Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 49

Edit: kaylee – Diễn Đàn LQĐ.

Ây da! Cuối cùng cũng khôi phục tự do, cuối cùng cũng có thể làm chuyện mình muốn làm! Cuộc sống thật là quá tốt đẹp!

Hạ Lan Phiêu hăng hái dào dạt thu thập một chút quần áo của mình, len lén gom góp từng ít vàng bạc, vui vẻ từ biệt các vị tỷ muội. “Tại sao ngươi lại rời đi?” Minh Châu hỏi. Nàng cười khan một tiếng, không biết trả lời thế nào. Minh Châu lại tiếp tục hỏi: “Hạ Lan, ruốt cuộc là ngươi đã làm chuyện gì làm cho Đại nhân không thể chịu nổi? Không phải Đại nhân vẫn rất yêu thích ngươi sao?”

“Ta không có làm gì nha.”

“Nói dối! Nhất định ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với Đại nhân, mới bị đuổi đi! Ngươi có ngu hay không? Dù xuất thân hèn mọn, nhưng chỉ cần ngươi hầu hạ Đại nhân thật tốt, vẫn có hi vọng làm thị thiếp của hắn! Làm sao ngươi lại làm ra chuyện thất vọng như vậy?”

Minh Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hạ Lan Phiêu, một bộ dáng hận không thể bóp chết nàng. Mặc dù giọng điệu của Minh Châu hung dữ như vậy, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Nàng mỉm cười, nói với Minh Châu: “Minh Châu tỷ tỷ, cám ơn ngươi đã quan tâm ta. Chỉ là, người có chí riêng, thứ theo đuổi cũng không giống nhau. Có thể mọi người cho rằng làm tỳ nữ, làm thị thiếp của Đại nhân là việc vui lớn, nhưng ta chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thản….”

“Có ý gì?”

“Không có gì…. Minh Châu tỷ tỷ, mặc dù ngươi luôn hung dữ với ta, nhưng ta biết ngươi là người tốt. Ta hi vọng ngươi có thể hạnh phúc. Thật. Bảo trọng.”

Hạ Lan Phiêu nói xong, nhẹ nhàng ôm Minh Châu một cái, sau đó không quay đầu lại đi về phía cửa cung. Thân thể Minh Châu cứng đờ, nhìn bóng lưng Hạ Lan Phiêu đi xa, nhẹ mắng: “Nha đầu đáng chết kia, lại đùa giỡn ta…. Nhưng mà, thật đúng là không bỏ được đó.”

Ruốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao Đại nhân tôn quý lại thích nha đầu này rồi. Nhìn dung mạo không sâu sắc, nhưng chỉ cần ở cùng với nàng một thời gian đều sẽ thích nàng. Có lẽ, là bởi vì nàng luôn cười ngọt ngào với bất kì người nào, đối với ai cũng đều biết điều như vậy, thiện lương. Nhưng mà, tại sao nàng quay đầu nhìn ta một cái, đúng là nha đầu nhẫn tâm….

Hỏa Liên cung, vĩnh biệt. Hạc Minh đại nhân, vĩnh biệt. Hạ Lan Phiêu, vĩnh biệt! Ta sẽ không sống dưới bóng ma của ngươi nữa, ta muốn sống cuộc sống thuộc về mình!

Hạ Lan Phiêu nhảy từng bước ra khỏi Hỏa Liên cung, vui vẻ giống như đứa trẻ chơi xuân. Ở Hỏa Liên cung, nàng đã lén để dành khoảng mười lượng bạc, đủ để tiêu sài trong một khoảng thời gian. Nàng đã nghĩ kỹ, vừa làm việc, vừa du lịch, dạo chơi một lượt thế giới này, tiện thể tìm Thủy Lưu Ly. Nói không chừng trong khi du lịch có thể gặp được vài trai đẹp, xây dựng một hậu cung…. (tỷ nghĩ hay quá nhở)

Hạ Lan Phiêu trong đầu YY cảnh tượng các mỹ nam vây quanh người, càng cười vui vẻ. Nhưng mà, đường đi của nàng bị người chặn lại. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn người tới, chỉ cảm thấy hô hấp dừng lại, trong đầu trống rỗng.

Tiêu Mặc! Tại sao hắn lại ở đây? Hắn muốn làm cái gì? Hắn không phải đang làm khách ở Hoàng cung của Tề quốc sao? Ruốt cuộc hắn muốn thế nào? Không, có lẽ hắn chỉ tình cờ gặp được ta thôi! Nhất định không phải là hắn đến bắt ta về cung đâu! Nhất định!

“Cùng Trẫm hồi cung.”

Tiêu Mặc mặt không biểu tình phá vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn Tiêu Mặc, quả thật không thể tin vào tai mình. Chân của nàng, theo bản năng chạy đi, lại bị Tiêu Mặc một phát bắt được.

“Cùng Trẫm hồi cung.” Tiêu Mặc nói lần nữa.

Lực tay của Tiêu Mặc rất lớn, cổ tay của Hạ Lan Phiêu bị hắn bóp đau, xương cốt cũng muốn gãy. Nếu là Hạc Minh đối với nàng như vậy, nàng đã sớm liều mạng cùng Hạc Minh, nhưng là Tiêu Mặc, nàng không dám. Nàng không nhìn khuôn mặt không chút gợn sóng của Tiêu Mặc, không nghĩ đến đau đớn sắp gãy ở cổ tay, chỉ là khó khăn đi về phía trước. Nàng giãy giụa, ở trong mắt Tiêu Mặc yếu ớt giống như con kiến, mà cuối cùng nàng đã tức giận.

“Buông tay.”

“Trẫm cho rằng ngươi không muốn nói chuyện với Trẫm.”

“Mau buông tay cho ta! Khốn khiếp!”

Hạ Lan Phiêu không ngừng giãy giụa, liều mạng đánh Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc vẫn không nhúc nhích. Hắn lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu phát tiết, nhìn nàng bởi vì kiệt sức mà không ngừng thở hổn hển, nhìn trong lúc nàng giãy giụa đã ngộ thương mình, lưu lại vết máu thật dài trên tay mình, cuối cùng Tiêu Mặc buông tay. Mắt thấy Tiêu Mặc buông tay, Hạ Lan Phiêu lập tức che lại cánh tay sưng đỏ ứ máu của mình, hung hăng nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đang làm cái gì? Không phải ngươi đã đáp ứng cho ta thời gian hai tháng sao? Bây giờ còn chưa đến hai tháng, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời?”

“Trẫm nhớ, Trẫm cho người thời gian là để tìm Thủy Lưu Ly, mà không phải là để cho ngươi cùng người khác quấn lấy nhau.” (ách, có phải anh đang ghen k nhỉ?)

“Quấn lấy nhau?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh: “Hoàng Thượng, ngươi dùng từ thật quá nho nhã rồi. Quấn lấy nhau gì chứ, rõ ràng là ở chung,  cho ngươi đội nón xanh! (>_<) Ta đã sớm không còn trong sạch, làm phiền ngài để ta đi thôi.”

Tiêu Mặc không nói gì. Hắn bình tĩnh đứng trước xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống Hạ Lan Phiêu đã ở bờ vực sụp đổ, dùng trầm ổn của hắn, làm tan giã tự tin cùng phản kháng của nàng. Thị vệ ở sau lưng đã sớm nổi lên sát tâm vì sự lỗ mãng của Hạ Lan Phiêu, nhưng Hoàng Thượng không nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể đè nén tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Lan Phiêu. Nghe lời nói càn rỡ của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc trầm mặt, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt vốn có: “Muốn chọc giận Trẫm, để Trẫm thả ngươi đi sao? Không có khả năng!”

“Vậy ruốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Cùng Trẫm hồi cung. Chất độc trên người ngươi, Trẫm giúp ngươi giải!”

“Cái gì?” Hạ Lan Phiêu quả thật không thể tin vào tai của mình.
Bình Luận (0)
Comment