”Hạc Minh. . . . . .”
Trong lòng Hạ Lan Phiêu run sợ nhìn qua Hạc Minh vẻ mặt bình tĩnh nhưng rất có thể ở trong lòng giấu diếm sát cơ, chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người đều bị gió biển thổi dựng lên. Hạc Minh không sao cả cười cười: “Sẽ có rất ít người thích nơi này đi. Tuyệt vọng. . . . . . Như vậy. . . . . .”
“Hạc Minh, ngươi làm sao vậy? Gần đây ngươi thật rất kỳ quái!”
“Vậy sao. . . . . . Có thể là mấy ngày đó đã đến rồi. . . . . .” Hạc Minh mỉm cười nói.
. . . . . .
Lừa gạt ngươi.
Nơi này, là nơi quan trọng nhất của ta.
Bởi vì nơi này đã từng là địa phương ta nghĩ muốn chấm dứt sinh mạng của mình.
Ta đã từng đứng ở trên vách núi, nhìn sóng biển dưới chân, tưởng tượng thấy dáng vẻ mình bị sóng biển nuốt mất. Chỉ cần hạ quyết tâm thêm một chút nữa, ta liền có thể nhảy vào biển rộng, giải quyết tất cả phiền não và khuất nhục (áp bức + lăng nhục).
Mà cuối cùng ta đã không có làm như vậy.
Mỗi người đều sợ chết. . . . . . Ta cũng không ngoại lệ. . . . . .
Ta phải còn sống, muốn sống rực rỡ chói mắt, sống chỉ vì mình.
Hiện tại, rốt cuộc ta cũng chấm dứt tất cả, đến lúc nói “Vĩnh biệt” với tất cả trước kia rồi. Đây cũng sẽ là lần cuối cùng ta tới nơi này.
Bởi vì, rốt cuộc ta đã tìm được chuyện còn thú vị hơn so với báo thù — đó chính là nàng.
Ta biết rõ nàng không thích vách đá này, nàng không thích hắc ám (đen tối), mà ta liền muốn ở chỗ này, cùng nàng cùng nhau, vĩnh biệt với quá khứ của ta.
Nàng đối với ta mà nói thật sự là tồn tại rất đặc biệt. . . . . .
Có lẽ, ta thật sự thích nữ hài (cô bé) này đi.
Thật thú vị.
Nhưng mà, ta lại thích mới ghét cũ như vậy, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.
Đừng để cho ta chán ghét, Hạ Lan Phiêu. . . . . .
Hạc Minh nghĩ vậy, mỉm cười ôm Hạ Lan Phiêu, cảm thấy tâm của mình trở nên rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như không thuộc về mình.
Trong gió biển, hắn ôm chặt thân thể nhỏ yếu của nữ hài vào trong ngực, đột nhiên có loại cảm giác không quá chân thật. Hắn chỉ cảm thấy một hồi mê muội, vết sẹo trên lưng lại đau tê tâm liệt phế giống như lúc lần đầu đánh vào trên da, mà thân thể của hắn cũng hơi run rẩy.
“Hạc Minh, ngươi không sao chứ?” Hạ Lan Phiêu nhạy cảm nhận thấy được sự khác thường của Hạc Minh: “Làm sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy?”
“Có sao ~~” Hạc Minh yếu ớt cười: “Có phải đặc biệt trắng noãn, đặc biệt dễ nhìn hay không?”
“Thế nào trên mặt của ngươi lại nhiều mồ hôi như vậy?”
“Kích động đó ~~ nhìn thấy Tiểu Hạ Lan ta rất kích động ~~”
“Sắc lang!” Mặt của Hạ Lan Phiêu đỏ lên, không để ý đến hắn nữa.
“Ha ha. . . . . .”
“Trở về đi thôi, lạnh quá à.”
“Được.”
Hạc Minh khẽ mỉm cười với Hạ Lan Phiêu, lôi kéo tay của nàng đi xuống dưới núi. Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu cảm giác Hạc Minh giống như có chuyện gì đó đang gạt nàng, mà nàng cũng âm thầm lo lắng vì Hạc Minh.
Nàng thích Hạc Minh.
Mặc dù thỉnh thoảng Hạc Minh có khi dễ nàng, mặc dù tình yêu của nàng đối với hắn không phải là tình cảm giữa nam và nữ, nhưng nàng vẫn là rất thích những ngày nhẹ nhõm tự tại lại tràn đầy kích thích khi ở cùng với hắn. Thậm chí có lúc nàng đã nghĩ nếu như muốn chọn người yêu mà nói, Hạc Minh tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Hạc Minh. . . . . . Là nam tử thật ưu tú.
Hạc Minh hắn tuấn mỹ, hài hước, đối với nữ nhân lại quan tâm săn sóc, luôn là có suy nghĩ mới lạ kỳ diệu, có thể thỉnh thoảng làm cho người ta vui mừng, thật là nam tử giống như gió. Ta theo hắn tham gia các loại hình yến hội, đi theo hắn đi trên vách đá ở sườn núi dựng đứng nhìn sóng biển dưới chân. . . . . . Tất cả tất cả, đều là thể nghiệm rất kích thích.
Ta nghĩ, Hạc Minh nhất định là xuất thân từ quý tộc thế gia (tức là sinh ra và lớn lên từ nhà làm quan quý tộc), mới có tính tình cương quyết bướng bỉnh lại tự nhiên tự do như vậy. So với Tiêu Mặc, ta hâm mộ cuộc sống của hắn hơn. Hắn sẽ không vì bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà dừng lại bước chân của mình, hắn chỉ sống vì mình.
Có đôi lúc ta sẽ nghĩ, nếu như gặp được hắn trước, có thể hay không ta sẽ yêu thương hắn, sau đó bị hắn tổn thương, vì hắn thương tâm?
Nhất định sẽ thôi. . . . . .
Ta sẽ giải trừ tính tình có mới nới cũ của Hạc Minh, cũng biết nữ nhân bên cạnh hắn đổi được so với y phục còn chịu khó hơn (ý nói anh này thay nữ nhân còn chăm hơn thay quần áo ^_^). Thật may là ta không có bị khuôn mặt xinh đẹp của hắn mê hoặc, thật may là ta không có yêu hắn.
Ta không quên được cảm giác lúc ta đứng ở bên vách núi nhìn sóng biển đen nhánh dưới chân — cô đơn như vậy, thê lương như vậy. Nhưng mà, hắn lại. . . . . . Mỉm cười? Tại sao lúc nào hắn cũng đều có dáng vẻ cười híp mắt làm cho người ta muốn ra sức đánh hắn một trận?
Mặc dù ở bên trong nụ cười của hắn, có thê lương ta xem không hiểu. . . . . .
“Tiểu Hạ Lan, ngủ ngon nha ~~” Hạc Minh khẽ hôn ở trên trán Hạ Lan Phiêu.
“Ngủ ngon, Hạc Minh.”
“Không tặng ta một nụ hôn trước lúc ngủ sao?”
“Cút.”
“Thật đau lòng ~~”
Hạc Minh mỉm cười nhìn cửa phòng của Hạ Lan Phiêu “Phanh” một tiếng đóng ở trước mặt mình, mỉm cười đi tới gian phòng của mình, mỉm cười ngã trên mặt đất. Rất đau.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã cường đại (mạnh mẽ) đến mức có thể đối mặt với tất cả, lại không nghĩ rằng vẫn sẽ nhớ tới một số thứ không nên nhớ tới, thực đáng ghét.
Thời gian đã không còn nhiều lắm, nên đi tìm Huyết Ngọc rồi. Cũng chỉ có thứ này mới có thể giữ nàng lại thôi. . . . . .
Lời nói của Hồ Ly: gần đây tình tiết diễn biến tương đối chậm, bởi vì muốn phục bút (*) à phục bút ~~ kế tiếp quá trình lấy được Huyết Ngọc tương đối nhanh, sau đó Mặc ra sân. Ngược sẽ tạm thời chấm dứt. _ . Xin mọi người ủng hộ Hồ Ly trước sau như một.
(*) phục bút: đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau.