Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 389

Edit: kaylee

Hạc Minh......

Hạ Lan Phiêu không quay đầu lại, không nhúc nhích, mặc cho Hạc Minh vòng chắc hông của nàng. Bên tai nàng truyền đến hô hấp nóng rực của Hạc Minh, mà nàng không dám cử động, mặc cho nước mắt tùy ý chảy xuôi. Hô hấp của Hạc Minh gần trong gang tấc, hắn xoay thân thể của Hạ Lan Phiêu lại, để cho nàng nhìn mình, sau đó cười nói: "Tiểu Hạ Lan, tại sao khóc?"

"Có sao?"

"Thật đúng là thích gạt người ~~" Hạc Minh cầm ống tay áo lau nước mắt ở khóe mắt Hạ Lan Phiêu, ánh mắt chăm chú vào cái còi trong tay nàng: "Tiểu Hạ Lan, không ngờ nàng không vứt nó đi, ta thật sự vinh hạnh."

"Cái còi này trả lại cho ngươi."

"Tại sao?" Nụ cười trên mặt Hạc Minh dừng lại.

"Bởi vì...... Ta không cần nó nữa."

......

"Hạc Minh, hẳn là ngươi biết chuyện ta muốn rời đi. Chúng ta quen biết đã 6, 7 năm, mặc dù ngươi luôn bắt nạt ta, nhưng chúng ta cũng coi là bằng hữu...... Cám ơn ngươi vẫn giúp ta."

"Ha ha."

Hạc Minh đùa bỡn cái còi trong tay, không nói gì.

"Hạc Minh, ta biết rõ ngày đó ngươi nhốt ta vào Thiên Lao là vì dụ Khinh Vũ xuất hiện, cũng là vì bảo vệ ta và Thương Nguyệt không bị thương trong chiến hỏa, cám ơn ngươi."

"Tiểu Hạ Lan ~~~ nàng không cảm thấy ta là thật muốn xử tử nàng sao?" Mắt xếch của Hạc Minh nguy hiểm hếch lên: "Ta chưa bao giờ là người tốt, nàng không cần nói ta vĩ đại như vậy ~~~"

"Sẽ không." Hạ Lan Phiêu mềm mại nói, nhìn Vương Cung mông lung dưới ánh trăng: "Hạc Minh, ngươi là người tốt. Thật."

"Nàng đang cười nhạo ta sao?" Hạc Minh đột nhiên nắm lấy bả vai của Hạ Lan Phiêu, sử dụng lực độ to lớn gần như ghìm chết nàng.

"Ta không có......"

"Nếu tối nay ta không đến, có phải nàng cứ như vậy mà đi, đúng không? Cũng không...... Gặp ta một lần cuối?"

"Hạc Minh, ngươi làm ta đau......"

"Không phải nnàg biết ta thích nàng sao? Hạ Lan Phiêu, nàng biết rõ ràng tâm ý của ta, nhưng vẫn lựa chọn người nam nhân kia, đúng không? Cho dù ta thích nàng cỡ nào, vì nàng làm nhiều chuyện cỡ nào, cũng không sánh nổi một ngón tay của tên khốn kia! Làm sao nàng có thể ngạo mạn như vậy?"

"Nhưng ta, nhưng ta cũng không biết......"

"Ta cho rằng nàng biết...... Ta cho rằng nàng biết! Hạ Lan......"

Hạc Minh ôm chặt Hạ Lan Phiêu, đã dùng hết hơi sức ôm nàng, giống như như vậy nàng sẽ không rời đi. Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác xương của mình cũng bị Hạc Minh ôm sắp gãy, hô hấp cũng càng thêm khó khăn. Nước mắt của nàng không kiềm hãm được chảy xuôi, mà nụ hôn của Hạc Minh đánh tới giống như như gió bão mưa rào.

"Hạ Lan, Hạ Lan......"

Hạc Minh không nhịn được gọi tên của Hạ Lan Phiêu, giống như đây là lần cuối cùng hắn gọi. Hắn đè Hạ Lan Phiêu ở trên tường, lấy tay chống vách tường, ôm mặt của nàng, đầu lưỡi linh xảo chui vào. Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình bị Hạc Minh hôn không cách nào hô hấp, trong đầu cũng là trống rỗng.

Hắn bị điên rồi......

Ta không có đẩy hắn ra, ta cũng điên rồi......

Chúng ta đều điên rồi sao......

"Hạc Minh......"

"Hả?"

Môi Hạc Minh rời đi đôi môi của Hạ Lan Phiêu, nghiêm túc nghe lời Hạ Lan Phiêu sắp nói ra.

"Hạc Minh...... Thật xin lỗi. Thật ra thì, ta vẫn nợ ngươi một nụ hôn, cũng nợ ngươi một câu nói thật lòng."

"Cái gì?" Hạc Minh ngẩn ra.

"Ở trong thời gian năm năm ta căm hận Tiêu Mặc, cơ khổ không chỗ nương tựa kia, ngươi trong thời gian năm năm ta làm bạn với ngươi đó, ta cũng từng thích ngươi...... Ha ha, rất buồn cười đi...... Nhưng mà, mỗi khi ta nhìn dáng vẻ bất cần đời của, nhìn cảnh tượng ngươi ân cần có thừa với mỗi một nữ nhân, ta lại không dám thích ngươi nữa."

"Vậy bây giờ thì sao? Hiện tại nàng biết tâm ý của ta rồi!"

"Đã chậm, Hạc Minh." Hạ Lan Phiêu bi ai cười một tiếng: "Hiện tại người ta yêu là Tiêu Mặc, ta tự nhiên không thể nào để những nam tử khác ở trong lòng. Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ...... Cho nên, xin lỗi."

"Đúng vậy, bỏ lỡ......" Hạc Minh gật đầu, nhìn ánh sao trên trời: "Tiểu Hạ Lan, tại sao nàng không nói dối ta, để cho ta có thể tốt hơn một chút đây?"

"Ta......"

"Nếu như vậy, nên bồi thường lại nợ thiếu ta đi thôi."

Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu, nhét nàng vào xe ngựa. Xe ngựa bay nhanh ở trên đường, Hạc Minh không nói một lời, mà Hạ Lan Phiêu cũng không biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, trong lòng có chút thấp thỏm. Nàng mơ hồ cảm thấy dược vật ăn vào đã bắt đầu có tác dụng, thân thể rất mệt mỏi, nhưng nàng dùng hết hơi sức làm mình cố chống đỡ, không để cho mình ngủ. 

Khi Hạc Minh mang nàng tới Hỏa Liên cung, mang nàng lại đi tới Trích Tinh lâu một lần nữa thì Hạ Lan Phiêu giật mình. Bầu trời sao đẹp đến kinh người, nhìn những ngôi sao dường như có thể đụng tay đến làm cho trong nháy mắt suy nghĩ của nàng trùng với ban đêm cơ khổ không chỗ nương tựa nhiều năm trước kia, mà Hạc Minh ở dưới trời sao, lẳng lặng mỉm cười với nàng. Hạc Minh nhìn bầu trời đêm, lại nhìn nữ tử giống như thần linh đắm chìm trong ánh trăng xinh đẹp, có chút khổ sở nói: "Đã sớm nói nơi này sẽ lưu vì ngươi, nhưng ta lại không dẫn nàng tới một lần...... Tiểu Hạ Lan, là ta quá kiêu ngạo, không trách được nàng."

"Hạc Minh......"

"Tự nàng nói qua, nàng còn thiếu ta một nụ hôn." Hạc Minh cười, nguy hiểm lại gần: "Bây giờ có thể thực hiện lời hứa rồi."

"Hả? À......"

Hai mắt Hạc Minh lấp lánh nhìn nàng.

"Cái đó, ngươi có thể nhắm mắt lại hay không......"

"Ha......"

Hạc Minh khẽ mỉm cười, rốt cuộc cũng nhắm hai mắt lại. Hạ Lan Phiêu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Hạc Minh, nhớ tới nhiều năm qua hắn ẩn nhẫn yêu say đắm, trong lòng cũng nói không ra là cảm giác gì. Nàng cũng không phải là cỏ cây, Hạc Minh đối tốt với nàng nàng đều biết, nhưng so với tham muốn giữ lấy của Tiêu Mặc mà nói, tình cảm của Hạc Minh càng làm cho nàng khó có thể nắm lấy. Nàng thật là không ngờ Hạc Minh cũng sẽ thích nàng, nhưng mà, hiện tại biết thì như thế nào?

Giai đoạn có khả năng nhất xảy ra giữa bọn đã không tiếp diễn nữa.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Nụ hôn này, là vì yêu say đắm ban đầu của nàng, cũng là một loại cáo biệt.

Từ đây, quên đi thôi..... 
Bình Luận (0)
Comment