Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 212

Vì vậy, Hạ Lan Phiêu ở trong khuỷu tay của Hạc Minh bình yên chìm vào giấc ngủ.

Ta đối với thân hình của ta luôn luôn rất có tự tin, cho nên khi ta giả bộ té xỉu nghe được thét chói tai của những cô gái kia, lúc chịu đựng bọn họ giở trò với ta, thật ra thì cũng không phải là tức giận như vậy. Đúng, ta không tức giận. . . . . . Bởi vì, sau khi trống rỗng lâu như vậy, rốt cuộc lại gặp được món đồ chơi thú vị rồi.

Sau lại, ta thật sự không muốn chịu đựng tiếng thét chói tai của những cô gái kia, sẽ muốn giết người.

“Làm nam sủng của ta, giúp ta đạt thành tâm nguyện của ta.”

“Nghe rất thú vị ~~ như vậy, ngươi phải trả giá cao là cái gì đây ~~~”

“Tính mạng của ta, cùng với. . . . . . bí mật của ‘tam bảo’.”

“Được, ta suy tính một chút ~~~”

Có lẽ là thời gian qua thật quá nhàm chán, ta lại có thể đồng ý điều kiện của tiểu nha đầu không xinh đẹp đó, nghiêm túc bắt đầu chơi trò chơi với nàng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mọi chuyện cũng tiến triển rất thuận lợi, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, tất cả đều đã thay đổi. Mặc dù nàng không có thừa nhận, nhưng ta biết, nàng đã không còn là “Nàng“. Bởi vì nếu là “Nàng” mà nói, chưa bao giờ sẽ sợ hãi, mà nàng lại rất nhát gan. . . . . .

Hạ Lan Phiêu rất thích khóc.

Ta thật sự không hiểu, rõ ràng có khuôn mặt giống nhau, nhưng tại sao tính tình của các nàng lại khác nhau nhiều như vậy. Nếu như nói “Nàng” là một nữ tử lạnh như băng đến tận xương tủy mà nói, như vậy nàng giống như là ánh mặt trời ngây thơ đơn thuần, làm cho người ta chỉ cảm thấy buồn cười, cũng có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt. Rốt cuộc tại sao các nàng cùng hưởng một cái thân thể đây? Thật là kỳ quái. . . . . .

Ta biết rõ nàng sợ ta. Trên thực tế, nàng gần như là sợ tất cả mọi người. Nàng cố giả bộ trấn định để cho những “Nam sủng” của nàng rời khỏi nàng, nhưng lại quên che giấu ánh mắt hoảng sợ của mình. Chuyện thật là càng ngày càng thú vị. . . . . .

Nếu đã đồng ý làm nam sủng trong một năm của “Nàng”, cho dù “Nàng” không có ở đây, ta vẫn là muốn tuân thủ ước định. Cho nên, ta bình tĩnh nhìn nàng bị người trong cung bắt đi, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống giả bộ làm “Nam sủng“.

Thật ra thì, làm “Trai lơ” (nam kỹ đó) thật là một chuyện tình rất thú vị. Mỗi ngày ngoài phong hoa tuyết dạ, còn có ám sát, còn có thích khách, có thể vui vẻ cả người. Nhìn bọn họ giải quyết từng người đã là “Đồng bạn”, từng bước một tiến tới gần ta thì ta đột nhiên mệt mỏi. Ta thật nhanh giải quyết hết mấy tên nam nhân dùng ánh mắt làm người ta chán ghét nhìn ta kia, ngẩng đầu đi ra khỏi cái tòa nhà này — cho tới bây giờ nó đều không phải là lồng giam có thể giam giữ ta, chưa bao giờ là như vậy.

Cuộc sống lại bắt đầu trở nên nhàm chán.

Có lẽ là do quá nhàm chán, ta thế nhưng lại đón nhận ủy thác giết người, đối tượng lại là trượng phu của nàng— hơn nữa, hắn còn là một Hoàng đế. Chuyện này thật rất thú vị, đúng không? Không biết lúc nàng lại nhìn thấy ta lần nữa không biết có còn sợ hãi nữa không đây?

Mà ta không ngờ ta sẽ thất thủ. Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, ta liền nhận ra hoạn quan bên cạnh hắn là người đã ủy thác ta giết người, cũng đoán được đây tất cả chỉ là mưu kế của hắn mà thôi. Giữa lúc bất tri bất giác trở thành kẻ bị người khác lợi dụng, cảm giác này thật đáng ghét. . . . . . Cho nên, giết hắn đi thôi.

Làm ta kỳ quái là, hắn cũng không có tránh né, giống như đã sợ đến choáng váng, lại giống như đang chờ ta tiến công. Nhưng chúng ta cũng không nghĩ tới chính là, thiếu nữ suy nhược đó lại có thể vào thời điểm mấu chốt đẩy hắn một chút — nếu như nàng không đẩy hắn, không làm cho hắn tránh ra mà nói, chuyện sẽ biến thành cái dạng gì? Ta thật sự có thể giết hắn, hay là bị hắn giết?

Nhưng mà, mọi chuyện cũng không có “Nếu như“.

Trong khoảnh khắc đó, chúng ta đều trợn mắt hốc mồm nhìn thiếu nữ dũng cảm mà “Tốt bụng” đó, cả tên Hoàng đế làm người ta chán ghét kia trên mặt cũng có chút biểu tình ta xem không hiểu. Sau nữa lại, ta cùng với hai người một người hình như là Vương Gia, còn một người hình như là Tướng quân hay là Thừa tướng gì đó đánh nhau, bị thương. Thật ra thì, ta là có biện pháp chạy trốn, nhưng ta đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, trốn vào gian phòng của người kia. Mặt của người kia sung huyết đỏ bừng, mà nàng thế nhưng lại không có giết ta, thậm chí dấu ta đi.

“Hạc Minh, ngươi thật bị thương nặng như vậy? Có nặng lắm không?” Nàng hỏi ta.

Vẻ lo lắng trên mặt nàng thoạt nhìn là chân thật như vậy, cũng làm cho ta không biết nên như thế nào đáp lại. Ta nhìn nàng vì ta mà nói điều kiện với tên nam nhân kia, rõ ràng sợ hãi đến phát run, nhưng vẫn là đứng ở trước mặt của ta, bộ dạng giống như muốn giúp ta.

Giúp ta. . . . . . Rõ ràng mình chính là người nhỏ yếu tùy thời có thể sẽ bị người giết chết đi, tại sao còn có thể nghĩ bảo vệ người không chút liên hệ nào với mình? Nàng quả nhiên không phải là “Nàng”, thậm chí giống như không thuộc về cái thế giới này. . . . . .

Mà thuộc về thế giới dùng đúng sai đến quyết định sống chết.
Bình Luận (0)
Comment