Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 4

Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, bên môi hé lộ nụ cười âm độc. Nàng nhớ tới mối hận lần trước bị hắn hạ lệnh quất roi, hai tay nàng bóp chặt cổ họng hắn, thật muốn bóp cho hắn chết tươi. Thế nhưng, đúng vào lúc nàng chuẩn bị giết Tiêu Mặc, trái tim bất ngờ giật một cái, cuối cùng không còn quyết tâm ra tay độc ác. Trong lòng Hạ Lan Phiêu, dường như có một âm thanh đang ngăn cản nàng làm vậy, sức mạnh to lớn, khiến nàng không cách nào kháng cự.

Hạ Lan Phiêu, là cô sao? Là cô ngăn cản tôi giết hắn sao? Hắn đối xử với cô như vậy, vì sao cô vẫn muốn che chở cho hắn? Lẽ nào, cô yêu hắn…

Không, nàng không thể để hắn chết. Hắn hạ dược nàng nha, mạng nhỏ của nàng còn đang trên tay hắn.

Hạ Lan Phiêu nhớ ra, chán nản thở dài, theo thói quen thử dò xét hô hấp của Tiêu Mặc, nhưng lại kinh dị phát hiện hô hấp của hắn vô cùng yếu ớt, sắp ngừng thở.

Cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn chết sao? Tiêu Mặc hắn không phải là đồ vật, tốt xấu gì cũng là một mạng người, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn hắn chết ở trước mặt nàng được. Coi như là… hy sinh nụ hôn đầu tiên của nàng ở thế giới này vậy…

Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, thử thăm dò hô hấp của Tiêu Mặc, sau đó ấn lên ngực hắn bốn lần. Nàng bóp mũi hắn, nâng cằm hắn lên, từ từ thổi khí vào trong miệng hắn. Môi Tiêu Mặc thật mỏng, thật lạnh, thật mềm. Giữa môi và răng hắn có hương hoa sen, khiến cho Hạ Lan Phiêu lưu luyến không dứt, cũng khiến nàng vô thức đỏ mặt. Nhưng mà, bất kể nàng hô hấp nhân tạo thế nào, Tiêu Mặc vẫn cứ ngủ mê man, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Sao vẫn còn chưa tỉnh? Chẳng lẽ hô hấp nhân tạo vô dụng sao? Không, nàng không thể bỏ mặc hắn chết. Mặc dù nàng cũng không biết tại sao…

“Dậy, dậy.” dưới tình thế cấp bách Hạ Lan Phiêu ra sức tát vào mặt Tiêu Mặc: “Ngươi không thể chết được. Ngươi chết rồi ta phải làm sao bây giờ? Mau tỉnh lại.”

Không biết là do trời cao nghe được khẩn cầu của nàng hay là do cái tát của nàng có tác dụng, Tiêu Mặc cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt, liền thấy Hạ Lan Phiêu đang vén tay áo tay in năm ngon tay lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, gương mặt cũng đau nhức. Vừa thấy Tiêu Mặc tỉnh lại, Hạ Lan Phiêu cuống quít ngừng tay, ngượng ngùng cười nói: “Hoàng thượng, ngươi tỉnh rồi?”

MD (=Mẹ kiếp), hắn làm chi mà không tỉnh lúc nàng hô hấp nhân tạo cho hắn, cứ nhằm lúc nàng đang đánh hắn thì tỉnh. Nàng… Thật là quá xui xẻo…

“Hoàng thượng, không phải ta cố ý đánh ngươi, là ta đang cứu ngươi đó, ngươi hiểu không?” Hạ Lan Phiêu cuống quít giải thích, có chút áy náy sờ lên mặt Tiêu Mặc: “Mặt của ngươi… có đau không?”

Ngón tay cô, chậm rãi lướt qua gương mặt hơi sưng đỏ của Tiêu Mặc, trên mặt tràn ngập sự áy náy. Tiêu Mặc nhìn sâu vào cô, đột nhiên há mồm cắn ngón tay cô.

“Á!” Hạ Lan Phiêu liều mạng kêu to, nước mắt lưng tròng: “Đau quá. Sao tự nhiên lại cắn ta?”

“Ngươi bảo mặt ta đau hay không đau?” Tiêu Mặc thản nhiên nhìn nàng.

“Đương nhiên đau…” Hạ Lan Phiêu cười làm lành: “Nhưng mà ta là vì cứu ngươi. Được rồi, sao tự nhiên ngươi lại té xỉu bên cạnh đầm sen? Ngươi…”

Hạ Lan Phiêu chưa kịp nói hết. Đúng lúc này, nàng nghe thấy một tiếng hát. Tiếng hát này, hình như là từ phương xa truyền đến, nghe không rõ nội dung, nhưng làn điệu của nó nhẹ nhàng réo rắt thảm thiết đến tột cùng, làm cho người ta nghe xong là muốn rơi lệ.

“Ai đang hát vậy?” Hạ Lan Phiêu vô thức đứng lên.

“Không được nghe.”

“Cái gì?”

Tiêu Mặc không nói nữa, chỉ một tay che đi lỗ tai Hạ Lan Phiêu. Tay Tiêu Mặc rất lớn, cũng rất thô ráp, cọ xát lên làn da non mềm của Hạ Lan Phiêu, gây đau một chút, cũng gây chút cảm giác khác thường. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn hắn, mặt vừa vặn đỏ lên. Mà đúng lúc này, Tiêu Mặc đột nhiên ôm chặt ngực, đau đớn rên lên. Hạ Lan Phiêu nhìn chăm chú vào ngực hắn, rốt cục phát giác nó đang không ngừng chảy máu, máu tươi nhuộm y phục màu hồng của hắn càng thêm tươi đẹp.

“Ngươi… Bị thương”

Hạ Lan Phiêu sợ hãi kêu một tiếng, nắm quần áo Tiêu Mặc cởi ra, cũng đem vòm ngực rắn chắc của hắn bại lộ ngoài không khí.

Nàng vừa nói, vừa vô thức xé ra một mảnh vải từ trên quần áo mình, cẩn thận băng bó vết thương của Tiêu Mặc, ngăn máu tươi chảy tiếp. Thế nhưng, ngay khi tay nàng chạm đến cơ ngực Tiêu Mặc, hô hấp của Tiêu Mặc đột nhiên càng lúc càng dồn dập, bắt lấy tay nàng, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng cùng… sát khí.

“Ngươi làm gì thế!” Hạ Lan Phiêu hoảng sợ, vùng vẫy muốn giãy tay ra: “Mau buông tay! Ta không thích ngươi chạm vào ta!”

“Câm miệng.”

Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu, sát ý trong mắt càng đậm. Ngay lúc hắn định một chưởng kết liễu người đã phá vỡ bí mật lớn nhất của này của hắn, thì hắn nghe thấy tiếng đám thị vệ đang vội vã đuổi đến chỗ mình.

“Hoàng hậu, đa tạ ngươi đã cứu Trẫm. Bây giờ, thỉnh Hoàng hậu đã giúp thì giúp cho trót, cùng Trẫm diễn một vở kịch đi.” Tiêu Mặc thu tay về, môi khẽ liếm vành tai Hạ Lan Phiêu, hô hấp thì nóng bỏng khiến cho mặt nàng đỏ hồng: “Hoàng hậu, Trẫm không muốn ai biết Trẫm bị thương, ngươi hẳn phải biết làm thế nào.”

“Hả?”

“Ngoan ngoãn nghe lời, hoàng hậu của Trẫm.”

Tiêu Mặc nói xong, nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Lan Phiêu, sau đó một tay ôm Hạ Lan Phiêu vào trong lòng, xé quần áo ngươi, khiến cho nửa bả vai nàng lộ ra trong bóng đêm.

“Ngươi…”

Hạ Lan Phiêu còn chưa kịp kêu sợ hãi, đã thấy xa xa có một đám thị vệ thần sắc ngưng trọng vội vã chạy tới. Chúng đang chuẩn bị cầm đao kiếm chĩa vào bọn họ, nhưng trong khoảnh khắc nhận ra thân phận của họ thì sắc mặt đỏ lên, chỉnh tề quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng, hoàng hậu, chúng thần đang đuổi theo tên trộm xông vào cấm cung, không biết…”

“Không nhìn thấy Trẫm và hoàng hậu sao? Còn không mau cút đi?” Tiêu Mặc biến sắc.

“Dạ, dạ....”

Bọn thị vệ mập mờ liếc nhìn nhau, vội vã rời đi, khuôn mặt ửng đỏ trong bóng đêm cũng thấy rất rõ. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn họ, nhìn vết máu trên mặt đất, nhìn Tiêu Mặc, thắc mắc: “Sao họ lại đi cả vậy?”

“Vậy ngươi cho rằng chúng có lá gan xem chúng ta hoan hảo sao?” Tiêu Mặc lạnh lùng cười.

“Cái gì?”

“Đến ngày mai thôi, chuyện Trẫm ở đầm sen mời gọi Hoàng hậu hẳn là sẽ truyền khắp toàn cung. Như vậy, cũng sẽ không có ai biết chuyện Trẫm bị thương. Hoàng hậu, đỡ Trẫm đi Phượng Minh cung, nhân thể mời thái y kê ra vài vị thuốc cầm máu.”

“Vậy… Vậy ta viện cớ gì yêu cầu thuốc này?”

“Hoàng hậu quyến rũ động lòng người, khiến cho Trẫm khó có thể tự kiềm chế, khó tránh khỏi làm hoàng hậu bị thương. Hoàng hậu mất máu quá nhiều, cho nên cần thuốc cầm máu. Chẳng lẽ, còn phải để Trẫm nói rõ ràng hơn nữa sao?” :sofunny:

Tiêu Mặc nói, trên khuôn mặt lạnh băng trước sau như một vẫn là ý cười nhàn nhạt. Nhưng Hạ Lan Phiêu không biết tại sao, đột nhiên nàng rất muốn cởi giầy, đập vào khuôn mặt anh tuấn ấy của hắn.

Được rồi. Tới ngày mai, tất cả mọi người đều sẽ biết nàng cùng hoàng đế làm chuyệ xằng bậy ở bên cạnh đầm sen, còn đổ nhiều máu như vậy. Mặc dù nàng đúng là không biết xấu hổ, nhưng nàng thật không nghĩ tới gã nam nhân này còn không biết xấu hổ hơn cả nàng. Nàng quyết định rồi —— nàng căm ghét hắn.

“Hoàng hậu, đỡ Trẫm đi Phượng Minh cung nghỉ ngơi.”

“Dạ, Hoàng thượng.” Hạ Lan Phiêu rầu rĩ nói.

Thật đúng là quan lớn một bậc đè người chết! Thật đúng là hảo tâm không có hảo báo! Thật đúng là nông phu dữ xà!(1)

(1)Thành ngữ xuất phát từ truyện về người nông dân và con rắn, người nông dân thấy một con rắn ngủ mê vì bị rét lạnh, cẩn thận sưởi ấm cho nó, con rắn tỉnh dậy thấy người nông dân, để phòng vệ nó cắn ổng 1 nhát chết tươi. Mình chú thích đoạn này vì nó vừa có nghĩa như thành ngữ trước, thậm chí còn đả kích nặng nề hơn, lại khá tương tự với tình huống Hạ Lan Phiêu gặp phải, Tiêu Mặc cũng như con rắn độc ngủ say bên đầm sen, Phiêu thánh mẫu của chúng ta vô tình đi ngang và chịu vạ . T___T

Sao nàng lại tốt bụng như vậy, cao quý như vậy, coi việc giúp người làm niềm vui như vậy chứ? Sớm biết rằng cái giá phải trả cho việc cứu người là bị ức hiếp sỉ nhục, đáng ra nàng phải để cho hắn chết luôn ở đấy cho rồi.

Hạ Lan Phiêu thầm mắng trong miệng, nhưng cũng không dám biểu hiện cái gì ra ngoài. Nàng chỉ có thể để thân hình mảnh mai của mình gánh chịu toàn bộ sức nặng của Tiêu Mặc, bước từng bước gian nan đi về Phượng Minh cung.

Tiêu Mặc rất cao, Hạ Lan Phiêu mới mười lăm tuổi chỉ cao đến ngực hắn, trọng lượng cơ thể hắn không phải một thiếu nữ mười lăm tuổi chưa luyện qua võ nghệ có thể chịu nổi. Nhưng nàng, chỉ cắn chặt răng kiên cường chống đỡ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản lạnh nhạt tràn đầy quật cường. Nàng không hề biết, trên con đường dài đằng đẵng này, Tiêu ác ma vẫn thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, khóe môi tràn đầy nụ cười nhàn nhạt mang ý bỡn cợt và dò xét.

Người này… Có đúng là hoàng hậu của hắn không?

Mặc dù nàng có tiếng xấu, nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn kết hôn cùng nàng —— chỉ có như vậy, mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, mới có thể lấy được thứ ấy… Nhưng nàng đến tột cùng là người thế nào? Rốt cuộc là tâm cơ thâm trầm, hay là phóng đãng ác độc như nàng vẫn tỏ ra thường ngày?

Hạ Lan Phiêu… Nàng thật đúng là hành sự cổ quái. Hắn thật sự không ngờ tới nàng lại giả vờ không nhận ra hắn, lại còn cố ý tát hắn. Tuy rằng nàng không còn như trước, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng nàng đã biết bí mật của hắn, thì nhất định phải chết.

Tiêu Mặc cười nhạt, ngửi được mùi hương thoang thoảng phát ra từ người Hạ Lan Phiêu, chỉ thấy khuôn mặt trước mắt người hắn tựa như hoa sen thanh lệ mà mê người. Môi hắn dừng lại ở sau gáy Hạ Lan Phiêu, hơi thở nóng rực mà xa lạ, khiến cho Hạ Lan Phiêu không kìm được mà rụt cổ lại, toàn thân cũng sởn da gà.

Á nha, biến thái. Không có việc gì hà hơi vào cổ nàng làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn định xuống tay với một người còn chưa dậy thì hết như nàng sao ? Quả là biến thái mà.

Hạ Lan Phiêu nuốt nuốt nước miếng, quyết định coi Tiêu Mặc đang hít hà thành quỷ thổi hơi, cương quyết không liếc nhìn hắn lấy một cái. Còn Tiêu Mặc thì đang bình tĩnh quan sát vẻ mặt nàng, đột nhiên cảm thấy đêm nay thật sự đẹp.

Vẻ mặt này rất thú vị. Rõ ràng rất sợ hãi, rõ ràng rất không tình nguyện, nhưng nàng vẫn như thể hy sinh vì đại nghĩa mà dìu hắn, cực lực tránh tiếp xúc thân thể với hắn. Nếu như đúng là Hạ Lan Phiêu mà hắn biết, hẳn phải nhân cơ hội này lấy lòng hắn, dụ dỗ hắn mới đúng. Rốt cục là điều gì khiến nàng ta thay đổi lớn như vậy? Hay là, nàng ta là giả mạo…

Tiêu Mặc nghĩ đến đây, đôi đồng tử nguy hiểm co lại, nhấp nháy sáng lên, trong bóng đêm tựa như một con mèo đẹp đẽ mà tà mị. Cuối cùng khi họ đã đến Phượng Minh cung, Hạ Lan Phiêu cẩn thận đỡ hắn đi vào tẩm cung của mình, không để bất kỳ ai phát hiện sự khác lạ của Tiêu Mặc. Đương lúc nàng thở phào một hơi, định rời đi, Tiêu Mặc lại bắt lấy tay cô.

“Ngươi.... ngươi....ngươi..... muốn làm gì?”

Hạ Lan Phiêu thấy ánh mắt hắn tựa như thấy được nước lũ hay thú dữ. Nàng giống như một con nai con cảnh giác, ánh mắt trong sáng, khiến cho Tiêu Mặc hơi giật mình. Song, hắn vẫn tiếp tục bình tĩnh nói: “Ở lại, hầu hạ Trẫm nghỉ ngơi.”

Gì á, hoàng đế quả nhiên bắt đầu biến thân thành sắc lang rồi. Tuy rằng nữ nhân thời đại này đều lập gia đình sớm, nhưng sao nàng có thể ở trong hoàn cảnh nguy hiểm cùng một phòng với nam nhân xa lạ thế này chứ? Hắn ăn sạch nàng thì làm sao giờ? Không đúng, hắn hình như là phu quân của nàng … Mà như vậy cũng không được.

“Thần thiếp chân tay vụng về, sợ rằng hầu hạ không chu toàn, hay là để Tử Vi đến hầu hạ Hoàng thượng đi.” Hạ Lan Phiêu lấy lòng nhìn Tiêu Mặc.

“Trẫm không muốn ai khác biết chuyện Trẫm bị thương. Tử Vi đến hầu hạ cũng được thôi, đợi giết nàng ta sau là được.”

“Đừng. Cứ để ta… Ta sẽ hầu hạ.”

Lại một hồi yên ắng.

Trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, hai người vốn nên là vợ chồng, vốn nên tin tưởng lẫn nhau, yêu nhau say đắm lại cứ thế nhìn nhau, người nào cũng không mở miệng nói chuyện. Trong mắt họ đều có sự cảnh giác, có sự dò xét, chỉ duy nhất tình yêu là không có. Tiêu Mặc thản nhiên nhìn ánh nến chập chờn: “Hoàng hậu nói rất đúng, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng.”

“Dạ, dạ.”

Thái y vẻ mặt đỏ bừng lui ra ngoài, còn Hạ Lan Phiêu thật muốn gào lên một tiếng xông tới, liều mạng với tên hoàng đế cầm thú bị thịt kia ngươi chết ta sống.

Này nhá! Tiêu Mặc, đầu óc của ngươi rốt cục cấu tạo thế nào hả? Lẽ nào ngươi muốn ngày mai bọn cung nhân hăng hái bừng bừng thảo luận tinh thần kính nghiệp của ta sau khi cùng ngươi dã hợp đổ nhiều máu xong còn chiếm lấy ngươi không buông sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ta đã có tiếng xấu rồi hay sao? Để thế, chắc chắn sẽ bị đám phi tử của ngươi lập hội hại chết! Lệ trào…

Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn Tiêu Mặc, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói cái gì, chỉ cúi đầu không ngừng vặn vẹo góc áo. Tiêu Mặc nhìn vẻ mặt phong vân biến ảo của nàng mà buồn cười, rất muốn tiếp tục đùa giỡn với nữ nhân có phản ứng thú vị này, nhưng trong họng trào dâng đầy mùi tanh tưởi. Y nhẹ nhàng lau chùi vết máu nơi khóe miệng, chậm rãi cởi quần áo đã nhuốm đầy vết máu, lộ ra cơ thể rắn chắc hữu lực.

“Ngươi định làm gì?” Hạ Lan Phiêu theo bản năng thụt lùi vài bước.

“Hoàng hậu từng trải với vô số người, chẳng lẽ không biết Trẫm muốn làm gì sao?” Tiêu Mặc nở nụ cười với khuôn mặt đầy vẻ bình tĩnh.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!” Hạ Lan Phiêu sắp bị dọa cho khóc.

“Băng bó cho Trẫm.”

“Hả? Oh.”

Hạ Lan Phiêu thầm mắng trong lòng bản thân suy nghĩ xấu xa, ngoan ngoãn lấy nước sạch tẩy rửa thân thể cho Tiêu Mặc. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nàng tẩy rửa vết thương trước ngực Tiêu Mặc tay vẫn hơi run.

Vết thương thật đáng sợ. Dài như thế, sâu như thế, chắc là rất đau. Nàng không phải thầy thuốc chuyên nghiệp, thao tác cũng vụng về, hắn nhất định rất đau… Nhưng mà, tại sao hắn lại bình tình nhìn nàng như vậy, giống như không hề bị thương chút nào, ánh mắt còn dương dương tự đắc như vậy? Chẳng lẽ cái vết thương này chỉ thoạt nhìn đáng sợ, thật ra không đau một chút nào?

Hạ Lan Phiêu nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng ấn nhẹ lên ngực Tiêu Mặc một cái, mà người sau vẫn không có bất kỳ biểu tình gì. Ngực Tiêu Mặc rất rắn chắc, sau khi nhẹ nhàng ấn vào bắp thịt nhanh chóng nảy lên, cảm giác rắn chắc trắng mịn cũng khiến cho mặt Hạ Lan Phiêu bất giác đỏ lên. Nàng nhanh nhẹn rắc thuốc bột lên vết thương vừa sâu vừa dài của Tiêu Mặc, cẩn thận từng li từng tí quấn băng sạch cho hắn, người đã đầm đìa mồ hôi. Còn Tiêu Mặc, vẫn một mực yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, đột nhiên khẽ nở nụ cười: “Tay ngươi vì sao lại run?”

“Ta sợ làm đau ngươi.” Hạ Lan Phiêu vô thức nói.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Bình Luận (0)
Comment