Edit: kaylee
Hắn không quên được tình cảnh nàng vừa cô độc vừa tịch mịch đứng ở trong đầy trời băng tuyết, ở trong gió run rẩy giống như một mảnh lá cây rời khỏi cành..... Phía sau của nàng chính là vực sâu vạn trượng, hắn rất muốn đưa tay kéo nàng lại, lại sợ nàng tung người nhảy xuống mà chậm chạp không dám ra tay.
Đúng, hắn không dám.
Dù có thể dùng một câu nói nhẹ nhàng diệt tộc nào đó, dù trên tay đã dính đầy máu tươi của cừu địch (kẻ thù) hoặc là thân hữu (người thân bạn bè), hắn một mực tiến lên, chưa bao giờ e ngại. Nhưng mà, khi hắn thấy ánh mắt của nữ tử kia tuyệt vọng như vậy thì sợ.
Hắn sợ hãi nàng sẽ giống như con chim từ trên dốc núi rớt xuống, sợ hắn cứ như vậy mất đi nàng. Hắn không biến sắc nhìn nàng, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hốt hoảng như ma.
Loại cảm xúc này, không nên có......
Nhưng mà, hắn đã không rảnh suy nghĩ lực ảnh hưởng nữ nhân này mang đến cho hắn, có chỉ là vô tận lo lắng. Hắn cau mày nhìn bị băng tuyết bao trùm ở trên tóc đen của nữ tử, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, mà thân thể còn rét lạnh hơn đầy trời bông tuyết kia.
Nàng sẽ không thật nhảy xuống đi. Nàng sợ đau, sợ chết như vậy, nhất định là phát tính khí giống mọi ngày, sau đó bớt giận liền ngoan ngoãn xuống. Nhất định là như vậy.
Nhưng nàng thật nhảy xuống.
Nàng sợ chết như vậy, nhưng ở bên trong hai con đường trở về bên cạnh hắn và chết hai, kiên định lựa chọn cái chết.
Khi hắn đưa tay đi kéo, chỉ chạm đến vạt áo của nàng. Hắn trơ mắt nhìn nước biển nuốt mất nàng, tưởng tượng thấy da thịt mềm mại của nàng nặng nề rơi vào trong biển, chịu cảm giác biển nước xé rách, không tự chủ được mà đau lòng......
Nàng nhất định sẽ đau, nhất định sẽ khóc đi......
Nhưng mà, tình nguyện chết cũng không muốn về đến bên cạnh ta sao? Ở sau khi ta yêu nàng sâu như vậy liền không chịu trách nhiệm mà rời đi sao?
Ha ha......
Sự xuất hiện của nàng, giống như là một luồng ánh sáng trong cuộc sống xám xịt của hắn, làm cho hắn tham luyến. Nhưng mà, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới luồng ánh sáng sẽ quyết tuyệt vứt bỏ hắn như vậy, để cho hắn trở lại hắc ám, lần nữa thưởng thức cô tịch sớm đã thành thói quen kia.
Tại sao có thể như vậy, Hạ Lan Phiêu......
Thật ra thì, khi thanh danh (tên tuổi) của Vương Hậu thần bí của Tề Vương kia từ từ vang dội, hắn liền chú ý đến nàng. Phỏng đoán trong lòng giống như là có hàng vạn con kiến gặm ăn tim phổi của hắn, thế nhưng mà hắn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ —— hắn sợ giấc mộng kia tan biến, cũng sợ bởi vì hắn xuất hiện, làm cho nàng chạy trốn tới xa hơn, tới địa phương nguy hiểm hơn.
Mà ta rốt cuộc là từ lúc nào liền bắt đầu thay đổi trở nên nhân từ nương tay như vậy!
Nhưng hắn rốt cuộc không phải là hạng người lương thiện gì.
Hắn không có cái loại đó tình cảm cao thượng "Chỉ cần nàng vui vẻ, ta đứng xa xa nhìn nàng cũng mau vui vẻ”, chỉ biết là thứ hắn thích, hắn sẽ giữ người ở lại bên cạnh mình, người khác nhúng chàm một chút cũng không được. Nhưng mà, hắn lại sợ con chim nhỏ này giống như bị giật mình mà bay đi trước đây, chỉ có thể đè nén tính tình, đè nén tính tình hơn nữa mà từ từ đến gần.
Thật may là, hắn am hiểu nhất chính là một chữ "Nhịn".
Năm năm không thấy, cử chỉ của nàng thay đổi rất nhiều, chỉ là tính tình vẫn giống như trước kia, đơn thuần mạo hiểm ngu đần. Hắn không ngờ nàng lại có thể biết kinh doanh một Ngọc Minh Trai khổng lồ mà thú vị như vậy, cũng không nhớ đến nàng lại có thể đeo cái mặt nạ bỏ đi trên mặt, còn tưởng rằng hắn không nhận ra nàng.
Nhiều ngày không thấy, lá gan của nàng ngược lại lớn thêm không ít nha, Hạ Lan Phiêu.
Được rồi, nàng đã muốn chơi cái trò chơi này, vậy ta theo ngươi chơi tiếp.
Hạ Lan Phiêu tự cho là trang phục của mình không chê vào đâu được, Tiêu Mặc cũng không vạch trần nàng, khoan thai tự đắc nhàn nhạt lui tới với nàng. Hắn biết rõ tính khí của Hạ Lan Phiêu, biết nếu nàng biết được mình bại lộ mà nói nhất định sẽ hốt hoảng chạy trốn, đến lúc đó muốn tìm nàng lại phải tốn một thời gian dài, cho nên cũng vui vẻ chơi trò chơi này với nàng.
Rõ ràng là khoảng cách có thể đụng tay đến, chỉ là bởi vì nàng sợ, cho nên hắn thu hồi dục vọng sinh sôi tràn đầy, giả bộ diễn một hình tượng Quý công tử nhẹ nhàng, chỉ nói với nàng chuyện phong hoa tuyết nguyệt (yêu đương), không nói những chuyện đã qua.
Mà hắn cũng phát hiện, tiểu nha đầu hấp tấp lúc trước lại cũng có thể cử chỉ ưu nhã, tiến lùi thoả đáng. Trừ đi lần đầu tiên gặp mặt hốt hoảng ra, ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn lạnh lùng mà xa cách, giống như nhìn một người xa lạ.
Thật là khiến người ta có cảm giác chán ghét......
Nhưng rốt cuộc tại sao nàng phải mang mặt nạ? Là muốn trốn tránh ta, hay là giống như tin đồn bên ngoài, dưới mặt nạ là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành hay là xấu xí không chịu nổi?
Bất luận nàng biến thành cái dạng gì, chỉ cần là ngươi, ta đều sẽ nhận được, cũng sẽ không buông tay.
Lúc mặt nạ bị lột xuống, Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người. Hắn từng chuẩn bị tâm lý Hạ Lan Phiêu bị hủy dung, lại không nghĩ rằng nàng sẽ xinh đẹp chói mắt như thế. Mà nàng đang khóc.
Mặc dù có thân xác xinh đẹp như vậy, tính khí thối của nàng vẫn là trước sau như một. Nàng giống như con chó nhỏ cắn lên cánh tay của hắn, trong đau đớn quen thuộc, Tiêu Mặc có chỉ là một loại cảm giác mất mà được.
Rốt cuộc nàng cũng trở lại, Hạ Lan Phiêu......
Trong thiên hạ, cũng chỉ có nàng dám cắn ta như vậy thôi.
Vốn nghĩ từ từ đến gần, từ từ dành được ấn tượng tốt của nàng sau đó sẽ một lần hành động liền bắt nàng lại, nhưng sau khi gặp tên nam tử làm người ta chán ghét chí cực kia liền tâm phiền ý loạn mà nóng nảy lên.
Hạc Minh đáng chết này......
Chỉ cần hắn nghĩ tới trong năm năm này Hạ Lan Phiêu và Hạc Minh sống chung lâu ngày, nhớ tới thái độ làm người ngày thường của Hạc Minh, đã cảm thấy đầu bắt đầu đau. Mặc dù quan sát vẻ mặt giữa bọn họ không thấy gì khác thường, thế nhưng nha đầu kia ngốc như vậy, khó bảo toàn lúc nào thì bị hắn lừa gạt đi......
Như vậy, ta phải vượt lên trước một bước dụ dỗ lừa gạt nàng đi.
Tiêu Mặc nghĩ tới, liền lập tức hành động. Đầu tiên hắn lừa gạt Hạ Lan Phiêu, sau đó giống như mã tặc (bọn cướp cưỡi ngựa @.@) cướp nàng đi, trong lòng hơi hài lòng. Mặc dù chỉ cần dịch dung liền có thể lừa dối vượt qua kiểm tra, nhưng hắn vẫn là cố ý cởi ra quần áo của nàng, chỉ vì muốn nàng hung trợn nhìn hắn chằm chằm.
Như vậy, cuối cùng nàng cũng có thể nghiêm túc nhìn ta đi......
Nhưng nàng lại muốn một lần nữa chạy trốn từ bên cạnh hắn.