Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 77

Tiêu Mặc nói xong, tự mình đặt cây đao vào trong tay Hạ Lan Phiêu. Hắn nắm lấy tay của Hạ Lan Phiêu, máu tươi của hai người đang từ từ giao hoà vào nhau. Hạ Lan Phiêu hoảng sợ nhìn hắn, muốn rút tay ra, nhưng Tiêu Mặc bình tĩnh nói: "Thế giới này đối với cũng đều công bằng. Trẫm có thể tổn thương ngươi... ngươi cũng có thể tổn thương trẫm. Tử Vi chết vì ngươi là lựa chọn của nàng, bởi vì nàng cho rằng mạng của ngươi quan trọng hơn mạng của nàng. Ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy mạng của ngươi có quan trọng không?"

". . . . . . Quan trọng. Quan trọng đến nỗi vì để sống sót, chuyện gì cũng có thể làm, người nào cũng có thể phản bội."

"A. . . . . ."

Tiêu Mặc cười. Hắn xoa đầu Hạ Lan Phiêu, nâng cằm của nàng lên: "Cuối cùng cũng có lần không nói dối."

Đúng vậy.

Cho dù ta có trốn tránh như thế nào thì ta cũng hiểu rõ ta và Tiêu Mặc cùng là một loại người. Để đạt được mục đích, để tự bảo vệ mình, bọn ta có thể bất chấp tất cả. Cho dù có biết rõ kết quả, cho dù bây giờ rất đau khổ nhưng nếu cho ta thêm một cơ hộichọn lữa nữa, ta vẫn sẽ bỏ Tử Vi lại để chạy trốn. Tất cả, chỉ bởi vì ta không muốn chết.

Ta khóc, là vì Tử Vi đã rời xa ta, cũng là vì ta phát hiện cuối cùng thì mình là hèn hạ dường nào. . . . . . Khác biệt duy nhất giữa ta và Tiêu Mặc là hắn có thể ngoảnh mặt làm ngơ với sự hy sinh của người khác còn ta thì sẽ khó chịu thôi. . . . . .

"Ta. . . . . . sẽ không chết. ." Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mặc: "Mặc dù có câu là ‘thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành’, nhưng ta chính là ngói. Ngươi cũng thế."

"A. . . . . ."

Tiêu Mặc lại cười. Cả người Hạ Lan Phiêu toàn máu tươi, đứng ở trước mặt hắn, thân thể gầy yếu phát ra năng lượng vô tận, đôi mắt toát lên sự kiên cường chưa từng có.

Nhìn Hạ Lan Phiêu giống y hệt như hoa hồng lửa, Tiêu Nhiên quay mặt qua chỗ khác, đang nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời. Hắn rất muốn ôm Hạ Lan Phiêu vào ngực, giống như bảo vệ nàng, nhưng hắn biết tư cách gì hắn cũng không có. Hắn nhìn xác Tử Vi bị cung nhân mang ra cửa, nhìn khuôn mặt úp trong ngực Tiêu Mặc của Hạ Lan Phiêu, trong long bắt đầu thấy mất mát.

Tối nay, lúc Tiêu Nhiên sắp xuất cung, đột nhiên nghe người ta nói Thiên Lao gặp biến, có thích khách. Bỗng chốc trong đầu có một dự cảm xấu, hắn vội vàng dẫn binh chạy đến cung Phượng Minh, không ngờ Tiêu Mặc đã ôm Hạ Lan Phiêu vào trong ngực. Khắp người Hạ Lan Phiêu đầy máu tươi, còn nàng thì đang khóc. Nàng sẽ không biết, Tiêu Nhiên cũng không muốn nhìn thấy nàng khóc thút thít. . . . . .

Tiêu Mặc để Hạ Lan Phiêu chuyển ra khỏi cung Phượng Minh ở một thời gian, nhưng Hạ Lan Phiêu từ chối, Tiêu Mặc cũng không cưỡng cầu. Tiêu Nhiên đi theo sau lưng Tiêu Mặc, nhìn cô gái từ từ hoà vào bên trong đêm đen của cung Phượng Minh, trong lòng tràn đầy buồn bã. Hai người họ lặng im đi trên con đường nhỏ vắng vẻ ở trong Ngự Hoa Viên, đột nhiên Tiêu Mặc dừng lại, gọi tên của hắn: "A Nhiên."

"Thế nào?"

Tiêu Nhiên thoáng nhìn Tiêu Mặc vẫn bình tĩnh như thường nhưng vẫn cảm thấy có chút khác thường so với mọi ngày, đột nhiên không hiểu sao hắn có chút lúng túng. Hắn gượng gạo nhìn Tiêu Mặc, lúng túng cười: "A Mặc, có chuyện gì sao?"

"Không có."

Tiêu Mặc cũng cười, nụ cười quỷ dị.

Trong Ngự Hoa Viên, Tiêu Mặc, Tiêu Nhiên cùng trầm mặc bước đi, đều không có mở miệng nói chuyện. Con đường Ngự Hoa Viên này, từ hồi bọn họ nhỏ đã đi quen, nhưng không khí chưa có lần nào lại lúng túng như hôm nay. Tiêu Nhiên nhìn Tiêu Mặc, cuối cùng không chịu được nói: "Chuyện không giống như huynh nghĩ."

"Hả?" Tiêu Mặc nhìn hắn thật sâu: "Trẫm đang suy nghĩ gì?"

"Ta. . . . . . tuyệt không có ý gì với Hạ Lan Phiêu, vô tình khiến huynh khó chịu rồi. Ta chỉ tội nghiệp nàng thôi."

"Thật sao?" Tiêu Mặc cười nhạt: "Trẫm đã từng nói, ngoại trừ ngôi vị của trẫm, những gì A Nhiên muốn trẫm đều sẽ cho, ngay cả nữ nhân cũng vậy. Giao ước này, bây giờ vẫn còn có hiệu lực. A Nhiên, ngươi thật sự không muốn gì sao?"

Lời của Tiêu Mặc, giống như một chiếc búa sắt, nặng nề đập vào trái tim Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên cảm thấy hơi thở càng ngày càng dồn dập, tim cũng nhảy không ngừng. Môi của hắn khẽ nhếch, hắn rất muốn gật đầu nói "Muốn", rất muốn nói mình muốn một người phụ nữ, mà tên của nàng là Hạ Lan Phiêu. Nhưng hắn có thể sao? Hắn có thể nói với cháu của mình, hắn (Tiêu Nhiên) yêu nữ nhân của hắn (Tiêu Mặc), vợ của hoàng huynh hắn? Hắn có thể sao?

Ai hắn cũng không muốn tổn thương. Nếu như nhất định phải lựa chọn tổn thương một người vậy thì tổn thương mình hắn là được rồi. . . . . .

". . . . . . Không có." Cuối cùng Tiêu Nhiên nói.

"A. . . . . . Mong là ngươi không hối hận."

Khóe miệng Tiêu Mặc vẽ lên một đường cong đầy châm biếm, nhưng Tiêu Nhiên càng lúc càng không thấy rõ trong lòng hắn (Tiêu Mặc) đang nghĩ gì rồi. Mặc dù là bạn bè từ nhỏ đến lớn, mặc dù là chiến hữu cùng chung hoạn nạn, nhưng những năm gần đây Tiêu Mặc làm việc càng ngày càng tàn nhẫn, cũng càng lúc càng khó đoán. Tiêu Nhiên không biết tình cảm chôn tận dáy lòng của mình với Hạ Lan Phiêusao lại bị Tiêu Mặc phát hiện ra, hắn chỉ biết, hắn không muốn lại làm cho Hạ Lan Phiêu cuốn vào trong những tranh đấu.

Thời gian, giống như ngừng lại, tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua phiến lá xào xạc. Tiêu Mặc nhàn nhạt nói chuyện mấy câu với Tiêu Nhiên xong liền rời đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng khi đó hắn không thể nào biết được, hắn đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để có được Hạ Lan Phiêu rồi. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment