạm pháp.
- Nhân tài luyện võ??? trăm năm khó gặp???
- Ha...!ha...!ngươi nghĩ chúng ta bị ngu hết sao, bớt xem phim kiếm hiệp lại đi...
- Nhận làm đồ đệ hư...!ta thấy ngươi giống bắt cóc trẻ em thì đúng hơn...
Đang vui vẻ chém gió với Trần Lâm xem rốt cuộc tên này đệ tử phái nào thì nghe Lôi Phúc rống lên như thế, khuôn mặt của lão Mã Hán lập tức trầm xuống lạnh lùng liếc nhìn Lôi Phúc.
Tên Lôi Phúc này đúng là cố tình kiếm chuyện còn cắn không chịu nhả.
Bắt cốc trẻ nhỏ một cái lý do hết sức đường hoàng, nhưng ở cái Viễn Đông này thế lực nào không nuôi một số trẻ vị thành niên phục vụ cho mình, Lôi Phúc đơn thuần chỉ đang gây rồi.
Nhưng tất cả điều đó đều không quan trọng, việc quan trọng nhất chính là lão Mã Hán đã đứng ra rồi mà Lôi Phúc còn tiếp tục chơi cái trò ngu ngốc này chính là không nể mặt lão.
Ngược lại thấy Mã Hán mặt đang dần dần hắc hóa, Trần Lâm không nhịn được bật cười nhìn thanh niên máu liều nhiều hơn máu não Lôi Phúc này.
Nói gì thì nói dù là thuộc hạ của Lôi gia nhưng xúc phạm đến quyền uy tuyệt đối của Mã Hán vẫn là điều mà Lôi Phúc không có tư cách làm, dù sao Mã Hán vẫn là đại ca của cái tuyến phòng thủ dưới mặt đất này.
Lúc này Trần Lâm hoàn toàn có thể không làm gì cả chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu xem lão Mã Hán tự động bẻ cổ Lôi Phúc.
Nhưng Trần Lâm lại đột nhiên nảy sinh một chủ ý khác.
Khẽ xoa xoa cằm có chút đểu cáng, Trần Lâm cười như không cười liếc nhìn Lôi Phúc lắc đầu nói:
- Ha...!ha...!gà vịt như Lôi Phúc thiếu gia sao hiểu cái gì gọi là nhân tài...
- Đừng khinh thương mấy nha đầu này còn nhỏ, các nàng chiến lắm đó...
- Nếu Lôi Phúc đã không tin hay là chúng ta chơi một trò chơi vui vẻ thử xem sao.
- Trò chơi vui vẻ???
- Hư...!ngươi lại muốn bày trò gì nữa đây...
Nghe Trần Lâm đột nhiên đưa ra đề nghị kỳ lạ như thế, Lôi Phúc khẽ hừ lạnh một tiếng nói.
Lão Mã Hán đáng muốn cho Lôi Phúc một trận vì cái tội dám chạm đến quyền hành cũng mình cũng thoáng ngạc nhiên nhìn Trần Lâm không biết tên đầu trọc này muốn làm gì.
Nhận thấy sự khó hiểu của Lôi Phúc và lão Mã Hán, Trần Lâm thoáng cười cười ra vẻ thành thật cười nói:
- Không có bày trò gì cả, ta chỉ muốn chơi một trò chơi vui vẻ với Lôi Phúc thiếu gia đây mà thôi…
- Không phải ngươi không tin đám nhóc này là nhân tài, cũng không tin ta có bản lãnh dạy bảo bọn chúng hay sao?
- Như vậy dễ thôi mà chúng ta làm một vụ đánh cược đi.
Không ngờ Trần Lâm lại muốn đánh cược với mình, Lôi Phúc không khỏi cảm thấy ngạc nhiên hỏi ngược lại.
- Đánh cược?
Lão Mã Hán cũng cảm thấy ngờ ngợ nhưng không nói gì thêm chỉ khoanh tay đứng một bên xem tên trọc này muốn là gì.
Không để lão Mã Hán và Lôi Phúc đợi lâu, Trần Lâm đã nhếch mép mỉm cười rồi gật đầu giải thích.
- Phải, ta muốn đánh cược...
- Không phải Lôi Phúc thiếu gia không tin ta có thể huấn luyện đám nhóc này sao?
- Như vậy thì chúng ta đánh cược đi, nội trong một tuần ta sẽ ra tay huấn luyện các nàng, Viễn Đông không được xen vào.
- Sau một tuần ngươi đích thân ra thử cùng các nàng đánh một trận, thằng nào thắng thằng đó làm cha.
- Thế nào Lôi Phúc thiếu gia dám chơi không???
Nghe Trần Lâm không ngờ lại muốn huấn luyện đám nhóc kia đánh với mình mà còn là trong một tuần...
Lôi Phúc không nhịn được cười lớn rồi tràn ngập khinh thường xen lẫn tức giận nói:
- Ha...!ha...!ngươi bảo sẽ huấn luyện đám ranh con kia đánh với ta...
- Ngươi đang sỉ nhục ta sao, ngươi nghĩ ta là ai mà đi đánh nhau với ba con ranh kia...
Dù có bất tài nhưng Lôi Phúc vẫn là một người chơi cao cấp và còn là người của Lôi gia mang trong mình sức mạnh lôi điện.
Lôi Phúc mà đánh nhau với ba con nít ranh hỉ mũi chưa sạch này thì cho dù là thắng thì cũng là một sự sỉ nhục.
Tên Trần Đại Kê rõ ràng là muốn chơi Lôi Phúc hắn mà.
Đứng bên cạnh Mã Hán cũng không ngoại lệ nhíu mày nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại ba cô bé Đào Nhi cũng đang ngây người không hiểu chuyện gì kia.
Có thể nói không chỉ Lôi Phúc mà toàn bộ những người có mặt tại đây kể cả Mã Hán đều không tin Trần Lâm có thể đào tạo ba cô nhóc vừa nãy còn run như chó kia có thể đánh bại được Lôi Phúc.
Đó là đều hoàn toàn không thể, dù ba đánh một cũng không thể.
Tuy nhiên trước cái đều không thể kia...
Trần Lâm lại chỉ lắc đầu tràn ngập sự tự tin cười lên khiêu khích nói:
- Ranh con thì đã sao?
- Không lẽ Lôi Phúc thiếu gia sợ không dám chấp ba cô bé này...
- Nè Lôi Phúc thiếu gia người tệ gì cũng là ngươi chơi cao cấp, đừng nói với ta ngươi muốn solo một một nha...
- Cái này hơi...!phèn á...
Trước sự trêu chọc vô lý của Trần Lâm.
Lôi Phúc lập tức phát hỏa tức giận gầm lên:
- Ai nói ta sợ các nàng...!cái ta nói là đám nhóc kia lấy tư cách gì đánh với ta...
Quả thật Lôi Phúc làm gì phải sợ ba con nhóc ngu ngốc kia.
Tuy nhiên chưa nói hết câu Lôi Phúc đã ý thức được tên kia muốn kiếm chuyện giải thích nhiều cũng vô ích.
Ánh mắt dần dần tỏa ra hung quang, Lôi Phúc nghiến răng nghiến lợi gật đầu nói.
- Được...!được...!nếu ngươi đã muốn chết vậy thì ta thành toàn cho ngươi...
- Tuy nhiên ta muốn kèm theo điều kiện, bên nào thua sẽ c ởi quần áo chạy một vòng quanh Viễn Đông.
- Thế nào dám chơi không?
Ngược lại thấy cá đã cắn câu còn chơi lớn như vậy, Trần Lâm khẽ cười mỉm chi tự tin chắc kèo nói:
- Tại sao lại không dám...
- Có Mã đại nhân ở đây làm chứng một tuần sau Lôi Phúc thiếu gia sẽ đánh một trận với ba nha đầu này.
- Bên nào thua bên đó sẽ c ởi đồ chạy một quanh Viễn Đông, tuyệt không nuốt lời thằng nào nuốt lời là con chó.
- Được thằng nào nuốt lời làm chó...
Lôi Phúc cũng tự tin không kém hừ lạnh một tiếng nói.
Cứ như thế một trận đánh cược trả giá bằng “thị giác” của toàn bộ nạn dân trong Viễn Đông đã được hình thành.
Ai thu sẽ phải c ởi đồ lõa th ể chạy một vòng quanh Viễn Đông cho quần chúng nhân dân chiêm ngưỡng.
Quả là một kèo đánh cược tràn ngập nước mắt đau thương.
...
Nhìn theo bóng lưng Lôi Phúc nghênh ngang rời đi.
Lão Mã Hán không nhịn được lắc đầu thở dài liếc nhìn Trần Lâm nói:
- Haizzz...!Đại Kê à Đại Kê...
- Lần này ngươi chơi ngu rồi, Lôi Phúc tuy thực lực không mạnh nhưng dù sao cũng là một người chơi cấp 20 còn là con cháu Lôi gia...
- Ngươi để ba cô bé kia đánh nhau với hắn...!haizzz
- Phen này con gà không lông nhà ngươi chỉ sợ sấp phải trơ trọi chạy ngoài đường rồi.
Nói xong lão Mã Hán không biết nên khóc hay nên cười lớn vỗ vỗ vai Trần Lâm.
Kèo này Huyết tổ đại nhân toang rồi...
Ngược lại tự dưng bị cuống vào vòng lao lý, ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi đại khái cũng hiểu được tình hình nhưng không biết phải làm sao đứa ánh mắt vô tội nhìn Trần Lâm.
Không ai khác mà chính bản thân các nàng cũng không tin mình có cửa nào có thể thắng được vì quân nhân nhìn hơi khốn nạn kia.
Đến lúc đó Đại Ác Ma...!à không Đại Ca Ca bị xấu mặt các nàng cũng không có quả ngon để ăn.
Tuy nhiên trước lời nói của lão Mã Hán cũng như ánh mắt thương hại của ba cô bé Đào Nhi...
Trần Lâm lại ngu mặt ra gãi đầu nói:
- Cái gì mà ta chạy...!ta cái chạy gì...
- Nè lão Mã Hán người làm trọng tài như vậy là chết rồi...
- Ta nói ta cởi truồng chạy hồi nào?
Nghe Trần Lâm đột nhiên giở trò lật lọng, lão Mã Hán không khỏi nhíu mày lắc đầu nghiêm giọng nói:
- Không phải ngươi vừa cá cược với Lôi Phúc đó sao?
- Đại Kê ta nói trước với ngươi, chuyện này ngươi không nuốt lời với Lôi Phúc được đâu.
- Ngươi đừng quên Lôi Phúc họ Lôi.
Lôi Phúc là người của Lôi gia lại có địch thân Mã Hán cùng không ít quân nhân làm chứng, Trần Lâm nếu muốn sống tại Viễn Đông thì tuyệt đối không thể lật lọng cái trò này được.
Tuy nhiên Trần Lâm là ai sao có thể nói mà không làm lắc đầu nói:
- Ta nuốt lời khi nào...
- Lão lật lại khúc trên xem ta nói gì.
- Lúc đó ta nói để ba nha đầu này đánh với Lôi Phúc, bên nào thua bên đó c ởi đồ chạy quanh Viễn Đông đúng không?
- Uk đúng vậy...
Nghe Trần Lâm nhắc lại chuyện này, lão Mã Hán cái hiểu cái không gật đầu nói.
Đúng là Trần Lâm nói như vậy thật.
Thấy thế Trần Lâm mới gật đầu chỉ chỉ vào ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi còn đang ngu mặt ra không hiểu gì nói:
- Ừ vậy thì đúng rồi...
- Lôi Phúc đánh thua thì Lôi Phúc cởi truồng chạy, còn ba nha đầu này đánh thua thì các nàng tự c ởi đồ chạy chứ liên quan gì đến ta...
- Ta thầy dạy võ thôi mà biết gì đâu...
Sấm động giữa trời quan...
Nghe Trần Lâm không ngờ còn có cái trò mất dạy này, lão Mã Hán không nhịn được ngu người cứng họng á khẩu không nói nên lời chỉ biết trường lớn đôi mắt trâu hình Trần Lâm.
Moá nó không ngờ thật không ngờ...
Ngược lại ba cô bé đáng thương cũng kịp thời nhận ra mình mới là kẻ phải cởi trong cái game này khinh ngạc đến há hóc mồm nhìn Trần Lâm.
Moá nó khốn nạn thật là khốn nạn...