Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 302

Edit: kaylee

Khi Hạ Lan Phiêu ngồi xe ngựa của Lý Thương Nguyệt đi tới "Ngọc Minh Trai" mà nàng mở ở kinh đô Tề quốc thì không có chút nào biết Ngọc Minh Trai của nàng kinh doanh thật tốt, Thương Nguyệt cố ý nói như vậy chỉ là thấy cuộc sống trong cung của nàng không thú vị, lừa gạt nàng ra ngoài giải sầu thôi. Nhưng mà, bọn họ chỉ có thể nói chuyện làm ăn với tổng quản của Ngọc Minh Trai, không có một người có thể thấy đến lão bản nhàn nhã giống như dã hạc.

Hạ Lan Phiêu vẫn tin chắc "Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người", hơn nữa nàng là một người không thích phiền toái, cho nên giao sản nghiệp to lớn cho thủ hạ trông nom, mình thanh thản ổn định làm lão bản giấu mặt, rất ít trông nom chuyện của Ngọc Minh Trai. Nếu không phải Thương Nguyệt cố ý lừa nàng, nàng sẽ không xuất cung để ý trông coi tới sản nghiệp của mình, cũng không tự nhiên xuất cung giải sầu rồi.

Lúc này, Thương Nguyệt đang mỉm cười nhìn nàng đi vào tổng điếm (L: giống công ty mẹ đó) của Ngọc Minh Trai, gọi lên tất cả quản sự, từng món từng món thưởng thức các loại thức ăn kinh doanh, tra duyệt sổ sách, mắt cong cong mỉm cười —— nàng chính là vì kiếm được bạc mà vui mừng. Thời gian không biết đã qua bao lâu, khép lại sổ sách, khách khí nói: "Các vị cực khổ. Ta rất ít quản chuyện, đều dựa vào các vị vì ta chống đỡ lấy Ngọc Minh trai, thật là cám ơn các ngươi."

"Phu nhân khách khí!" Tất cả mọi người thành hoàng thành khủng (*) nói. 

(*) thành hoàng thành khủng = hết sức lo sợ: vốn là từ sáo trong tấu chương của bá quan dâng lên nhà vua

"Về phần Thương Nguyệt sao ~~" Hạ Lan Phiêu liếc hắn một cái: "Ngọc Minh Trai hoạt động có hiệu quả là bởi vì các quản sự có năng lực của ta, người này chỉ là một Đại Tổng Quản ngồi mát ăn bát vàng thôi. Cho nên, tiền lương của ngươi giảm một nửa."

"Tùy ngươi." Thương Nguyệt không sao cả nhún nhún vai: "Dù sao Lý gia cũng không thiếu chút tiền này của ngươi. Nữ nhân, dù sao ta đều đã ra ngoài, thì đi dạo một chút thôi."

"Ngươi mời khách?" Hạ Lan Phiêu lập tức hỏi.

......

"Ừ."

"Được, ra ngoài đi dạo đi —— ta cũng muốn nhìn một chút ưu thế của những khách sạn khác." (L: nguyên văn là khách sạn đó ~.~)

Hạ Lan Phiêu gật đầu một cái, theo Thương Nguyệt đi dạo ở chung quanh đại đô của Tề quốc, đi dùng bữa, khảo sát ở các khách sạn khác, làm thời gian trôi qua thật nhanh. Lúc hoàng hôn buông xuống, bọn họ rốt cuộc trở lại Ngọc Minh Trai. Mới vừa ngồi xuống, lại thấy chưởng quỹ vội vàng báo lại: "Phu nhân, tổng quản, rốt cuộc nhìn thấy các người rồi! Mới vừa rồi có một công tử nói muốn nói chuyện hợp tác với Ngọc Minh Trai, tiểu nhân không dám làm chủ......"

"Là muốn mở chi nhánh sao?" Hạ Lan Phiêu không sao cả cười một tiếng: "Ra giá tiền đủ cao mà nói, sẽ để cho Thương Nguyệt cùng hắn nói chuyện một chút là được."

"Không." Chưởng quỹ vẻ mặt kỳ quái nhìn Hạ Lan Phiêu: "Hắn nói muốn mua cả Ngọc Minh Trai."

Hạ Lan Phiêu cũng ngây ngẩn cả người.

Muốn mua tất cả Ngọc Minh Trai ở Tề quốc mà nói, hao tổn tài lực không thua gì một nửa thu vào của quốc khố một quốc gia. Trừ Lý gia phú khả địch quốc ra, còn có nhà giàu mới nổi nào có thể có thực lực như vậy? Giọng điệu cuồng vọng như vậy, không phải kẻ điên chính là một kỳ nhân (người không bình thường, hiếm thấy) vô cùng mơ hồ với mua bán đi!

"Người nọ là dạng gì?" Hạ Lan Phiêu vô cùng hứng thú hỏi.

"Là một công tử, nhìn rất hào hoa phong nhã, rất có phong độ."

"Thật sao? Ta muốn đi gặp hắn."

"Chừng nào thì ngươi đối với chuyện của Ngọc Minh Trai để ý như vậy?" Thương Nguyệt không khỏi hỏi.

"Dù sao hôm nay cũng nhàm chán —— nếu là một văn nhân nhã khách liền đi gặp xem, nói không chừng sẽ có chút thu hoạch. Thương Nguyệt, đi theo ta đi."

"Biết!"

Thương Nguyệt nhìn ánh sáng vụt sáng trong mắt Hạ Lan Phiêu, chỉ cảm thấy trái tim mạnh mẽ nhảy lên, mặt cũng không tự giác đỏ lên. Lần này, hắn không có theo thói quen phản bác nàng, chỉ là chìm đắm trong vui sướng nàng bỗng nhiên biểu lộ ra.

Chỉ cần là nàng vui mừng, vậy theo nàng đi làm đi!

Nhưng bọn họ rốt cuộc không nghĩ tới bọn họ lại ở chỗ này gặp phải người bọn họ không muốn thấy nhất. (L: các bạn biết là ai rồi chứ???)

——— tuyến phân cách tiểu hồ ly ———

Khi Tiêu Mặc đứng ở cửa Ngọc Minh Trai, nhìn bảng hiệu bằng vàng trên cửa lớn thì liền ngửi thấy mùi thơm thanh nhã như có như không bên trong quán. Hắn không kiềm hãm được bước vào quán, chỉ thấy một người tiểu nhị mặc áo xanh cười giòn giã với hắn: "Hoan nghênh công tử tới Ngọc Minh Trai! Không biết công tử là muốn uống trà hay là muốn hưởng dụng thức ăn ngon đây?"

"Uống trà." Tiêu Mặc không tự chủ nói.

"Vậy xin hỏi công tử là muốn nhã gian hay là ở đại đường uống trà đây?"

"Nhã gian."

"Xin công tử đi theo ta."

Tiểu nhị cung kính cúi chào Tiêu Mặc một cái, sau đó mang theo Tiêu Mặc đi tới một cửa hông. Tiêu Mặc đi theo sau tiểu nhị, không tự chủ nhìn từng cái màn lụa màu xanh nhạt hoặc là màu đỏ nhạt treo trong đại sảnh, nghĩ thầm chỗ uống trà hay là ăn cơm, cũng đều bố trí rất là tinh mỹ —— không biết cái gọi là nhã gian sẽ như thế nào?

Khi hắn đi theo tiểu nhị qua một cây cầu nhỏ, đi tới trong đình lụa mỏng mềm mại rũ xuống thì rốt cuộc bắt đầu cảm khái ý tưởng sáng tạo của chủ nhân Ngọc Minh Trai. Hắn ngồi ở trên ghế đá trong đình, nhìn dòng suối nhỏ trong suốt cách đó không xa, nhìn cây trúc xanh tươi bên cạnh đình, lại nhìn nhạc công quỳ một chân trên đất phối hợp khảy cổ cầm, chỉ cảm thấy đã đến thế ngoại đào nguyên (thế giới thần tiên). Hắn nghe tiếng đàn thanh u, thấy một tỳ nữ xinh đẹp tư thế thuần thục pha trà cho hắn, ngửi hương trà làm người vui vẻ, đột nhiên hiểu đến tột cùng tại sao Ngọc Minh Trai lại thịnh vượng như vậy.

Mà chủ nhân của khách điếm kinh doanh như vậy đến tột cùng là người nào?
Bình Luận (0)
Comment