Liên phi….
Nàng biết hát ca khúc của thế kỷ hai mươi mốt, nàng là sủng phi của Tiên Hoàng, nàng bị nhốt ở Lãnh Tuyền điện không để cho người ngoài biết đến sự tồn tại của nàng, nàng là cô gái Hạ Lan Thụy đến chết không quên, nàng là người biết được tung tích của Thủy Lưu Ly, nàng lại là mẫu thân của Tiêu Mặc….
Trên người nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Mà ta không hiểu tại sao, cảm thấy nàng và ta có quan hệ mật thiết…. Thân phận thật sự của nàng rốt cuộc là gì?
Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn Tiêu Nhiên, mà Tiêu Nhiên lại nói tiếp: “Thật ra thì thân thế của A Mặc cũng là cấm kỵ trong cung, nhưng cũng không phải là bí mật. Bởi vì Liên phi chọc giận Tiên đế nên đột nhiên bị nhốt, ngay lúc đó A Mặc bị Tiên đế giao cho Đức phi – hôm nay là Thái Hậu nương nương nuôi dưỡng. Liên phi tuyệt đại phong hoa, không ngờ lại có kết cục như vậy, thật làm cho người ta nghẹn họng. Mọi người đều biết lao vào Thái Dịch Trì trong Lãnh Tuyền điện tự vẫn, nhưng lại không biết Liên phi bị Tiên Hoàng nhốt vào trong này, đời đời kiếp kiếp không thể bước ra ngoài một bước. Nàng bị nhốt quá lâu, đã điên rồi. Nàng điên nên không nhận ra bất luận kẻ nào, cũng không nói chuyện, thậm chí còn tự hại mình…. Vì phòng ngừa nàng tự thương tổn mình, Tiên Hoàng chỉ đành hạ lệnh khóa nàng lại, mà hàng đêm nàng đều ngâm xướng ca khúc dị tộc, làm cho cung nhân giữ cửa Lãnh Tuyền điện cho là ma quỷ. A Mặc từng nhiều lần lẻn vào đây thăm nàng, nhưng không lần nào có thể mang nàng đi. Nếu có người muốn mang nàng rời đi, nàng sẽ nóng nảy đánh người đó, thậm chí lấy cái chết uy hiếp. Cho nên, A Mặc âm thầm sai thị nữ chăm sóc nàng nhiều hơn, nhưng cũng không dám làm quá mức. Dù sao mẫu thân bị điên vẫn hơn đã chết rồi, không phải sao?”
Nghe Tiêu Nhiên lẳng lặng nói xong, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng lạnh. Nàng không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, lại làm cho một sủng phi biến thành tù nhân trong một đêm, thậm chí rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
“Vết thương trên mặt nàng là xảy ra chuyện gì? Là nàng tự làm tổn thương mình sao? Còn nữa, tại sao đột nhiên nàng lại làm Tiên Hoàng tức giận, tại sao đột nhiên phát điên?”
Cũng là con gái, Hạ Lan Phiêu đương nhiên hiểu rõ dung nhan quan trọng với một nữ nhân như thế nào. Liên phi tự tổn thương mình, vậy phải có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu dũng khí mới có thể hủy dung mình? Nhưng nếu như không phải như vậy thì sao? Nếu như nàng rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, đều vì bị người hãm hại thì sao? Hậu cung quả nhiên là chốn ăn tươi nuốt sống….
“Chuyện này thì không rõ lắm….” Tiêu Nhiên thở dài: “Dù sao mọi chuyện đều đã qua nhiều năm như vậy, Tiên Hoàng cũng không truy cứu, làm sao chúng ta có thể thông cáo thiên hạ nói Liên phi bị thương muốn tiến hành điều tra? Chỉ là…. Khổ cho A Mặc…. Năm Liên phi bị định tội, nó mới tám tuổi, trong một đêm phải chịu đủ ấm lạnh nhân gian. Tuy nói trước khi bị điên, Liên phi cũng không tốt với nó lắm, nhưng dù sao cũng là mẹ đẻ của hắn, mẫu tử liên tâm. Vì không để Tiên Hoàng giận lây sang hắn, hắn thuận theo làm con nuôi của Đức phi, mọi người đều nói hắn máu lạnh vô tình, nhưng ta biết rõ trong lòng hắn rất đau khổ. Hắn, chỉ là muốn sống tiếp.”
Chỉ là muốn sống tiếp….
Những lời này, lại một lần nữa làm trái tim Hạ Lan Phiêu rung động. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới người lý trí tỉnh táo, máu lạnh vô tình như Tiêu Mặc cũng có lúc bất lực cùng cô đơn. Mặc dù Tiêu Nhiên chỉ nói qua loa mấy câu, nhưng Hạ Lan Phiêu có thể tượng tưởng được, thân là con của sủng phi, Tiêu Mặc phải ẩn nhẫn như thế nào mới có thể sống sót trong cung đình tràn ngập máu tanh này.
Rõ ràng biết mẫu thân mình bị nhốt, lại phải giả vờ chuyện gì cũng không biết, nghiêm túc đóng vai một Hoàng tử tốt, một nhi tử hiếu thuận, nhẫn nại chịu đựng ánh mắt lạnh như băng của mọi người, nhẫn nại chịu đựng quyền thế ngập trời của Hạ Lan gia, có lẽ hắn rất khổ sở. Cho nên, hôm nay hắn mới âm lãnh tính toán như vậy, tính kế cả chính mình….
“Vương Gia, nếu có khả năng, ta thật muốn mang nàng rời đi. Dù sao đâu cũng là nguyện vọng của phụ thân ta.”
“Chẳng lẽ Hạ Lan Thụy cũng biết Liên phi chưa chết?” Tiêu Nhiên ngẩn ra: “Cũng đúng…. Trong Hoàng cung hắn có vô số tai mắt, làm sao lại không biết chuyện này đây? Nhưng mà, dù hắn không có cách nào mang Liên phi đi, ngươi thật sự cảm thấy mình có thể ư? Bây giờ không phải là Liên phi bị nhốt không cách nào rời đi, mà là nàng không muốn rời đi. Không tin, ta có thể thử một lần.”
Tiêu Nhiên nói xong, đi đến bên cạnh Liên phi, cầm đao bổ vào xích sắt. Ngay lúc đó, Liên phi nắm thật chặt xích sắt, không để cho Tiêu Nhiên chặt xuống, trong mắt tràn đầy hung ác. Trong miệng nàng ê a kêu, huơ tay múa chân vung về phía Tiêu Nhiên, bộ dáng giống như hận hắn thấu xương.
Tiêu Nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng, lúc này Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng tin tưởng dù là Tiêu Mặc hay là Hạ Lan Thụy đều không phải là không muốn mang nàng rời khỏi đây, mà là nàng không muốn.
Tại sao sẽ như vậy? Nàng không muốn rời đi rốt cuộc là bởi vì nàng bị điên, hay là bởi vì sâu trong nội tâm nàng đã có thói quen ở lại cung điện tràn đầy kỷ niệm này? Đến cùng là tuyệt vọng và bi ai như thế nào mới có thể làm cho nàng nguyện ý ở lại cung điện rách nát không có ánh mặt trời giống như nhà tù này, cũng không muốn ra ngoài….
“Man Ngọc không sợ, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi, ai cũng sẽ không thương tổn ngươi. Chúng ta cùng nhau về nhà, có được hay không?”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Nhiên, Hạ Lan Phiêu đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm co gái điên cuồng kia. Hắn chỉ cảm thấy tim run lên, gần như muốn rút kiếm bảo vệ Hạ Lan Phiêu, nhưng ngoài dự liệu của hắn, không có chuyện gì xảy ra.
Liên phi, không hề nhận ra bất luận kẻ nào nữa, không hề nhớ bất luận kẻ nào nữa, không hề lưu luyến bất luận kẻ nào nữa lại đang nhu thuận rúc vào bả vai Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt dịu dàng, giống như đứa bé lệ thuộc vào cha mẹ.
Hạ Lan Phiêu giống như mẫu thân nhẹ nhàng vuốt tóc Liên phi, nước mắt đột nhiên rơi xuống: “Ngươi ngu sao? Vì một người đàn ông tự hành hạ mình thành như vậy, có đáng không? Nam nhân ngươi yêu đã chết rồi, dù ngươi có điên có ngu, hắn cũng không nhìn thấy được nữa rồi! Trên thế giới này, người duy nhất có thể dựa vào, chỉ có bản thân mình thôi. Ngươi tội gì phải tự giẫm đạp mình như vậy? Mau tỉnh lại, nói cho ta biết chuyện của Thủy Lưu Ly, chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Về nhà….”
Chuyện ngoài dự đoán của mọi người, một lần nữa xảy ra.
Liên phi đã nhiều năm ngoài ca xướng ra không nói tiếng nào, thế nhưng rõ ràng đã trả lời Hạ Lan Phiêu, khó khăn nói ra từng từ nàng mong chờ, nhưng bây giờ từ ngữ nói ra càng như phát ra từ nơi xa xôi nào đó. Nàng cười ha ha với Hạ Lan Phiêu, giọng nói nhỏ nhẹ gần như không nghe rõ: “Ta…. Đã…. Không có…. Nhà. Thủy Lưu Ly…. Ở…. Giang Đô…. Vân Kính đại sư…. Ngươi…. Có thể…. Về nhà….”