Lãnh Độc Thiên Tài Đại Tiểu Thư

Chương 20

Huyền Minh đại lục cường giả rất nhiều nhưng nổi tiếng chính là hai vị lão giả, nghe mọi người đồn đại, cả hai đã đạt đến đấu khí cấp tám tìm khắp đại lục cũng không ai cản được họ. Chỉ tiếc một người đã mất cách đây mười năm, người còn lại cũng từ đó mà quy ẩn.

Hôm sau, hiệu trưởng Cổ Tư Sai đến tìm Hách Thi Họa. Vừa vào phòng, Cổ Tư Sai đã dùng ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào Hách Thi Họa làm nàng đột nhiên cảm thấy run rẩy trong lòng.

"Hiệu trưởng, ngươi đến tìm ta có việc gì sao?" Hách Thi Họa nhìn vào hiệu trưởng mà nói.

Cổ Tư Sai đi vòng quanh quan sát Hách Thi Họa, vừa quan sát vừa đưa tay vuốt bộ râu dài lê thê của mình "Thi Họa này, con đã có sư phụ chưa"

"Ta chưa có, đấu khí thì quá ngu ngốc, luyện dược thì là tự học mà thành" Hách Thi Họa nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn lại Cổ Tư Sai, hiệu trưởng có ý đồ với nàng hay là đã phát hiện ra cái gì.

Cổ Tư Sai nở nụ cười gian xảo, tiếp lời: "Thi Họa, con định lừa ai chứ không lừa nổi mắt thần của ta đâu, đấu khí mà con dùng để ngưng tụ thành dược đỉnh, người khác có thể nghĩ đó là một bảo vật tích trữ đấu khí gì đó nhưng ta chắc chắn đó là đấu khí do con phát ra"

Hách Thi Họa dở khóc dở cười, Cổ Tư Sai nếu có mắt thần, vậy sao không nhìn ra đó là do Tiểu Bạch làm đi.

Hách Thi Họa còn chưa kịp đáp lời thì Cổ Tư Sai đã nói tiếp: "Thi Họa, ta biết con giấu tài là để tránh chuyện thị phi, nếu con nhận ta làm sư phụ, mọi người sẽ không còn dám động vào con nữa."

Hách Thi Họa ngưng thần suy nghĩ, Cổ Tư Sai ở Huyền Minh Đại lục không phải là cường giả bậc nhất, chỉ là đỉnh cấp sáu đấu khí nhưng ngược lại dưới tay lại có hàng nghìn nhân lực có thể chống lưng cho nàng. Hình như, nhận hắn ta làm sư phụ cũng không phải là điều thiệt thòi.

Sau khi đã cân nhắc, Hách Thi Họa trả lời hiệu trưởng Cổ Tư Sai: "Vậy được, ta sẽ nhận ngươi làm sư phụ nhưng ngươi không được tiết lộ cấp bậc tu luyện của ta."

"Được được, ta về trước, lần sau sẽ đến tặng con lễ vật" nhận được sự đồng ý của Hách Thi Họa, Cổ Tư Sai vội đáp ứng sau đó vừa đi vừa cười ha ha trở về, khác hẳn vẻ uy nghiêm thường ngày.
Bình Luận (0)
Comment