Edit: kaylee
Hạ Lan, Hạ Lan......
Rốt cuộc, có thể làm cho nàng quang minh chính đại đứng ở bên cạnh ta, cùng ta cùng nhau Ngạo Thị Thiên Hạ (đứng trên cao nhìn thiên hạ) rồi.
Bảy năm, làm cho nàng từ một tiểu nha đầu trẻ trung trưởng thành thành nữ tử xinh đẹp, cao quý. Dung mạo thay đổi, tính tình thay đổi, nhưng cảm giác lại không có thay đổi chút nào.
Nàng là thê tử của ta...... Thê tử duy nhất của ta.
Đã từng vì sự xuất hiện của nàng mà ta bị dao động, đã từng không tiếc tất cả chỉ muốn giải quyết nàng - nữ tử làm cho ta mềm lòng, làm cho ta đánh mất lý trí, nhưng rốt cuộc ta vẫn là không có nhẫn tâm; đã từng muốn làm cho nàng cường đại đến mức đủ để đứng ở bên cạnh ta, có thể một mình gánh chịu bất kỳ khảo nghiệm nào, nhưng rốt cuộc ta vẫn là quyết tâm bảo vệ ngươi......
Nàng còn muốn dao động ta bao nhiêu lần, Hạ Lan Phiêu?
Chỉ là, đối với lực ảnh hưởng của nàng với ta ta đã không sẽ mê mang, bàng hoàng nữa, ta chỉ biết, nắm tay của nàng, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Cho nên, tuyệt đối không cần rời đi ta.
Nếu có người muốn dẫn nàng rời đi, thần cản giết thần, phật chắn giết phật.
A......
Khi trình tự phức tạp rốt cuộc tiến hành xong hết, Tiêu Mặc dắt tay Hạ Lan Phiêu cùng nàng cùng nhau đứng ở trên đài cao nghe văn võ bá quan hô vạn tuế thì Hạ Lan Phiêu cảm thấy bắp thịt toàn thân mình đều căng thẳng.
Sau khi nghi thức kết thúc, Hạ Lan Phiêu được các cung nữ dìu về Phượng Minh cung đã đổi mới trang trí hoàn toàn chờ đợi Hoàng đế kiêm tân lang đến, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, chỉ muốn ngả đầu xuống nằm ngủ. Nàng rất đói bụng, nhưng lúc này ở dưới con mắt của mọi người không thể nào đường hoàng ăn cái gì, cho nên chỉ có thể chịu đựng.
Tiêu Mặc, chàng mau tới đi! Chàng đến rồi ta mới có thể ăn cơm!
Ta thật sự là không có lúc nào thì mong mỏi chàng đến như hiên tại a a a a a!
Thần may mắn rốt cuộc vẫn chăm sóc Hạ Lan Phiêu.
Đang ở lúc bụng đói của nàng kêu vang, bụng phát ra tiếng vang bất nhã thì Tiêu Mặc giống như thiên thần phủ xuống. Hạ Lan Phiêu kích động nhìn hắn, đang muốn mở miệng, thì nữ quan lễ nghi đã vượt lên trước một bước nói: "Xin Hoàng Thượng, nương nương ngồi vào, uống rượu hợp cẩn (rượu giao bôi)."
......
Uống rượu......
Có thể ăn cơm giao bôi hay không?
Hạ Lan Phiêu khẽ than thở, nghe lời ngồi ở trước bàn, rất hào phóng uống một hơi cạn sạch rượu trước mặt. Nàng uống rượu xong, nháy nháy con mắt, lại thấy tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng. Nàng cũng rất là nghi hoặc nhìn lại mọi người, lại thấy Tiêu Mặc hít sâu một hơi, tận lực bình hòa cười nói: "Hoàng Hậu, rượu này nàng chỉ cần uống một nửa, một nửa kia do Trẫm uống."
......
Thật là mất mặt......
Quan lễ nghi luống cuống tay chân lần nữa rót rượu cho Hạ Lan Phiêu, lần này nàng đã có kinh nghiệm, làm theo Tiêu Mặc uống một nửa, sau đó trao đổi cái ly, uống một nửa kia. Môi của nàng chạm vào ly rượu của Tiêu Mặc, chỉ có cảm giác mình và Tiêu Mặc hôn môi gián tiếp ở trước mặt mọi người, mặt lập tức trở nên đỏ bừng. Tiêu Mặc ngược lại vẻ mặt giống như uống rượu xong, đặt Kim Bôi (ly vàng) ở trên khay, sau đó chỉ vào các loại điểm tâm trên bàn nói: "Có thể ăn."
"Vậy ta không khách khí."
Hạ Lan Phiêu thầm nghĩ những thứ điểm tâm này đã để thật lâu, nhưng nàng vẫn căng thẳng dùng chiếc đũa gắp lên một miếng, tận lực ưu nhã đưa vào trong miệng —— nàng cũng không thể mất mặt lần nữa ở trong hôn lễ! Nàng ưu nhã đưa một bánh trái vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai, nhưng sau một giây đồng hồ lập tức không nhịn được phun ra.
"Sinh (sống). Tiêu Mặc, Ngự Thiện Phòng của chàng thật phải xem xét lại một chút......"
"A......"
Tiêu Mặc đột nhiên cười. Hắn cưng chiều nhìn Hạ Lan Phiêu, lặp lại lời của nàng: "Sinh."
......
Hoá ra là như vậy......
Được rồi ta biết rõ thức ăn sống bao hàm mong ước tốt đẹp ta sinh con của các ngươi, nhưng có thể không cần hàm súc mà cẩu huyết như vậy hay không?
Ta... ta đều có chút ngượng ngùng......
"Ha ha, ha ha......"
Ở trước mặt mọi người, Hạ Lan Phiêu chỉ có thể lúng túng cười, mà biểu hiện tối nay của nàng sớm đã bị Sử quan ghi nhớ. Sử quan vù vù viết "Đêm tân hôn, Hậu quá mức vui mừng", mà Tiêu Mặc rốt cuộc phát ra tiếng ra lệnh như tiếng trời: "Trẫm mệt mỏi, đều lui ra đi."
"Vâng."
Đợi mọi người thối lui, Tiêu Mặc mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, lại thấy nàng vẫn là ngồi vững vàng, vẫn không nhúc nhích. Hắn có chút buồn cười đứng ở bên cạnh Hạ Lan Phiêu, nhấc lên tơ vàng trên trán nàng, quả nhiên là trông thấy khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành. Không, có lẽ ở trong lòng những người khác nàng không phải đẹp nhất, nhưng chỉ cần ở trong lòng hắn nàng là đẹp nhất, vậy là đủ rồi.
"Tiêu Mặc......" Hạ Lan Phiêu khẽ nhếch đôi môi, ở dưới ánh nến có hấp dẫn đặc biệt.
"Hả?"
"Cái đó, những thứ kia sẽ không đều là sống chứ?"
"Hình như đều vậy."
"Tại sao......"
"Tạo một điềm tốt mà thôi. Dù sao, mọi người đã rất hy vọng có một Thái Tử thừa kế ngôi vị hoàng đế rồi."
"Vậy nương của Thái Tử sẽ phải đói chết ở chỗ này...... Chẳng lẽ chàng không đói hay sao?"
"Có chút."
Có thể không cần thảo luận ăn ở đêm tân hôn hay không, Hạ Lan Phiêu?
"Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ kêu Ngự Thiện Phòng làm bọn họ có chịu không?"
"Đêm tân hôn giống như không có thông lệ như vậy."
"Vậy chúng ta làm thế nào? Phải ăn những thứ đồ sống này sao?"
"Hẳn là."
Có thể không cần thảo luận cái đề tài này nữa hay không?
"Thôi...... Chỉ có thể như vậy."
"Hả?"
Tiêu Mặc mắt thấy Hạ Lan Phiêu đột nhiên hưng phấn đứng dậy, không khỏi có chút nghi ngờ nhìn nàng rốt cuộc muốn làm gì. Hắn chỉ thấy Hạ Lan Phiêu cởi xuống toàn bộ mũ phượng nặng nề, triều phục, xõa tóc đen ra, chỉ mặc váy mỏng đơn bạc, chỉ cảm thấy trên người nóng lên. Không biết làm những gì Hạ Lan Phiêu ở trên giường, mà khi nàng cầm triều phục, say mê cuồng nhiệt đi về phía hắn hắn rốt cuộc cười ngất rồi.
"Hắc hắc, bọn hắn trải đậu phộng, hạt dưa trên giường, chúng ta lại đói, ngủ ở trên giường như vậy không thoải mái, cho nên ngươi xem ta hiền huệ cỡ nào, nhặt hết bọn nó rồi! Ta mới vừa ăn thử, mùi vị cũng không tệ lắm, chàng muốn nếm thử một chút hay không?"
Hạ Lan......
Thê tử của ta, Hoàng Hậu của ta......
Nàng thật là trước sau như một......
Ai......
"Tốt." Tiêu Mặc đi tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, khẽ mỉm cười với Hạ Lan Phiêu: "Nhưng mà so với những thứ này, ta thích ăn nàng hơn."