Cách cửa phòng, Hạ Lan Phiêu nín thở, chỉ nghe thấy giọng nói vui sướng của Hạc Minh không thấy được khuôn mặt âm trầm của hắn.
Tiêu Mặc mỉm cười ôm nàng, ấn đầu của nàng thật chặt, không chút kiêng kỵ hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng, mà Hạ Lan Phiêu mặc hắn hôn, sờ, ôm, ngây ngốc không dám phản kháng.
Nàng nín thở ngưng thần mặc cho Tiêu Mặc giày xéo, không dám sinh ra một chút suy nghĩ khác lạ nào, mà ngoài cửa rốt cuộc sâu kín thở dài: “Được rồi ~~~ nhìn vóc người ngươi còn không bằng ta nhìn chính mình ~~ ta cùng Tiểu Mộ Dung có chuyện ra ngoài mấy ngày, ngươi tự chăm sóc mình cho tốt.”
“A...... Đợi chút! Các ngươi ra ngoài đừng quên thanh toán tiền phòng, này!”
Hạ Lan Phiêu giật mình một cái, nhất thời quên mất trong phòng mình còn có một người sống sờ sờ, suy nghĩ trong đầu đều là vấn đề gian khổ ai tới tính tiền phòng. Khóe miệng của Tiêu Mặc không tự chủ kéo ra, bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi rất thiếu tiền?”
“Đúng vậy! Nếu không đại gia ngươi cho ta đi?” Hạ Lan Phiêu liếc mắt nhìn hắn.
......
“Thế nào, ngươi là Hoàng đế, ngay cả chút tiền này cũng không có? Dù gì ta cũng cùng ngươi một đêm, ngươi cho một số có ý tứ đi! Hoa tiểu thư người ta còn có tiền, tại sao ta lại là miễn phí? Hay là ngươi cảm thấy ta dễ khi dễ đến mức bị người chiếm tiện nghi miễn phí, không cần chịu một chút trách nhiệm nào?”
“Hạ Lan, ta nguyện ý phụ trách.” Tiêu Mặc khẽ thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy, hai mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn nàng: “Cùng ta hồi cung, làm nữ nhân của ta.”
“Ta không muốn.”
“Hạ Lan!”
“Trở về với ngươi làm cái gì? Để cho ngươi tổn thương ta lần nữa sao? Tiêu Mặc, ngươi thật sự cho rằng chuyện đã xảy ra trước kia cũng có thể quên tất cả sao? Ngươi có thể quên, ta thì không thể! Ta chết cũng sẽ không hồi cung đấy!”
Hạ Lan Phiêu hét lớn một tiếng với Tiêu Mặc, đưa tay hắn đẩy ra, sau đó chạy ra ngoài. Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn nàng từ bên cạnh mình thoát đi, vẫn trầm mặc không nhìn ra một tia cảm xúc như cũ.
Đêm đã khuya.
Hạ Lan Phiêu mang theo một thân mệt mỏi trở về phòng, chuyện thứ nhất là nhìn Tiêu Mặc có hay không ở trong phòng nàng. May mắn, Tiêu Mặc không có ở đây, nhưng không may, những người khác ở đây. Nàng vừa vào cửa phòng, liền bị một người áo đen dùng đao kề cổ, phát đau.
“Tiểu Phiêu đúng không? Tìm ngươi thật đúng là không dễ dàng!” Người nọ âm trầm cười, khàn khàn nói: “Giao Huyết Ngọc ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết. Nếu không, ta đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, để cho ngươi sống không bằng chết!”
......
“Thế nào, không muốn giao ra đây sao?” Người nọ tăng thêm lực độ trong tay: “Ta thấy ngươi thật đúng là không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ mà! Nói, rốt cuộc Huyết Ngọc ở nơi nào?”
Ô ô ô......
Không phải là ta không muốn giao Huyết Ngọc ra, ngươi cầm đao đè ép cổ của ta như vậy, ta nhúc nhích một chút sẽ máu tươi văng khắp nơi ngươi để cho ta nói thế nào nhúc nhích thế nào đây? Rốt cuộc ngươi có văn hóa hay không??
“Thật không muốn giao ra sao? Như vậy, ngươi đi chết được rồi......”
Người nọ lạnh lùng cười, vung đao liền chém tới phía Hạ Lan Phiêu, cánh tay chợt bị đau, ngay cả đao trong tay cũng suýt nữa cầm không được. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cần cổ buông lỏng, vội vàng lăn một vòng chạy về phía cửa, ngay cả cổ của mình bị quẹt cho một phát thật sâu chảy máu cũng không biết.
Nàng không thấy rõ đường phía trước, đột nhiên đâm vào một lồng ngực dày rộng, vội vàng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tiêu Mặc tay phải cầm trường tiên, trầm tĩnh nhìn thích khách kia. Hắn nhìn vết thương trên cổ Hạ Lan Phiêu, một tay ôm Hạ Lan Phiêu vào lòng, một tay cầm roi chỉ vào thích khách, bình tĩnh nói: “Hiện tại tự vẫn, hoặc là bị ta giết chết, chính ngươi lựa chọn.”
“Tiểu tử, ngươi có tư cách gì cùng đại gia ta nói chuyện như vậy? Huyết Ngọc kia vốn chính là vật tổ truyền của nhà ta, mặc dù ông cụ bị nha đầu này tính toán, đem ngọc này cho tiểu nhân âm hiểm, nhưng toàn tộc chúng ta cũng sẽ không dừng tay! Giao ra Huyết Ngọc, nếu không sẽ làm cho các ngươi đều chết không nơi chôn thân!”
“A, chết không có chỗ chôn thân sao...... Hạ Lan, ngươi đi trước, nơi này có ta.”
Tiêu Mặc nói xong, cầm lên trường tiên đi tới phía người kia, cùng hắn đánh. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trước mặt hắc quang lòe lòe, gió lạnh vù vù, mặc dù không hiểu võ nghệ, nhưng cũng nhìn ra là Tiêu Mặc chiếm thượng phong. Đánh nhau, trường tiên của Tiêu Mặc đánh rơi mặt nạ của thích khách kia, thế mà hắn lại là Đại Thiếu Gia không ra hồn kia của Lý gia. Chỉ là, thật không nghĩ tới hắn cũng biết võ nghệ......
Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn bọn họ đánh nhau, nhưng không nghĩ Lý Đa đột nhiên từ trong tay áo phóng ra một ám khí, thẳng tắp bắn tới tim của nàng. Tiêu Mặc giận dữ, vội vàng dùng roi quấn Hạ Lan Phiêu ném nàng qua một bên, nhưng cánh tay của hắn lại bị ám khí này gây thương tích. Màu đỏ sậm của máu tươi ở trên trường bào màu đen của hắn không quá rõ ràng, hắn vẫn không để ý đến vết thương trên cánh tay mình, chỉ là từng bước tiến tới gần Lý Đa: “Ngươi đã chọc giận ta.”
Vậy sao...... Vốn tưởng rằng lần này có thể dễ dàng lấy tánh mạng của tiểu nha đầu kia, không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng đang giúp nàng! Ta mất đi chức tộc trưởng, mất đi Huyết Ngọc, mất đi tất cả, là một phế nhân triệt để từ đầu đến đuôi. Đã như vậy, trước khi ta chết cũng làm chút chuyện, để cho các ngươi không quên được ta đi......
“Ta võ nghệ không bằng ngươi, hôm nay chết ở trong tay ngươi cũng coi là chết có ý nghĩa! Ta có chơi có chịu!”
Lý Đa nói xong, lại quét ngang một đao, phá vỡ cổ họng của mình. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn tất cả xảy ra trước mặt, chỉ cảm thấy tay chân tê dại, hẳn là động cũng không nhúc nhích được. Lý Đa kịch liệt thở hổn hển trên mặt đất, khó khăn nhìn Hạ Lan Phiêu: “Trước khi ta chết, có thể hay không để cho ta thấy Huyết Ngọc một lần......”
“Hạ Lan, không thể.”
“...... Được.”
Dù sao Huyết Ngọc kia cũng là đã từng thuộc về Lý gia, dù sao lòng của Hạ Lan Phiêu cũng là mềm. Nàng đi về phía Lý Đa, từ trước ngực lấy ra Huyết Ngọc, đặt nó ở trên tay Lý Đa. Lý Đa lưu luyến vuốt Huyết Ngọc, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười, trong miệng cũng tự lẩm bẩm.
Hạ Lan Phiêu đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, choáng váng đến mức nàng gần như là đứng không vững, mà Huyết Ngọc cũng đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ ngòm vô cùng chói mắt. Trong lòng Hạ Lan Phiêu biết không ổn, vội vàng đoạt lại Huyết Ngọc một lần nữa, lại choáng váng đầu, cả người ngã lên trên giường. Tiêu Mặc một cước đá Lý Đa xuống lầu, cũng trong nháy mắt đang đá hắn đi xuống thấy được nụ cười quỷ dị nơi khóe môi của hắn kia. Lý Đa nhìn hắn, dùng hết hơi sức nói: “Ta để lại cho các ngươi một phần quà tặng tốt...... Ha ha ha!”
Sau đó, Tiêu Mặc cũng nhịn không được nữa, cũng té xỉu ở trên giường.