Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 264

"Thương hắn......"

"Ngươi yêu Hoàng Thượng sao?" Hạ Lan Phiêu cố chấp hỏi. Hạ Lan Phiêu khẽ gật đầu với nàng, đứng dậy: "Ta đi trước. Ngươi muốn tự sát thì xin cứ tự nhiên."

"Ta tuyệt đối sẽ không tự sát!"

"Tùy ngươi."

Hạ Lan Phiêu xoay người rời khỏi Nhược Vũ cung, chỉ cảm thấy trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều. 

Lee: hự, chuyển cảnh mà không rõ gì hết, truyện kỳ quái quá đi ~ giống như mất đoạn nữa ~

“Muội ngồi ở đây, ta sắc thuốc cho muội, ta muốn nhìn muội uống."

"Dạ dạ dạ......"

Hạ Lan Phiêu tự biết đuối lý, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn Khinh Vũ thuần thục bỏ từng loại dược liệu vào bên trong ấm nhỏ làm bằng bạc, sau đó nhìn cái ấm trong phòng "ùng ục ùng ục" bốc hơi nóng, cũng ngửi thấy hương vị thuốc gay mũi đắng chát. Ngửi thấy được mùi thuốc, nàng không khỏi bưng kín lỗ mũi, lại thấy Khinh Vũ vẻ mặt bình tĩnh coi chừng lò thuốc, bộ dáng giống như cái gì cũng không ngửi thấy.

"Khinh Vũ, tỷ học y thuật từ lúc nào?" Hạ Lan Phiêu tò mò nhìn nàng, bắt đầu bát quái.

"Cũng là chuyện trước đây không lâu. Muội còn nhớ rõ chuyện lúc ta ở Giang Đô cùng một thế ngoại cao nhân hành y (bốc thuốc chữa bệnh) sao? Y thuật của ta đều là hắn dạy ta."

"Thật tốt...... Khinh Vũ, tỷ thật là có bản lĩnh."

"Phiêu Nhi quá khen."

"Vậy sao tỷ lại đến hoàng cung? Là Hoàng Thượng tìm tỷ tới giúp đỡ muội sao?"

......

"Đúng vậy. Thế nào, muội không phải hoan nghênh ta à?"

Khinh Vũ cười như không cười liếc mắt nhìn Hạ Lan Phiêu một cái, thuần thục đổ nước thuốc đen nhánh vào bên trong một chén bạc tinh sảo, sau đó đưa nó cho Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu quýnh lên, cuống quít bắt được bả vai của Khinh Vũ, vội vàng nói: "Tại sao tỷ tỷ có thể nghĩ như vậy? Ta đương nhiên hoan nghênh tỷ tỷ! Chỉ là, tỷ tỷ nhàn tản đã quen, vì ta mà tới hoàng cung cô đơn tịch mịch này, ta thật sự là..... Còn nữa, chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi. Ta cũng không biết Hoàng Thượng sẽ ở trước mặt mọi người chỉ hôn cho tỷ gả An vương. Nếu ta biết, nhất định ngăn cản hắn."  

......

"Đa tạ." Khinh Vũ mỉm cười nói.

"Khinh Vũ, có phải tỷ đang oán trách ta hay không?"

"Không có."

"Khinh Vũ!"

"Phiêu Nhi, ta thật sự không có oán muội một chút nào. Hoàng Thượng cũng là có ỷ tốt, nhưng hắn đã quên ta chỉ là một nữ nhi của tội thần, không xứng với An vương Điện hạ cao quý anh tuấn."

"Khinh Vũ, tỷ không cần nói như vậy......"

"Phiêu Nhi, ta cũng không oán hận bất luận kẻ nào, cũng đa tạ ý tốt của Hoàng Thượng. Nhưng mà, ta chỉ là muốn một người lẳng lặng sống thôi."

"Nhưng nữ hài tử luôn luôn tìm người chăm sóc mình nha! Đúng rồi, người trong lòng của tỷ là ai?"

"Người yêu?"

"Chính là người trong lòng Khinh Vũ thích từng đề cập với muội đó! Chẳng lẽ các người không tiến triển chút nào sao?"

"Không có." Khinh Vũ cổ quái cười một tiếng: "Hình như hắn đối với bất kỳ nữ nhân nào cũng không quá quan tâm hài lòng."

"Vậy tỷ thật thích hắn sao? Hắn là một chính nhân quân tử chứ?"

"Đương nhiên là quân tử —— vậy thì như thế nào?"

"Như vậy, không bằng tỷ Bá Vương ngạnh thượng cung, để cho hắn phụ trách với tỷ! Tỷ chờ một chút, ta có đồ tốt cho tỷ!"

Hạ Lan Phiêu nhớ lại "Linh Dược" mình mua ở Giang Đô, trong lòng không ngừng dao động. Nàng vội vàng tìm ra thuốc này, đưa cho Khinh Vũ, cười làm lành nói với nàng: "Không tới nửa năm thời gian cũng sẽ không quá hạn......"

"Đây là cái gì?"

"Đây là thuốc mê, chỉ cần thêm một chút là có thể làm ngất người nọ, sau đó thì phải xem tỷ á! Khinh Vũ, tỷ nghe muội, tuyệt đối sẽ không sai! Muốn chinh phục lòng của nam nhân, nhất định phải chinh phục thân thể của nam nhân......"

"Chẳng lẽ muội chính là ‘ chinh phục ’ Hoàng Thượng như vậy?"

"Không phải!" Hạ Lan Phiêu đỏ mặt: “Lúc đầu muội mua thuốc này chỉ là vì chạy trốn thôi...... Tỷ không cần thì thôi!"

......

"Đa tạ ý tốt của muội."

Lúc Hạ Lan Phiêu đưa thuốc cho Khinh Vũ lại quên mất Khinh Vũ là một thầy thuốc ưu tú nhất, căn bản không cần dược vật thấp kém như vậy, mà Khinh Vũ cũng không có nhiều lời, chỉ là bình tĩnh nhận lấy gói thuốc. Nàng nhìn Hạ Lan Phiêu, khẽ mỉm cười: "Thuốc sắp lạnh rồi, nên uống thuốc thôi."

"A......"
Bình Luận (0)
Comment