Vì vậy, thật vui cuộc so tài lựa chọn tộc trưởng biến thành một trận khôi hài trong nháy mắt.
Mọi người chỉ thấy Hạ Lan Phiêu liều mạng đuổi theo Lý Đa, mà Lý Đa liều mạng chạy, tất cả tình thế di chuyển tức thời. Sắc mặt của Lý Hi Bạch đã rất khó xem, mà hắn cố gắng ổn định tâm tình của mình, bình tĩnh nói: “Các ngươi muốn đánh nhau gây gỗ xin cứ tự nhiên. Hiện tại ta tuyên bố, đảm nhiệm Tộc trưởng tiếp theo của Lý gia là Lý Thương Nguyệt —— Lý gia và huyết ngọc cũng do Thương Nguyệt thừa kế.”
“Ta đồng ý.” Hoa Mộ Dung khẽ mỉm cười.
“Ta không đồng ý!”
Lý Đa kêu to. Nhưng là, không có ai để ý đến hắn.
“Theo cách làm thường lệ của Lý gia, người thừa kế thứ hai là Mộ Dung, hắn sẽ thừa kế ‘ bí mật ’ củ Lý gia. Thương Nguyệt, Mộ Dung, đi theo ta.”
Lý Hi Bạch nói, dẫn theo Lý Thương Nguyệt và Hoa Mộ Dung đi vào trong phòng. Không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Lan Phiêu cảm giác bóng lưng của hắn rất là thê lương.
Thật kỳ quái. . . . . . Chuyện tiến hành quá thuận lợi, quả thật giống như đang nằm mơ vậy. Nói như vậy, lần này người thắng là ta? Nhưng tại sao Hạc Minh một chút bộ dạng thất vọng cũng không có?
Mà thôi, mặc kệ hắn! Ta đánh Lý Đa trước quan trọng hơn!
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu tiếp tục đuổi đánh Lý Đa, báo thù rửa hận cho mình. Hạc Minh cười híp mắt ở một bên cỗ vũ Hạ Lan Phiêu cố gắng lên, mà một ngày cứ như vậy đi qua. . . . . .
Ban đêm.
Lý Thương Nguyệt và Hoa Mộ Dung ngây người ở trong nội thất thật lâu, mà sau khi hắn từ nội thất trở lại vẫn trầm mặc không nói, giống như chỉ trong nháy mắt biến thành người khác, Hạ Lan Phiêu trêu chọc hắn như thế nào, hắn cũng không mở miệng.
Được rồi, ngươi không muốn nói ta hỏi Mộ Dung đi! Hừ!
Sau khi Hạ Lan Phiêu hầu hạ Lý Thương Nguyệt ngủ, lặng lẽ lẻn vào phòng khách của Hoa Mộ Dung, lại thấy Mộ Dung đang lẳng lặng ngồi ở trước bàn, bộ dáng giống như đang chờ đợi thật lâu. Nhìn thấy Hạ Lan Phiêu, hắn khẽ mỉm cười với Hạ Lan Phiêu khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi đến muộn hơn so với ta nghĩ.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi biết ta muốn tới?” Hạ Lan Phiêu ngẩn ra.
“Ngươi có quá nhiều nghi ngờ, nhất định sẽ tới hỏi ta.”
“Phải không. . . . . . Bị người khác dễ dàng nhìn thấu như vậy ta thật sự là mất mặt.”
“Không, Hạ Lan thật sự rất đáng yêu.” Hoa Mộ Dung cưng chiều xoa đầu Hạ Lan Phiêu: “Hạ Lan so với ai cũng sạch sẽ hơn, cũng đáng yêu.”
“Mộ Dung. . . . . .”
“Nói chính sự đi. Ta biết rõ ngươi hoài nghi ta và Hạc Minh là giả, mượn danh nghĩa của ai đó lẫn vào, nhưng sự thật không phải như thế —— quả thật ta là cháu ngoại của Lý gia. Mẫu thân của ta Lý Oanh là ấu nữ của Lý Hi Bạch, hai mươi năm trước, mẫu thân vì cha của ta từ chối hôn ước, phản bội Lý gia, cũng bị ông ngoại đuổi đi. .”
“Hoá ra là như vậy . . . . . . Này, sao Mộ Dung lại đến Lý gia vậy? Nếu như muốn làm tộc trưởng mà nói, tại sao ngươi phải nhận thua? Ta biết rõ, nếu như ngươi là xuất ra toàn lực, lần này chức tộc trưởng nhất định là ngươi.”
“Đúng vậy . . . . . Nhưng làm Tộc trưởng thì có ý nghĩa gì chứ? Sẽ có thiên hạ hay sao? Cho dù có được quyền thế chí cao vô thượng, người đã chết cũng không cách nào sống lại . . . . . .”
Vẻ mặt của Hoa Mộ Dung rất cô đơn, Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy tâm tình nặng nề hẳn lên. Nàng cố gắng lắc đầu, không để cho mình có tâm tình bi ai(*đau xót trong lòng), cố cười tủm tỉm nói: “Lần này ta thắng, tiểu tử Hạc Minh kia nhất định rất buồn bực.”
“Không, ngươi thua.”
“Cái gì?”
“Ngươi có lẽ còn chưa biết gia quy của Lý gia đi ——Chí bảo huyết ngọc của Lý gia do Tộc trưởng thừa kế, mà phương pháp sử dụng huyết ngọc thì có người thừa kế thứ hai kế thừa, như vậy có thể bảo đảm huyết ngọc sẽ không bị người có dã tâm lấy làm cái khác. Lý Hi Bạch là một lão hồ ly, giành được huyết ngọc từ trong tay hắn rất là khó khăn, nhưng Lý Thương Nguyệt lại khác.Dù sao hắn chỉ là một đứa bé, lại không biết phương pháp sử dụng huyết ngọc, cho nên để cho hắn trở thành Tộc trưởng, lại đoạt huyết ngọc từ trong tay hắn là dễ dàng nhất.”
“Cho nên. . . . . . Ngươi cố ý để cho ta, khiến Lý Thương Nguyệt làm Tộc trưởng, còn mình thì thừa kế phương pháp sử dụng huyết ngọc, lại cướp được huyết ngọc từ trong tay Lý Thương Nguyệt?” Hạ Lan Phiêu giật mình mà hỏi.
“Hạ Lan, ngươi quá nhạy cảm.” Hoa Mộ Dung nhàn nhạt lắc đầu: “Nếu không phải dùng phương pháp này lấy được huyết ngọc, ta xua binh đột kích, sợ rằng hiệu quả cũng giống như nhau thôi. Mặc dù chuyện huyết ngọc không có nhiều người biết, nhưng nếu có thể bị chúng ta biết được, cũng có thể bị những người khác biết được, chỉ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Lý gia mà thôi.”
“Đúng vậy. . . . . . Ta giúp Thương Nguyệt không phải là không lợi dụng hắn?” Hạ Lan Phiêu cười như mếu: “Vì mục đích không chừa thủ đoạn nào, chúng ta đều là giống nhau, ta không có lập trường để trách cứ ngươi.”
“Hạ Lan. . . . . . Ngươi thay đổi.” Hoa Mộ Dung tán thưởng nhưng có chút buồn bã nhìn thiếu nữ thanh lệ đứng ở trước mặt mình.
Thì ra là, chỉ cần còn sống trên thế giới không sạch sẽ này, bất luận là ai cũng sẽ thay đổi . . . . . .
“Phải...! . Ta chỉ là muốn sống sót, muốn về nhà thôi. Nhưng là, ta vẫn cố gắng dùng sức của mình bảo vệ người rất quan trọng với ta, sẽ không để cho bọn họ bị thương —— Mộ Dung, ngươi không thể động Thương Nguyệt.”
“Ta sẽ không động đến hắn —— mặc kệ nói thế nào, trên người ta và Lý gia cùng chảy chung dòng máu, sao ta có thể nhẫn tâm. . . . . . Vì bồi thường, ta bắt mạch giúp Thương Nguyệt, không có gì bất ngờ xảy ra thì chân của hắn trong vòng một năm sẽ hồi phục, hắn cũng có thể đứng lên một lần nữa. Cái này, cũng coi như một chuyện cuối cùng ta làm vì gia tộc của mẫu thân thôi.”
“Mộ Dung, cám ơn ngươi.” Hạ Lan Phiêu thật lòng nói: “Thương Nguyệt là một đứa bé đáng thương, nếu như ngươi có thể giúp hắn, hắn nhất định sẽ cảm kích ngươi cả đời.”
“Ta cũng không cần ai cảm kích.” Hoa Mộ Dung nụ cười nhạt nhòa : “Thật ra thì, ta thật sự hâm mộ ngươi còn có tư cách lương thiện. Giống loại người như ta, sau khi chết nhất định sẽ rơi xuống địa ngục . . . . . . Ha ha.”
Nhưng là, cuối cùng chuyện xảy ra cùng dự liệu của bọn họ có chút không giống nhau.
Lý Hi Bạch không có Tuyên bố Lý Thương Nguyệt là Tộc trưởng, cũng không có đem huyết ngọc giao cho hắn, mà là âm thầm gọi Hạ Lan Phiêu vào mật thất, giao huyết ngọc trong hộp đá cho Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu nhìn huyết ngọc xinh đẹp trước mắt, có chút không dám tin vào hai mắt của mình: “Gia gia, cái này. . . . . .”
“Đây là bảo vật gia truyền của Lý gia —— huyết ngọc. Bây giờ, nó là của con.”
“Tại sao! Con cũng không phải là người của Lý gia mà!”
“Nha đầu, nếu con gọi ông là một tiếng ‘ gia gia” con chính là người của Lý gia ông.” Lý Hi Bạch nghiêm túc nói.
“Nhưng. . . . . .”
“Ông biết rõ mục đích của con ở đây là vì huyết ngọc, cháu ngoại của ông cũng là như thế. Hắn nhất định nghĩ thầm lấy huyết ngọc từ trong tay Thương Nguyệt có thể đơn giản hơn lấy từ trong tay ông, cho nên cam tâm tình nguyện buông tha chức tộc trưởng, học được phương pháp sử dụng huyết ngọc. Nhưng là, hắn lại không biết, phương pháp sử dụng huyết ngọc là mỗi người thừa kế thứ hai truyền miệng, hơn nữa chỉ có từ người chết trước mới có thể truyền cho người tiếp theo —— hắn quá nóng lòng.”
“Gia gia, ông đều biết? Mục đích của chúng con, ông cũng biết?” Hạ Lan Phiêu kinh hãi.