Lồng ngực của Tiêu Nhiên chính là rắn chắc như vậy, ấm áp như vậy, giống như là khúc gỗ trôi nổi trong vực sâu, làm cho người chết đuối có hi vọng sống sót để dựa vào.
Nước mắt của Hạ Lan Phiêu từng giọt từng giọt rơi vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Nhiên, lại làm cho lòng của Tiêu Nhiên nóng bỏng như bị lửa đốt. Hạ Lan Phiêu lẳng lặng khóc trong lồng ngực của Tiêu Nhiên, lẩm bẩm nói: “Nếu như ta không rời đi, tương lai ta cũng sẽ giống như Liên phi. Ta không hiểu, tại sao tất cả mọi thứ vốn thuộc về nàng hôm nay lại muốn ta thừa nhận? Nếu như không tìm được tỷ tỷ, không lấy được thuốc giải, ta sẽ chết. Không biết sau khi chết có thể về nhà hay không? Hay là sẽ hồn phi phách tán? Ta…. Ta muốn sống. Mặc dù ta rất sợ, nhưng nhất định ta sẽ đi hết con đường này. A Nhiên, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Trong hoàng cung này, chỉ có ngươi tốt với ta thôi. Nhưng ngươi, tại sao không chịu dẫn ta đi….”
Tiêu Nhiên, trên thế giới này, ngươi là người duy nhất không tính toán ta. Không biết từ lúc nào, ta đã bắt đầu ỷ lại vào ngươi. Như vậy không tốt.
Ta biết rõ ta ỷ lại không liên quan đến ái tình, nhưng ta vẫn mặc cho mình trầm luân. Bởi vì, ta cần một người có thể bảo vệ ta, lúc ta gặp nguy hiểm thì luôn đứng trước mặt ta, nhẹ nhàng nói với ta ‘Tất cả đã có ta’.
Tiêu Nhiên, ngươi yêu thích ta, đúng không? Nếu không phải thích, tại sao sẽ liều mình cứu giúp, làm sao sẽ bởi vì nước mắt không đáng giá của ta mà đau lòng? Ngươi là Vương Gia tôn quý, tại sao phải yêu thích một cô gái dơ bẩn như ta? Nếu ta cũng có thể thích ngươi, thì thật là tốt biết bao….
Không, thích và yêu là loại tình cảm xa xỉ nhất trên thế giới này. Nếu là yêu, sẽ vì người đó mà buông tha rất nhiều, thậm chí buông tha cả con đường về nhà…. Liên phi chính là ví dụ tốt nhất.
Quân vương ân sủng giống như là Lưu Ly trân quý nhất, nhìn có vẻ hoa mỹ, nhưng chỉ cần có người ngoài tác động, sẽ bị tổn thương sâu sắc. Ngươi lại ôn nhuận như ngọc, nhưng ngươi cũng là Vương Gia, trên người cũng có sứ mạng của mình. Không nói đến việc ta sẽ không để cho mình yêu bất cứ ai trên thế giới này để không rơi vào tình cảnh mâu thuẫn khổ sở sau này, cho dù là yêu, ta cũng tuyệt đối không yêu người hoàng thất như ngươi.
Nhưng ta đối với ngươi như vậy là sao chứ? Là muốn giả bộ yếu ớt lừa ngươi dẫn ta xuất cung sao? Hay là nói, so với ở trong cung đối mặt với Tiêu Mặc, ta nguyện ý đi đến bất cứ nơi nào khác trên thế giới này? Ngay cả chính ta cũng không biết nữa….
“Hạ Lan, ta….”
Hạ Lan Phiêu nói liên miên tâm tình của mình, lại không biết rằng trong nội tâm của Tiêu Nhiên đã gợn sóng mãnh liệt. Tình cảm hắn đè nén lại bị nước mắt của Hạ Lan Phiêu đánh thức, gần như khống chế không được, lại muốn làm ra một số chuyện hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn nhìn khuôn mặt nhu hòa và đôi môi anh đào của Hạ Lan Phiêu ở dưới ánh trăng, hô hấp dần dồn dập. Tay của hắn có chút run rẩy, vừa muốn lau nước mắt cho Hạ Lan Phiêu, vừa muốn nói ra lời mình đã che giấu từ lâu, bỗng nghe thấy một trận ồn ào náo động từ bốn phía.
“Bá!”
Một đội binh lính lập tức vây quanh họ, mặt mỗi người đều không có chút biểu cảm nào, giống như không nhìn thấy bất cứ chuyện gì ở trước mắt. Tiêu Mặc và Thục phi đứng trong đám người, một người cao lớn anh tuấn, một người quyến rũ xinh đẹp, nhìn thật là xứng đôi. Thục phi nhìn tay Hạ Lan Phiêu còn đặt trên eo của Tiêu Nhiên, nhếch môi cười khẽ với Tiêu Mặc: “Hoàng Thượng, nô tỳ nói không sai chứ? Hoàng Hậu nương nương đúng là lại phát bệnh cũ rồi.”
“Ha ha.”
Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn không thể tin của thê tử mình, vậy mà chỉ cười khẽ một tiếng. Hắn mỉm cười với bọn họ, giọng nói dịu dàng: “Hoàng Hậu, hoàng thúc, thật sự là rất trùng hợp.”
Mặc dù Tiêu mặc đang mỉm cười, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy một cổ khí lạnh chạy dọc cơ thể. Bàn tay đang đặt bên hông Tiêu Nhiên của nàng giống như chạm phải bàn ủi, nhanh chóng rút tay về, trong lòng cũng là âm thầm kêu khổ. Tiêu Nhiên cũng giật mình, nhưng hắn vẫn đứng chắn trước người Hạ Lan Phiêu: “Hoàng Thượng, chuyện này không liên quan đến Hoàng Hậu.”
“Hoàng Hậu…. Thì ra hoàng thúc vẫn biết nữ nhân trong ngực ngươi là Hoàng Hậu của Trẫm. Trời đã tối như vậy, chẳng lẽ hoàng thúc cùng Hoàng Hậu tới đây để ngắm trăng hay sao? Bởi vì trời rét cho nên mới ôm nhau?”
Tiêu Mặc rất ít nói từ ngữ bén nhọn như vậy, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, theo bản năng cúi đầu. Nàng biết, Tiêu Mặc tức giận. Coi như nhìn hắn thật bình tĩnh, nhưng nàng có thể cảm thấy tức giận của hắn đang vận sức chờ phát động. Đầu óc của nàng nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ xem làm thế nào mới có thể đưa ra lời nói dối hoàn mỹ, lại bi ai phát hiện ra bất luận lấy cớ gì đều không thể thuyết phục.
Trời ơi, ta phải giải thích chuyện này như thế nào? Ban đêm ở trên một đồng cỏ tối chỉ có ánh trăng, gần cấm cung, lại không có một bóng người, một nam một nữ, một thúc một chất tức (cháu dâu) cứ như vậy ôm nhau, hơn nữa còn là nữ chủ động ôm nam…. Nếu không cứ nói Tiêu Nhiên đau lưng ta đang giúp hắn xoa bóp được không? A a a a! Tại sao kiếm cớ cũng khó khăn như vậy?
Ngay lúc Hạ Lan Phiêu đang rối rắm, Tiêu Nhiên đột nhiên nắm tay của nàng. Hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Mặc, bỗng hỏi một câu mà Hạ Lan Phiêu không hiểu: “A Mặc, ước định kia vẫn còn chứ?”
“A…. Trẫm và ngươi, chưa từng có ước định gì.”
Tiêu Mặc nói xong, lạnh lùng nhìn Tiêu Nhiên một cái, dùng sức rút tay của Hạ Lan Phiêu ra khỏi tay của Tiêu Nhiên, sức lực lớn đến mức làm cho Hạ Lan Phiêu hít một ngụm khí lạnh. Hắn cũng không để ý ánh mắt quỷ dị của thị vệ, kéo tay Hạ Lan Phiêu đi về phía cung điện của mình.
Dọc đường đi, Hạ Lan Phiêu không ngừng giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc. Nàng không ngừng mắng mỏ, mà Tiêu Nhiên chỉ kinh ngạc nhìn bóng dáng Hạ Lan Phiêu dần biến mất trong tầm mắt, nắm chặt nắm đấm. Hắn đi đến trước mặt Thục phi, cố gắng đè nén tức giận trong lòng: “Hôm nay, tất cả mọi chuyện, đều là cái bẫy của nương nương thôi.”
“Đúng vậy. Bản cung vốn muốn để Hoàng Thượng thấy tiện nhân kia vào cấm cung, nhưng không nghĩ tới lại sai sót về thời gian, chỉ thấy được một cảnh vừa rồi…. Nhưng như vậy đã đủ.”
“Ngươi không sợ ta trình lá thư kia lên cho Hoàng Thượng, nói rõ tất cả đều là dụng tâm ác độc của ngươi?” Tiêu Nhiên hận nói.
“Nếu như Vương Gia không sợ Hoàng Thượng biết tiện nhân kia vào cấm cung, cho nàng thêm một tội danh, Bản cung càng không sợ.” Thục phi khẽ mỉm cười, nụ cười cũng rất khổ sở: “Vốn nghĩ đến hôm nay trúng kế, coi như nàng may mắn chạy khỏi Lãnh Tuyền điện cũng có thể làm cho Hoàng Thượng nhìn thấy nàng và hoàng thúc có gian tình, lại không nghĩ rằng để cho Hoàng Thượng nhìn thấy một cảnh vừa rồi vẫn không trị tội nàng…. Bản cung nắm chắc tất cả mọi chuyện, lại không đoán được tâm của Hoàng Thượng…. Không, chưa từng có ai đoán được tâm của Hoàng Thượng. Cho dù là ngươi, hay là Bản cung….”
Thục phi nói xong, lảo đảo rời đi, chỉ còn lại một mình Tiêu Nhiên đứng dưới trăng. Trong ngực của hắn hình như vẫn còn lưu lại mùi hương trên người của Hạ Lan Phiêu, tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bóng dáng sớm đã biến mất trong không khí, khẽ gọi tên của nàng, tiếng nói trầm thấp, giống như đang kêu tên của người tình.
“Hạ Lan…. Ta còn chưa nói với ngươi ta thích ngươi…. Thôi, về sau vẫn có cơ hội….”
Mặc dù ‘Về sau’ này, có thể chính là rất lâu, có thể là một đời một thế.