Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 74

Thật là đẹp!

Trong bóng đêm, thiếu nữ áo trắng đứng bên cạnh ta, nhìn đom đóm bay múa đầy trời, cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền. Ta thích vẻ mặt tươi cười đơn thuần như vậy của nàng. Nàng gặp nhiều chuyện như vậy, ta không thể nào nghĩ rằng tại sao nàng vẫn có thể cười tinh khiết như thế? Mà nàng, rất đẹp.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Hạ Lan Phiêu trở nên càng ngày càng đẹp. Nàng cao hơn, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, đôi mắt đen lung liếng rất linh động, xinh đẹp động lòng người. Mặc dù không phải là người tuyệt sắc số một số hai trong cung, nhưng không biết từ bao giờ, nàng trở thành tồn tại mà không ai có thể bỏ qua. Bất luận là ta, hay là A Mặc….

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng mới năm tuổi, chỉ là một đứa trẻ trầm lặng không nói. Nàng đi theo sau lưng tỷ tỷ Hạ Lan Khinh Vũ, giống như cây cỏ nhỏ đi theo sau hoa tươi, vô cùng tầm thường.

Dung mạo Hạ Lan Phiêu bình thường, không chút nào xuất chúng, nhưng tỷ tỷ Hạ Lan Khinh Vũ lớn hơn nàng năm tuổi đã lộ ra xinh đẹp, làm cho tất cả mọi người nói Khinh Vũ lớn lên nhất định sẽ trở thành mỹ nhân bại hoại. Nhưng mà, mặc kệ bọn họ có xinh đẹp không, A Mặc vẫn không muốn chơi đùa với các nàng – dù sao bọn họ cũng là nữ nhi của Hạ Lan gia.

Có lẽ là tuổi trẻ khinh cuồng, ta cùng A Mặc đều khi dễ các nàng. Khinh Vũ luôn rung rung nhìn hai chúng ta, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, mà Phiêu Nhi lại luôn im lặng dù chịu bất cứ trêu cợt gì. Chúng ta đều cảm thấy đều không phản kháng, thật không thú vị, mà sau đó ta mới biết, thì ra nàng ở trong nhà đã bị không ít người xem thường, đã sớm quen.

Lớn lên, A Mặc cưới mấy phòng thị thiếp, số lần các nàng tiến cung cũng ít đi. Vị trí chính phi của A Mặc hoàng huynh cũng không chỉ định ai, tất cả mọi người đều đoán hẳn là chờ trưởng nữ của Hạ Lan gia – Hạ Lan Khinh Vũ cập kê, gả nàng làm chính phi của A Mặc. Thật ra thì, bất luận là gia thế hay dung mạo, Khinh Vũ và A Mặc đều rất xứng đôi. Về việc có yêu hay không, đó cũng không phải vấn đề hoàng thất suy tính. Mà ta nhìn ra, A Mặc không muốn. Không phải vì không thích, mà là không muốn để thế lực của Hạ Lan Thụy bành trướng thêm mà thôi.

Nhưng không ai nghĩ tới, lúc hoàng huynh qua đời lưu lại di chiếu lại là muốn A Mặc lập thứ nữ Hạ Lan gia – Hạ Lan Phiêu sau khi trưởng thành làm Hoàng Hậu. Hơn nữa, hoàng huynh còn ban Thủy Lưu Ly cho Hạ Lan Phiêu làm tín vật đính hôn – đây chính là thánh vật A Mặc cầu mãi không được.

Hạ Lan Phiêu? Vật nhỏ tầm thường kia? Nữ nhi do người thiếp hèn mọn sinh ra? Tại sao nàng có thể có được Thủy Lưu Ly, tại sao có thể làm nhất quốc chi mẫu? Rốt cục hoàng huynh nghĩ gì? Hay là, đây cũng là một loại thủ đoạn lão thất phu kia dùng để làm nhục hoàng thất?

Ta cùng A Mặc đều không nghĩ tới, sau khi Hạ Lan Phiêu không tiếng tăm kia biết mình sắp trở thành Hoàng Hậu của Đại Chu, lại làm ra những hành vi phóng đãng, làm ra rất nhiều chuyện làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.Trong trí nhớ, nàng chỉ là một nha đầu bình thản lạnh lùng, không giống như người làm ra loại chuyện điên cuồng này. Rốt cục là cái gì làm cho nàng thay đổi nhiều như vậy? Hay là, nàng cố ý làm nhục Tiêu gia ta….

Gả vào hoàng cung làm Hoàng Hậu, Hạ Lan Phiêu tiếp tục trải qua cuộc sống không biết liêm sỉ làm cho người ta chán ghét, sau khi Thục phi bắt được nàng ở biệt viện nuôi nhốt nam sủng, nàng đột nhiên thay đổi. Không còn lạnh lùng càn rỡ như trước, nàng đột nhiên trở nên vô cùng cẩn thận, lo sợ. Ta thấy nàng bị Thục phi khi dễ, nhất thời tức giận giải vây giúp nàng, mà nàng cư nhiên lại dùng ánh mắt cảm kích như vậy nhìn ta, thật giống như ta là ân nhân cứu mạng của nàng. Mà khi đó, ta bỗng phát hiện nàng cũng chỉ là một nha đầu mười lăm tuổi, chỉ là một người đáng thương thôi. Nhiều thù hận đè trên người nàng như vậy, thật sự bất công với nàng. Nhưng mà, ai bảo nàng họ Hạ Lan đây….

Sau đó, A Mặc đưa nàng đi Kim quốc, Hạ Lan Thụy cũng không ngăn cản. Lúc nàng hồi cung, đã biến thành người khác. Sợ hãi cùng ngượng ngùng của nàng trong lúc vô tình đều tiêu tan hết, thay vào đó là kiêu ngạo cùng tự tin. Mà ta không nghĩ tới, nàng lại vì một nô tỳ mà cúi đầu trước nữ nhân nàng chán ghét nhất. Linh động của nàng, đoan trang của nàng, nghịch ngợm của nàng, yếu ớt của nàng….

Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cảm giác lúc ta thấy nàng giống như đứa bé cất kỹ chiếc khăn lụa ta giúp nàng băng bó vết thương kia. Ta không ngờ, chỉ là một chút ấm áp, lại có thể làm cho nàng nhớ lâu như vậy…. Lòng của ta, giống như bị thứ gì đó khuấy động, dịu dàng cùng yêu thương bắt đầu xông lên đầu. Mặc kệ nàng có phải nữ nhi của Hạ Lan gia hay không, ta vẫn muốn bảo vệ nàng như vậy, bảo vệ nữ nhân sạch sẽ, đơn thuần. Nhưng nàng là cháu dâu của ta! Tại sao ta có thể, tại sao ta có thể…. (Hồ ly: Thật ra thì tiểu Hạ Lan cũng không biết kia là khăn của ngài. Trùng hợp, thật sự là trùng hợp….)

Tiêu Nhiên nghĩ vậy, đau đớn nhìn Hạ Lan Phiêu, tâm thật là rối rắm. Hạ Lan Phiêu cũng không biết trong lòng Tiêu Nhiên đã nảy sinh tình cảm với nàng, chỉ là cảm thấy tối nay Vương Gia có chút kỳ quái.

“Vương Gia, trên mặt ta có vết bẩn sao?” Hạ Lan Phiêu sờ mặt mình mấy cái: “Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”

“Ha ha….”

Tiêu Nhiên sững sờ, sau đó cười to. Hắn sờ đầu Hạ Lan Phiêu, dịu dàng nói với nàng: “Cần phải trở về.”

“Đúng vậy, cần phải trở về….” Vẻ mặt Hạ Lan Phiêu tối sầm lại.

Nhưng mà, sẽ không biết ta muốn nhất là rời đi….

Lúc Tiêu Nhiên đưa Hạ Lan Phiêu về Phượng Minh cung, đã là nửa đêm. Nhìn bóng lưng Tiêu Mặc đi xa, trong lòng Hạ Lan Phiêu có chút mất mác. Nhưng mà, rất nhanh nàng đã lắc đầu một cái, gạt bỏ những điều không nên suy nghĩ. Nàng nhảy từng bước vào Phượng Minh cung, lại thấy trong cung không đốt đèn, không khí trong phòng có chút quỷ dị.

“Tử Vi, tại sao không đốt nến? Tử Vi?”

Một cây đao, trong nháy mắt gác lên cổ nàng. Hạ Lan Phiêu bình tĩnh đứng, không dám thở mạnh. Nàng và thích khách giằng co một lúc lâu, mà dưới ánh trăng đôi mắt nàng nhìn thấy, một bóng dáng đen thùi lùi trong góc tường. Nàng định thần nhìn lại, chỉ thấy Tử Vi ngã trong vũng máu, tay chân cũng bị trói chặt, đang khổ sở nhìn nàng. Da của nàng giống như bị người ta dội a-xít-sun-phu-rít, bị lột rất nhiều da, lộ ra thịt màu đỏ. Nàng khổ sở nhìn Hạ Lan Phiêu, dùng hết khí lực toàn thân nói: “Nương nương, đi mau….”
Bình Luận (0)
Comment