Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 182

"Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì!"

Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cổ nóng lên, một loại cảm giác giống như điện giật lan tràn toàn thân. Nàng chỉ cảm thấy trái tim mạnh mẽ nhảy lên, như một con mèo nhỏ theo bản năng chợt lóe, thoát đi ôm ấp của nam tử sẽ làm cho nàng sợ hãi nhưng cũng sẽ làm cho nàng mê luyến này. Nàng cảnh giác nhìn Tiêu Mặc, đôi mắt to tròn cùng biểu lộ khẩn trương làm cho Tiêu Mặc rốt cuộc cười khẽ một tiếng.

"Hạ Lan, tới đây, đến bên cạnh ta."

"Ta không muốn."

"Đừng để cho ta nói lần thứ hai."

"Ta chính là không muốn! Dù sao ta đã giải độc, cũng không có nhược điểm gì ở trong tay ngươi rồi, ta sẽ không nghe ngươi nữa! Ngươi đừng nghĩ lại khi dễ ta!"

"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi có thể phản kháng ta sao?" Tiêu Mặc khẽ mỉm cười: "Hình như ngươi quên mất ta chỉ cần dùng một tay là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ tay ngươi."

"Tiêu Mặc, vì cái gì ngươi không chịu bỏ qua cho ta? Hiện tại thứ ngươi muốn đều đã có, chẳng lẽ trêu chọc ta thật chơi vui như vậy sao? Mấy ngày nữa, ngươi sẽ thành thân với Lưu Ly, cứ như vậy trêu chọc ta có ý tứ sao? Ta. . . . . Biểu ca."

Đúng, ngoài quan hệ vợ chồng trước, Tiêu Mặc còn là biểu ca của ta, chỉ là biểu ca của ta mà thôi.

Ở chỗ này, anh chị em họ là có thể lấy nhau, nhưng tại sao ta có thể tiếp nhận chuyện loạn luân như vậy xảy ra? Hắn là biểu ca của ta, hắn là kẻ thù giết cha của ta, hắn có rất nhiều thê tử, hắn làm thương tổn ta rất sâu. . . . . .

Bất luận là một lí do nào trong đó, cũng làm cho ta đều không tiếp tục ở cùng với hắn! Đúng, ta thích hắn, thế nhưng vậy thì như thế nàochứ? Hắn không đáng giá để ta yêu. . . . . .

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, cúi đầu, nhẹ giọng khóc sụt sùi, cả người cũng bị nồng nặc tuyệt vọng bao phủ. “Rốt cuộc ta cũng hiểu rõ, sợ rằng phụ hoàng đã sớm biết thân phận của ngươi, mới có thể nỗ lực bảo ngươi làm Hoàng hậu Đại Chu, cũng mượn lực lượng của ngươi tìm được Thủy Lưu Ly. Không ngờ hắn nhát gan một đời, cuối cùng mưu kế cũng thực không tồi. . . . . ."

Quân cờ? Đúng, ta ở trong lòng các ngươi, vĩnh viễn chỉ là một quân cờ thôi. . . . . .

"Biểu ca, ngươi đã lấy được vật cần tìm, thả ta đi thôi. Ta sẽ giao nửa khối Thủy Lưu Ly này cho ngươi, từ đó không xuất hiện nữa ở trước mặt của ngươi nữa. Ngươi đã đồng ý thả ta đi ."

"Thật sao? Thế nào ta lại không nhớ rõ đây?" Tiêu Mặc khẽ mỉm cười.

"Tiêu Mặc, ngươi không cần khi dễ người như vậy!" Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu nổi giận.

Dưới ánh trăng, ánh mắt của Hạ Lan Phiêu sáng trong suốt, tóc dài xõa ở đầu vai, cái miệng nhỏ nhắn thoạt nhìn mê người như vậy. Tiêu Mặc nhìn nàng, chỉ cảm thấy bộ phận mềm mại nhất trong lòng kia bị xúc động rồi, D.đ.l/q,đ mà hắn cũng bắt đầu trở nên khổ não. Bởi vì, hắn cảm thấy Hạ Lan Phiêu vô cùng căm thù hắn, nhưng không biết phải làm thế nào đi hóa giải. Lần đầu tiên hắn có một loại cảm giác bất đắc dĩ.

"Ngươi nghĩ như thế nào?" Tiêu Mặc hỏi.

"Để cho ta đi."

"Không thể nào."

"Tại sao? Chẳng lẽ ngươi nói không giữ lời?"

"Ta nhớ được ước định của chúng ta, nếu như mà ta yêu ngươi, ta sẽ thả ngươi đi, nhưng vụ cá cược này còn không hoàn chỉnh — nếu như ngươi yêu ta, vậy thì như thế nào?"

"Mặt trời kia sẽ mọc từ huớng tây rồi." Hạ Lan Phiêu oán hận nói.

"Không bằng chúng ta sửa đánh cuộc của chúng ta một, xem người nào yêu người nào trước. Kết cục là ta thắng mà nói có thể thả ngươi rời đi, ngươi thắng có thể đi."

"Sẽ không đổi ý nữa sao?" Hạ Lan Phiêu cảnh giác hỏi.

"Hình như ngươi quên mất ta cũng không nói láo."

"Nói cũng phải. . . . . ." Hạ Lan Phiêu nhàm chán đá hạt cát dưới chân: "Nhưng tại sao ngươi muốn cùng ta đánh đánh cuộc này? Cho dù nhàm chán muốn chơi trò chơi như vậy, ngươi cũng có thể tìm Lưu Ly mới đúng."

"Ngươi ghen?" Tiêu Mặc cười hỏi.

"Phi! Làm sao ta có thể ghen với ngươi? Chúng ta chỉ là biểu huynh muội mà thôi, trừ cái đó ra không có chút quan hệ nào."

"Vậy mới vừa rồi chúng ta coi là đang làm gì?"

"Hả?"

Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, mà Tiêu Mặc lại hôn lên. Hình như hắn hôn đến nghiện, không ngừng dùng miệng nhẹ nhàng ma sát ở trên môi nàng, cảm thụ nhiệt độ của thiếu nữ trong ngực, cảm thụ mùi thơm cơ thể mê người của nàng. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người run lên, vội vàng đẩy Tiêu Mặc ra, miệng mở to thở, mặt đã sung huyết đỏ bừng rồi. Nàng không biết Tiêu Mặc lại muốn giở trò gì, nhưng nàng cảm thấy tối nay Tiêu Mặc có khác biệt rất lớn với mọi ngày.

"Đến cùng là ngươi muốn làm cái gì?" Hạ Lan Phiêu cơ hồ lại muốn khóc lên: "Muốn hôn ngươi hôn Lưu Ly đi!"

"Hạ Lan, không cần ăn nhàm chán ăn dấm chua, theo ta ngồi xuống thôi.

"À?"

"Ngồi xuống."

. . . . . .

Dưới cái nhìn soi mói bình tĩnh của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu theo bản năng nghe theo phân phó, sau đó hận không thể cho mình một bạt tai vì nô tính trong xương của mình. Tiêu Mặc ngước đầu, nhìn trên bầu trời chấm chấm đầy sao, bên môi tràn đầy mỉm cười thản nhiên, xem ra hẳn là như vậy. . . . . . Dịu dàng.

Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, mặt không kiềm hãm được di chuyển sang bên cạnh, trong lòng thầm mắng mình chính là không chịu nổi hấp dẫn ‘Tiêu Mặc dịu dàng’. Tiêu Mặc yên lặng nhìn chăm chú vào bầu trời đêm tối đen, nhìn tiểu nha đầu bên cạnh uất ức cũng không dám nói chuyện này, đột nhiên cảm thấy lần du lịch này coi như không tệ.

Chẳng bao lâu sau, hắn vốn yêu màu đen thuần túy như vậy, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy không có đầy sao tô điểm mà nói, bầu trời đêm thuần túy cũng sẽ rất không thú vị. Mà nàng, chính là ánh sao sáng chói cũng không chói mắt, sao không thể sờ. . . . . .

Thật không thể sờ sao?

Nếu quả như thật muốn có được, ngay cả sao cũng sẽ ở trong tay ta thôi. Cho nên, ngươi cũng nhất định sẽ là của ta, Hạ Lan Phiêu. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment