Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 180

Mặc dù đã sớm dự tính đến kết quả, nhưng trưởng lão vẫn phân phó mấy tráng hán chèo thuyền vào trong biển đón. . . . . . thi thể Lưu Ly về.

Sau khi thủy triều rút lui, một chiếc thuyền nhỏ trên biển, dưới lo lắng của mọi người từ từ lái tới.

Khi thuyền nhỏ chở bóng dáng màu trắng kia càng ngày càng gần thì tất cả mọi người trầm mặc không nói, mặt lộ vẻ đau thương, trái tim của Hạ Lan Phiêu cũng nhảy nhanh đến mức sắp ra khỏi cổ họng. Tay nàng lạnh lẽo, đôi tay nắm thật chặt thành quyền, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt, nhưng nàng không có bất jyf cảm giác gì. Mặc dù nàng không thích Lưu Ly, nhưng nàng vẫn không đành lòng nhìn một sinh mạng sống sờ sờ cứ như vậy chết đi.

"Lưu Ly. . . . . ."

Mắt thấy hai mắt Lưu Ly nhắm chặt té ở trên thuyền, đã có mấy người phụ nhân bắt đầu nhẹ giọng khóc sụt sùi. Hạ Lan Phiêu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mặc một cái, lại thấy hắn bình tĩnh, hình như thờ ơ, lại hình như đối với tất cả đều đã tính trước. Trưởng lão khe khẽ thở dài, đang muốn tuyên bố mai táng Lưu Ly, lại nghe Phi Lưu thét một tiếng kinh hãi: "Lưu Ly tỷ tỷ không có chết! Nàng vẫn còn thở!"

Cái gì?

Tất cả mọi người thất kinh, tỉ mỉ nhìn về phía Lưu Ly, lại thấy ngực Lưu Ly khẽ phập phồng, quả nhiên chưa có chết. Hạ Lan Phiêu thấy thế, vội vàng đi lên phía trước, đỡ nàng lên, dùng sức đánh mấy cái về phía phần lưng của nàng, mà Lưu Ly rốt cuộc ‘Oa’ một tiếng khạc ra một ngụm nước. Nàng chậm rãi mở mắt, mắt sương mù nhìn Hạ Lan Phiêu, trên nét mặt có không thể tin, cũng có cảm kích. Mà một giây kế tiếp, nàng tìm kiếm Tiêu Mặc ở trong đám người, nhìn thấy Tiêu Mặc khuôn mặt cười chúm chím rốt cuộc an lòng. Tay của nàng khẽ run, vươn tới phía Tiêu Mặc, lẩm bẩm nói: "Tiêu công tử, ta. . . . . . Ta thành công rồi. . . . . ."

"Đúng, ngươi thành công, chúc mừng ngươi." Tiêu Mặc mỉm cười nói.

"Trưởng lão, ta có thể gả cho Tiêu công tử sao. . . . . ."

"Nếu thiên thần an bài ngươi tránh được kiếp này. . . . . . Thôi thôi, các ngươi yêu liền thành thân. Đi thôi."

Trưởng lão nói xong, mang theo các thôn dân rối rít rời đi, chỉ có đám người Hạ Lan Phiêu còn đứng ở bờ biển. Hạ Lan Phiêu bình tĩnh nhìn Lưu Ly một cái, cũng muốn rời đi, nhưng Lưu Ly lại đột nhiên bắt được vạt áo của nàng, nhẹ nói: "Cám ơn ngươi. Nếu như không phải là ngươi cho ta trâm cài tóc đó để cho ta hô hấp trong nước mà nói, ta sớm đã chết rồi."

"Không cần cám ơn ta. Nếu như hôm nay nước biển dâng cao hơn chút, ngươi cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nghĩ đến, vậy cũng là trời cao an bài thôi. Các ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn nhìn có người chết ở trước mặt của ta thôi. Phi Lưu, chúng ta đi thôi."

Hạ Lan Phiêu nói xong, lôi kéo tay nhỏ bé mềm nhũn của Phi Lưu liền đi về phía thôn trang, không có, cũng không dám quay đầu nhìn lại bọn họ một cái. Hiện tại, Lưu Ly nên ôm Tiêu Mặc khóc thút thít, Tiêu Mặc cũng có thể dịu dàng an ủi nàng thôi. . . . . .

Ta thật sự là đứa ngốc.

Lưu Ly sống hay chết có quan hệ gì tới ta, ta là cái gì mà phải nhiều chõ mõm vào? Có lẽ, ta chỉ là muốn chứng minh ta không có chút ghen tức nào với nàng, ta muốn chứng minh ta không có chút suy nghĩ không nên có nào với hắn. . . . . . Nhưng mà, lòng của ta, tại sao lại khổ sở như vậy? Ai. . . . . .

"Hạ Lan tỷ tỷ?" Phi Lưu e sợ lôi kéo vạt áo của Hạ Lan Phiêu: “Tỷ khóc sao?"

"Không có."

"Tỷ gạt người."

"Thật không có. Ta chỉ là có hạt cát bay vào mắt. . . . . ."

Phi Lưu sắp xếp Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc và Lý Trường An đến ở phòng khách trong thôn.

Mặc dù những gian phòng này không coi là xa hoa, nhưng cũng gọn gàng sạch sẽ, đẩy mở cửa sổ là có thể nhìn thấy biển mênh mông. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác đứng ở trong phòng, ngửi mùi nước biển có trong không khí, nhìn ánh trăng mờ tối trên biển rộng sóng gợn lăn tăn, lẳng lặng co rúc thân mình. Nàng chỉ biết, lòng của nàng đau, rất đau.

Hôn lễ của Lưu Ly và Tiêu Mặc được định vào ngày thứ nắm sau kết thúc tiết ‘đồ thản’. Bởi vì còn không có thành thân, Lưu Ly không thể đến ở phòng khách, nhưng mỗi buổi sáng tinh mơ sẽ tới thăm Tiêu Mặc, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào nhất.

Hạ Lan Phiêu xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bọn họ trêu chọc trong phòng, nhìn Lưu Ly mắc cở đỏ bừng khuôn mặt, trong lòng âm thầm cảm khái ma lực của ái tình có thể làm cho nữ nhân có sự khôi phục sức khỏe siêu cường. Mà bây giờ nàng chỉ nghĩ lấy được Thủy Lưu Ly, rồi rời đi nơi không thuộc về nàng này. Nàng, không muốn nhìn thấy Tiêu Mặc cùng Lưu Ly thành thân, tuyệt không muốn.

Trong nháy mắt, bọn họ đã ở Ngư Đảo được năm ngày rồi.

Có lẽ là nàng vừa là Công chúa vừa là ‘Thiếu nữ định mệnh’, thái độ người nơi này đối với nàng rất là khách khí, cũng làm cho nàng thích cảm giác được sủng ái này.

Trong lúc rãnh rỗi Hạ Lan Phiêu liền chạy tới trong nhà các nữ nhân trong thôn, dạy các nữ nhân phục sức kiểu tóc lưu hành Trung Nguyên, rất nhanh sẽ cùng các nàng thân quen, cũng làm cho tiểu sơn thôn ở ngoài thế giới tràn đầy tiếng nói tiếng cười. Các nữ nhân cười hì hì làm cho Hạ Lan Phiêu đổi lại phục sức truyền thống của Khuyển Nhung, làm tóc nàng trở thành hai bím tóc, trang điểm cho nàng thành bộ dáng thiếu nữ của tộc Khuyển Nhung.

Bốn phía Ngư Đảo toàn biển, thời tiết nóng bức, cho nên Hạ Lan Phiêu cũng cởi ra phục sức nhiều hạn chế của Đại Chu, đổi lại quần áo truyền thống của Khuyển Nhung. Trên người nàng mặc áo ngắn tay ngắn, thân dưới mặc váy ngắn tới gối, mắt vụt sáng, gương mặt hồng đỏ bừng, thật là làm cho những a di kia mẫu tính đại phát, đối với nàng yêu thích không buông tay.

Hạ Lan Phiêu không có dáng vẻ Công chúa, mỗi ngày đều đi theo Phi Lưu đi thăm nữ nhân dệt hoặc là đi theo các nam nhân ra biển đánh cá, mặc dù đen gầy, nhưng khí sắc cũng là tốt chưa từng có từ trước đến nay. Nàng rất nhanh đã thân quen với các thôn dân, trừ trưởng lão còn kiên trì tôn xưng nàng ‘Công chúa điện, tất cả mọi người thân thiết gọi nàng ‘Tiểu Hạ Lan’, Phi Lưu càng thêm trở thành đuôi nhỏ theo đuôi nàng, bất luận nàng đi chỗ nào đều đi theo.

Cuộc sống phong phú làm cho Hạ Lan Phiêu quên mất ưu thương không giải thích được, quét đi lo lắng thường ngày, cuối cùng lộ ra nụ cười lúm đồng tiền ngây thơ sáng rỡ thiếu nữ nên có. Nàng sẽ không biết, một đôi mắt một mực yên lặng quan sát nàng, như có điều suy nghĩ.

Ban đêm.

Sau khi cùng các nam nhân ra biển bắt cá một ngày, Hạ Lan Phiêu đã mệt mỏi rã cả người. Nàng đạp bờ cát ấm áp đi về phòng, lại đột nhiên nổi lên tâm tư chơi đùa, đứng ở trên bờ cát bắt đầu giống đứa bé chơi đùa đắp cát. Nàng đắp hồi lâu, cho đến màn đêm buông xuống, nhưng mà rốt cuộc chất thành một hình Mèo Máy Đôrêmon tinh xảo, đắc ý cười híp mắt.

"Thật đáng yêu, Phi Lưu nhất định sẽ thích! Đúng rồi, tiểu tử Phi Lưu kia phải bận rộn chuyện tiết ‘đồ thản’, mới không có thời gian đi theo ta chơi. Các nam nhân trừ đánh cá, hiện tại cũng rất bận. . . . . . Thật là nhàm chán!"

Hạ Lan Phiêu nói xong, dửng dưng nằm ngửa mặt ở trên bờ cát, nhìn bầu trời đêm như dải lụa đen, nhắm hai mắt lại. Bên tai của nàng, là âm thanh nước biển gõ vào nham thạch, là tiếng côn trùng kêu vang, giống như một loại nhạc tốt đẹp nhất phổ trong cuộc sống. Nhưng mà, đang lúc nàng hưởng thụ vui vẻ cuộc sống ở bờ biển này thì đột nhiên cảm thấy trên môi nóng lên, hình như có đồ vật gì đó dính vào. Nàng vội vàng mở mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Tiêu Mặc.
Bình Luận (0)
Comment