Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, hai tay bưng kín môi, tưởng tượng thấy dáng vẻ Tiêu Mặc rúc vào trong ngực Hạc Minh, vẻ mặt cũng hiện ra mập mờ. Tiêu Mặc nhìn thấy vẻ mặt như vậy của nàng cũng biết nàng không nghĩ tới chuyện tốt, rất là bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Đồ chơi làm bằng đường của ngươi sắp tan ra.”
“Thật sao? A!”
“Tặng quà cho ngươi, ngươi thật không yêu quý.”
“Tiêu Mặc, ngươi quá keo kiệt đi à. . . . . . Dù sao ngươi cũng có tiền như vậy, đưa quà tặng chia tay cộng thêm phí tổn thất thanh xuân.... Thì ngươi không thể đưa nhiều một chút sao. . . . . .”
“Đây chính là đáp án của ngươi?” Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: “Vẫn là chọn rời khỏi ta, đúng không?”
Chọn rời khỏi ngươi. . . . . .
Ha ha, quyền lựa chọn thật ở trong tay ta sao? Chẳng lẽ không phải là ngươi buông tha ta sao?
Dù sao cái đêm ở Ngư Đảo kia, cũng chỉ là một giấc mộng ai cũng sẽ không để ý đến mà thôi. . . . . .
Đúng, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không quan tâm đêm đó, cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không quan tâm ngươi.
“Đúng, đây chính là lựa chọn của ta. Từ nay về sau, không cần không gặp mặt nhau nữa rồi.”
Hạ Lan Phiêu ép buộc mình nói lời nói quyết tuyệt, mà Tiêu Mặc không có tức giận, cũng không có vui sướng, bình tĩnh nhìn không ra một tia cảm xúc. Mặc dù biết rõ Tiêu Mặc sẽ tuyệt đối không lên tiếng giữ lại mình, nhưng nhìn thấy Tiêu Mặc ngay cả một chút nét mặt “Đáng tiếc” cũng không có toát ra, trong lòng Hạ Lan Phiêu vẫn còn có chút tức giận.
“Tiêu Mặc. . . . . .”
“Đường tan ra rồi.”
“Cái gì? A!”
Hạ Lan Phiêu trượt theo ánh mắt của Tiêu Mặc, đột nhiên thét một tiếng kinh hãi, phát hiện đồ chơi làm bằng đường trong tay nàng đã chảy từ tay của nàng về phía cổ tay quấn đầy băng gạc của nàng, một vàng một trắng rất là đáng sợ. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tức giận lập tức dâng lên trong lòng, bá đạo ném đồ chơi làm bằng đường xuống mặt đất, chống nạnh trợn mắt nhìn Tiêu Mặc: “Nếu ngươi đã sớm biết, tại sao không vạch trần ta, ngược lại xem ta cực khổ giả bộ bệnh? Chẳng lẽ các ngươi đều biết?”
“Có lẽ là vậy. . . . . . Như vậy rất có ý tứ à nha. . . . . .”
“Có ý tứ cái đầu ngươi! Nhàm chán!”
Hạ Lan Phiêu nói xong, giận dữ rời đi, lại một cước giẫm lên đồ chơi làm bằng đường mới vừa vứt bỏ ở trên đất, giẫm nó nát bấy. Hạ Lan Phiêu cũng không nghĩ tới thế nhưng lại giẫm nát đồ chơi này, có chút đáng tiếc, lại không chịu biểu hiện ra ở trước mặt Tiêu Mặc. Mà Tiêu Mặc nhìn hài cốt đồ chơi làm bằng đường trên đất, chỉ cảm thấy tâm không hiểu sao lại trầm xuống. Hắn một phát bắt được cổ tay của Hạ Lan Phiêu, lạnh lùng nói: “Xem ra, ta đối với ngươi quả thật quá mức phóng túng.”
“Ngươi buông tay!”
“Đồ ta đưa, bất luận là cái gì, ta cũng không chịu được người nhận chẳng trân trọng như vậy. Hạ Lan Phiêu, ngươi chọc giận ta.”
“Ngươi buông tay! Chẳng lẽ ngươi lại muốn làm cho tay ta gãy một lần nữa sao?” Hạ Lan Phiêu rưng rưng nói.
Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn tròng mắt sương mù mông lung của Hạ Lan Phiêu, theo bản năng buông tay ra, rồi lại lần nữa nắm chặt, cũng đã theo bản năng ít đi hơn phân nửa hơi sức. Hắn nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Hạ Lan Phiêu, thở dài gần như là nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Ngươi chính là thích khóc như vậy. . . . . .”
Ta liền khóc! Ai cần ngươi lo!
“Được rồi, chuyện lúc trước là ta sai lầm rồi, ngươi cũng sai lầm một lần, chúng ta coi như huề nhau. Thời gian không còn sớm, cần phải trở về.”
Đúng vậy, cần phải trở về. Tất cả, đều kết thúc. . . . . .
Lần này cáo biệt, liền sẽ không gặp nhau nữa. . . . . . Hoàng đế. . . . . Của ta.
Hạ Lan Phiêu tham luyến nhìn Tiêu Mặc, hồi ức từng chuyện xông lên đầu. Lòng chua xót, vui sướng, bi thương. . . . . . Từng chuyện đều có hắn.
Tiêu Mặc, ngươi cũng đã biết ta thích ngươi? Nhưng tại sao ngươi muốn buông tay trước? Nếu mà. . . . . . Nếu mà ngươi giữ ta lại mà nói... có lẽ ta sẽ không đi! Mà ta, rốt cuộc như thế nào mới có thể biết tâm ý của ngươi?
Ngươi. . . . . . Thật muốn vứt bỏ ta, ngươi thật không có một chút cảm giác nào với ta sao?
Nếu như hắn yêu ta mà nói, trước khi ta đếm đến năm, sẽ để cho đêm tối đột nhiên biến thành ban ngày đi!
Ta biết rõ đêm tối không thể nào biến thành ban ngày.
Cho nên hắn tuyệt đối cũng không có khả năng yêu ta.
A. . . . . .
Một. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nhìn đám người ồn ào náo động.
Hai. . . . . .
Tối nay ánh sao rất sáng.
Ba. . . . . .
Hình như Tiêu Mặc mặc cái gì đều nhìn rất đẹp.
Bốn. . . . . .
Ta không bỏ được hắn! Ta không bỏ được ta không bỏ được!
Năm. . . . . .
Tất cả kết thúc. . . . . .
Hạ Lan Phiêu ảm đạm rút tay về, trong mắt đã tràn đầy nước mắt. Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên nở rộ pháo hoa hoa lệ tuyệt mỹ, chiếu bầu trời đêm tối đen sáng như ban ngày. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, mà ở dưới bầu trời pháo hoa lóng lánh Tiêu Mặc mỉm cười nói với nàng: “Hạ Lan, hẹn gặp lại.”
Đúng vậy, hẹn gặp lại. . . . . . Là đến lúc nói “Gặp lại” rồi.
Điều này cũng có thể chính là vĩnh biệt thôi. . . . . .
Ở bên trong ánh lửa bập bùng, mặt của Hạ Lan Phiêu lúc sáng lúc tối. Nàng là như vậy tham luyến bóng lưng rời đi của Tiêu Mặc, như vậy dùng sức nhìn, mà nước mắt của nàng cho đến sau khi Tiêu Mặc xoay người mới dám tùy ý chảy xuôi. Nàng đột nhiên rất muốn Tiêu Mặc quay đầu lại, đột nhiên rất muốn nói với Tiêu Mặc nàng không muốn rời đi, nhưng dù sao Tiêu Mặc cũng không quay đầu nhìn nàng một cái.
Lần này, là thật “Gặp lại”, cùng với “Vĩnh biệt” rồi. . . . . .
Trên đường phố ồn ào náo động, Hạ Lan Phiêu không tiếng động chảy nước mắt, không có ai sẽ chú ý tới một nữ tử khóc thút thít ở một góc đường an tĩnh như vậy. Ở bên trong đôi mắt đẫm lệ của nàng, bóng dáng của Tiêu Mặc càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất ở trong đám người. Mà nàng, rốt cuộc cũng dám lớn tiếng khóc thút thít.