Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 193

Lưu Ly ngây dại.

Nàng mờ mịt ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, hoàn toàn không thể tin vào tai của mình. Tiêu Mặc không để ý đến nàng, chỉ là ôm Hạ Lan Phiêu đến trên giường, vẻ mặt cẩn thận đó Lưu Ly chưa từng thấy qua. Hắn vuốt vết máu ứ đọng trên cổ Hạ Lan Phiêu, từ từ nói: "Từ hôn là ta nói, nếu như ngươi muốn trả thù nên tìm ta, bây giờ tìm nàng không có cần thiết. Hay là nói, ngươi biết ngươi không phải là đối thủ của ta, chỉ có thể trút giận lên nàng? Xem ra ngươi cũng thật là biết xem xét thời thế."

"A Mặc. . . . . ."

"Ngươi không có tư cách cứ gọi ta như vậy. Điđi, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

"Ta. . . . . ."

"Đi mau — hay là, ngươi còn có cái gì đáng giá để cho ta lợi dụng?" Trong mắt Tiêu Mặc lóe lên hàn quang.

Nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của Tiêu Mặc, lòng của Lưu Ly rốt cuộc tan nát. Nàng biết, Tiêu Mặc đúng là sẽ không liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái, sẽ không bao giờ nữa.

Nhưng. . . . . . Nếu như mà ta làm được chuyện hắn cười đùa nói với ta kia thì sao?

Như vậy hắn sẽ không không tin tưởng thành tâm của ta, có thể hay không hiểu được thật ra thì so với nàng, ta cũng có rất nhiều chỗ đáng khen?

Nhưng mà, ta thật sự muốn phản bội tộc nhân à. . . . . .

Không, ta không thể thua Hạ Lan Phiêu! Người đời đều biết nàng vì trượng phu chối bỏ cha của mình, mà hiện tại A Mặc tốt với nàng như vậy, nhất định là vì thẹn trong lòng.

Nếu như hắn cũng có thể nhìn ta như vậy, ta thật sự là chết cũng cam nguyện. . . . .

"Còn không mau cút đi?" Tiêu Mặc lạnh lẽo nhìn nàng. Ta nhớ được ta nói rồi, trừ ta ra bất luận kẻ nào cũng không được tổn thương ngươi, bao gồm chính ngươi — hôm nay, ngươi làm trái mệnh lệnh của ta. Quả thật, hơi sức của Lưu Ly so với ngươi lớn hơn chút, nhưng nếu ngươi liều mạng giãy giụa mà nói, chắc là sẽ không bị nàng bị bóp cổ đến nông nỗi suýt chết. Hay là. . . . . . Trong lòng của ngươi cũng có ý muốn chết? Tại sao?"

"Ta không có. . . . . ."

"Trả lời ta."

Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, nhưng lực uy hiếp trong mắt hắn lại làm cho Hạ Lan Phiêu càng khủng hoảng so với lúc đối mặt tử vong vừa rồi. Nàng gian nan nuốt nước miếng, há mồm ra ngay cả lời nói láo cũng nói không ra được một chữ. Nàng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mặc, vốn nên phát tiết lửa giận nhưng mà có chút uể oải, cuối cùng thành trong cuồng phong điểm một chút hỏa tinh (đốm lửa nhỏ), bị gió thổi liền tan thành mây khói. Nàng cúi thấp đầu. Dùng tiếng nói nhỏ đến mứa gần như không thể nghe thấy nói: "Ta. . . . . . Chỉ là mệt mỏi, muốn trở thành toàn cho ngươi."

"Thành toàn cho ta cái gì?"

"Thành toàn ngươi. . . . . . Cưới nàng. . . . . ."

"Hạ Lan, ngươi quả nhiên là đang ghen." Tiêu Mặc nghiêm túc gật đầu: "Chỉ là còn có mấy phần đáng yêu."

. . . . . .

"Sau khi rời khỏi Ngư Đảo, đi học chút võ nghệ, bảo vệ mình thật tốt. Nếu như. . . . . . Nếu như ngươi chỉ biết mềm yếu trốn tránh không hiểu được bảo vệ mình mà nói, thay vì để cho ngươi chết ở trong tay người khác, không bằng ta tự tay giải quyết ngươi, cũng sẽ làm cho ngươi bớt chút đau đớn. Hạ Lan, ngươi nhớ, trên cái thế giới này không có chuyện gì quan trọng hơn việc còn sống."

Nếu là nhìn ngươi bị người khác giết chết, nhìn ngươi bị người khác làm lợi thế tới uy hiếp ta, còn không bằng để cho ta ở trước khi tất cả mọi việc chưa xảy ra tự tay kết thúc ngươi.

Ta, là không thể có bất kỳ nhược điểm nào.

Nếu như ngươi chỉ có thể là nhược điểm của ta mà nói, như vậy ngươi cũng không có chút giá trị tồn tại nào rồi. Hạ Lan Phiêu, ta đã cho ngươi cơ hội làm cho ngươi trở nên mạnh mẽ, mà cơ hội chỉ có một lần duy nhất, ngươi nhất định phải quý trọng.

Hạ Lan Phiêu tự nhiên sẽ không biết giờ khắc này Tiêu Mặc nghĩ cái gì, chỉ là sờ sờ cổ của mình, có chút sợ. Thật ra thì nàng cũng không biết lúc ấy làm sao mình lại giống như bị người đoạt đi hơi sức cả người, chỉ là nhu thuận chờ Lưu Ly đoạt đi tánh mạng của mình — tuy rằng cũng không nhất định là đối thủ của nàng, nhưng nếu quả thật nàng muốn giết ta, hay là muốn liều mạng cá chết lưới rách (*), không để cho nàng chiếm tiện nghi mới đúng là chuyện ta phải làm!

(*) cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.

Tiêu Mặc nói rất đúng, ta thực sự quá nhỏ yếu, ngay cả năng lực tự vệ cũng không có. Vì sinh tồn, vì về nhà, ta nhất định phải trở nên mạnh hơn!

Tiêu Mặc, chúng ta quả nhiên là cùng một loại người. . . . . . Ta thật sự là khó có thể tưởng tượng, nếu như đến lúc giữa hai ta có một người phải chết, chúng ta sẽ làm ra lựa chọn gì?

Không, ta không phải là đối thủ của ngươi, cho nên đến lúc đó người chịu chết kia nhất định cũng chỉ có thể có thể chính là ta. Ta hiểu rõ lời nói ngươi mới vừa nói kia không phải là đang nói đùa, nhưng ta không hiểu lắm ta bị người nào giết, có thể hay không bảo vệ mình có quan hệ gì với ngươi đâu.

Chẳng lẽ tham muốn giữ lấy của ngươi mạnh đến mức ngay cả người chết kiểu nào đều muốn làm chủ?

"Nếu như có thể mà nói, thu thập đồ đạc xong, ngày mai chúng ta rời đi." Tiêu Mặc đột nhiên nói.

"Tại sao? Chẳng lẽ ngươi thật không thành thân với Lưu Ly sao?" Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.

"Ngươi hi vọng như thế?" Tiêu Mặc cười như không cười nhìn nàng.

"Ta. . . . . ."

"Ta đã mở lời nói từ hôn, tự nhiên sẽ không thu hồi lại lời nói của mình. Huống chi, ta còn nhớ ngày hôm qua có người lôi kéo ống tay áo của ta, khóc cầu xin ta không cần thành thân với Lưu Ly, mà ta đã đồng ý với nàng — đã như vậy, vậy thì đi thôi. Dù sao thứ nên có được cũng đều lấy được rồi, đúng lúc nên vĩnh biệt với bọn họ."

Tiêu Mặc nói "thứ nên có được" đương nhiên là chỉ Thủy Lưu Ly, còn bao gồm cả bản nhân Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu giật mình vuốt Thủy Lưu Ly trong suốt óng ánh sáng long lanh trước ngực nàng, không có cảm giác được ánh mắt Tiêu Mặc nhìn nàng thậm chí có chút dịu dàng. Mà lòng của nàng, rốt cuộc là ấm.

Tuy Tiêu Mặc vẫn luôn miệng nói lười lãnh khốc, nhưng sau khi biết được hắn sẽ không lấy Lưu Ly, Hạ Lan Phiêu đột nhiên cảm thấy tim ấm áp, cả người đều vô cùng thoải mái. Nàng tựa hồ có cảm giác giống như uống một ly trà nóng giữa mùa đông lạnh giá, nhiệt độ của nước trà này cứ như vậy lan tỏa ra toàn thân, làm cho cả người cũng ấm áp lên. Nàng chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, theo bản năng nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: "Ngươi không cưới nàng không phải là vì ta chứ. . . . . ."

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tiêu Mặc mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment