Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 60

Edit: kaylee – DĐLQĐ.

Sự uy hiếp của tử vong, lại một lần nữa bao phủ cả người Hạ Lan Phiêu. Nàng không nghe được tiếng kinh hô không thể tin của Tử Vi, trong mắt chỉ có khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo của Hạ Lan Thụy.

“Tiện nhân!”

Hạ Lan Thụy giơ cao tay, nhưng không biết vì sao không có đánh xuống. Hắn chán ghét cái người trong cơ thể có chảy dòng máu của hắn này, nữ nhi được hắn nâng lên địa vị cao nhất lại cam đảm phản bội hắn, cười. Hắn cười nắm bả vai gầy yếu của nàng, hai mắt đỏ bừng: “Ngươi cho rằng một chút tài mọn thế kia có thể lừa gạt ta? Thái y viện có người của ta, mà tên tiểu tử Tiêu Mặc kia âm thầm đóng quân cho rằng không ai biết đã cũng đã sớm biết. Hắn có, chẳng qua là những lão thất phu không biết điều trong triều cùng một vạn binh mã, mà ta, có mười vạn. Hiện tại, hẳn là hắn đã mang quân bao vây Hạ Lan phủ, ý đồ khống chế Hạ Lan gia đi. Bính lính của ta không biết Hoàng Thượng, coi như lỡ tay giết Hoàng Thượng, cũng chỉ chu di cửu tộc (1) tên tội nhân (2) dám can đảm hành thích Hoàng Thượng mà thôi. Tiêu Mặc sẽ không ngờ tới, phó tướng Trần Bình đi ra ngoài thành điều bảy vạn binh mã của ta, cộng thêm ba vạn binh mã ở kinh thành, Hoàng cung sắp là vật nằm trong tay ta rồi. Vốn nghĩ tiểu tử kia ngoan ngoãn nghe lời sẽ để cho hắn sống thêm hai năm, lại không nghĩ rằng hắn gấp gáp như vậy…. Phiêu nhi, ngươi vốn có cơ hội làm Thái hậu tôn quý, nhưng ngươi không biết quý trọng. Như vậy, đừng trách ta vô tình.

(1) Chu di cửu tộc: giết chín họ.

(2) Tội nhân: người phạm tội.

“Vô tình….” Hạ Lan Phiêu cười như mếu: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có tình? Nhưng chỉ cần là người có tâm, cũng sẽ không hạ độc khống chế nữ nhi, sẽ không buộc ta ở bên cạnh ác ma, sinh con cho hắn! Ta là cái gì? Ngươi cùng Tiêu Mặc mặt ngoài duy trì quan hệ, mà ta cũng chỉ là quân cờ duy trì hòa bình trước khi chiến tranh bộc phát thôi. Nếu như ta đứng về phía ngươi, kết cục tốt nhất chính là làm Thái hậu, , ở trong cung cô đơn đến già, nhưng nếu ta đứng bên Tiêu Mặc hắn có thể cho ta tự do ta muốn!”

“Làm sao ngươi biết Tiêu Mặc sẽ thả ngươi đi?” Hạ Lan Thụy cười lạnh: “Không có Hạ Lan gia, cái gì ngươi cũng không có, cái gì cũng không còn. Hạ Lan Phiêu, coi như ngươi chán ghét họ của mình, ngươi cũng là nữ nhi của Hạ Lan gia!”

“Không sai…. Nhưng mà, chúng ta đều đánh cuộc, không phải sao? Thua cuộc, sẽ mất đi tất cả, nhưng thắng, sẽ có được tất cả…. Huống chi, ta cũng không cho rằng ta sẽ thua.”

“Hả? Tại sao nói như vậy?” Hạ Lan Thụy nguy hiểm cười.

“Bởi vì ngươi không bằng hắn.” Hạ Lan Phiêu tỉnh táo nhìn Hạ Lan Thụy: “Phụ thân, ngươi biết rõ đây là một cái bẫy, vẫn còn đi vào, cùng nữ nhi lãng phí hai canh giờ. Nếu là Tiêu Mặc, hắn sẽ không biết rõ có nguy hiểm còn dấn thân vào; ngươi giao binh phù (3) cho thuộc hạ, mà Tiêu Mặc lại tự mình mang binh bao vây phủ Hạ Lan – ngươi tin thuộc hạ của ngươi, nhưng Tiêu Mặc trừ hắn ra, ai cũng không tin. Vì đạt được mục đích, ngươi không quan tâm tính mạng của người khác, nhưng Tiêu Mặc ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm….”

(3) Binh phù: phù tiết để điều binh khiển tướng ngày xưa.

“Xem ra, ngươi rất tán thưởng, rất quen thuộc tiểu tử kia, không trách ngươi sẽ vì hắn phản bội người thân của mình.” Hạ Lan Thụy khinh thường cười, khắp khuôn mặt đều là cuồng vọng: “Rất nhanh, ngươi có thể thấy được tiểu tử kia như thế nào quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin tha thứ! Nhưng trước đó…. Ta nên trừng phạt ngươi như thế nào? Là nên lấy máu kẻ phản đồ Hạ Lan gia ngươi tế cờ, hay để ngươi lấy tư cách là Hoàng hậu tiền triều cùng tiểu tử kia cùng nhau xuống suối vàng (chết)? Phiêu Nhi, ngươi cược sai rồi.”

Theo ước định, phó tướng Trần Bình của Hạ Lan Thụy coi ý đồ vây quét Hạ Lan phủ của Tiêu Mặc thành loạn đảng mà xử trí, mà mười vạn tinh binh của hắn cũng sẽ trực tiếp đánh vào hoàng cung, thay đổi hoàng đế Đại Chu. Nhiều năm chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, chỉ chờ một cơ hội. Mà Hạ Lan Phiêu, cho hắn một cái cớ tốt nhất. Hắn nghĩ một đao giải quyết kẻ dám phản bội hắn, tuyên bố với bên ngoài ái nữ (con gái yêu) tự vẫn vì bị bạo quân (vua tàn bạo) khi dễ, lấy cớ khởi binh. Như vậy, cũng coi như phế vật Hạ Lan Phiêu kia có chỗ dùng….

“Phiêu nhi, lên đường bình an.” Hạ Lan Thụy nở nụ cười âm lãnh: “Ta thật sự là hồ đồ, cư nhiên trong nháy mắt vừa rồi cảm thấy các ngươi giống nhau, nhưng ngươi sao có thể bằng một phần vạn của nàng…. Dám can đảm phản bội nàng, không một người nào sống trên thế giới này. Dù là nữ nhi của ta, cũng không ngoại lệ.”

Nhìn mặt mũi dữ tợn của Hạ Lan Thụy, Hạ Lan Phiêu nhắm hai mắt lại. Phản kháng là vô nghĩa, thay vì tiêu phí hơi sức vùng vẫy giãy chết, không bằng chết có tôn nghiêm. Cây đao trong tay phụ thân đại nhân thoạt nhìn rất nhanh hạ xuống, *** ngực có lẽ rất nhanh, không đau. Khổ sở vùng vẫy lâu như vậy, vẫn là phải chết….

“Lão gia, đừng!” Tử Vi đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Hạ Lan Thụy, đau khổ cầu khẩn: “Nương nương chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tuyệt đối không dám làm ra chuyện phản bội lão gia! Cầu xin lão gia tha cho nương nương!”

“Cút ngay!”

Hạ Lan Thụy nhấc chân đá vào bụng của Tử Vi, Tử Vi liền bay lên trong nháy mắt, đầu nặng nề đụng vào góc tường, máu chảy đầm đìa. Hạ Lan Phiêu nhìn sát ý tràn đầy của Hạ Lan Thụy, không có cầu xin tha thứ, chỉ nhắm hai mắt lại. Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Một người nam nhân, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, dùng cánh tay chặn lại đao của Hạ Lan Thụy. Máu tươi, theo cánh tay của nam nhân, từng giọt rơi xuống gò má của Hạ Lan Phiêu, ươn ướt dinh dính. Máu của hắn, làm cho Hạ Lan Phiêu – ý thức trong nháy mắt tỉnh táo, thân thể cũng không ngừng run rẩy.

“Tiêu…. Tiêu Nhiên….”

Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn Tiêu Nhiên đang ôm chặt mình, nhìn áo trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt không còn tia huyết sắc. Mà hắn, cư nhiên đang mỉm cười. Hắn ôm Hạ Lan Phiêu, nhẹ nói: “Cuối cùng cũng tới kịp….”

“An Vương?” Hạ Lan Thụy khinh thường nhìn Tiêu Nhiên: “Làm sao không đi cùng hoàng huynh của ngươi đến phủ đệ của lão phu, lục soát chứng cớ mưu phản của lão phu?”

“Chúng ta cũng không đi phủ đệ của Hạ Lan Thừa tướng. Mục đích của chúng ta không phải là muốn chứng minh Thừa tướng làm phản, mà là xem Thừa tướng làm phản.” Tiêu Nhiên thản nhiên nói.

“Cái gì?”

Bốn phía, đột nhiên vang lên tiếng thiên quân vạn mã ồn ào náo động tràn vào hoàng cung. Hạ Lan Thụy đắc ý nghe tiếng vó ngựa, tiếng bước chân chỉnh tề đánh tới Phượng Minh cung, cửa mở ra.

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy gia binh quen thuộc của Hạ Lan gia, nhưng không ngờ lại là Ngự Lâm quân. Bọn họ giương cung nhắm tên vào Hạ Lan Thụy, chỉ chờ Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn. Mặt của Hạ Lan Thụy, cuối cùng cũng tái nhợt.

. .
Bình Luận (0)
Comment