Sau khi nhận được thánh chỉ của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu cũng không trang điểm làm dáng, chỉ khẽ ném khăn tay rồi tựa vào công công đến Ngự Hoa Viên. .
Bây giờ đã là cuối hạ mà trời vẫn còn khô nóng kinh người, bầu trời mù mịt, giống như lúc nào cũng có thể mưa. Hạ Lan Phiêu bước trong hoa viên, nghe mùi đất ẩm trong không khí, không hiểu sao trong lòng cảm thấy thật nặng nề. Vị thái giám ở phía trước nàng không nói một lời chỉ dẫn đường, cũng không nói chuyện với nàng, coi nàng như tai họa không bằng.
Trong Ngự Hoa Viên, thường xuyên có các thái giám và cung nữ đi qua cạnh bọn họ. Khi họ đi qua một tòa Tiểu Kiều thì lại nghe thấy mấy cung nữ đang bàn luận xôn xao, nói chuyện rất là vui vẻ. Thoạt nhìn trông các nàng chỉ mới mười lăm tuổi, dung mạo bình thường nhưng sức sống thanh xuân chỉ có trên người thiếu nữ vẫn làm cho người ta không nhịn được mà nhìn kỹ. Hạ Lan Phiêu vốn chẳng màng bát quái nhưng lỗ tai nhạy bén lại nghe được có người nhắc tới tên của nàng, theo bản năng dừng bước.
"Nghe nói Hạ Lan Phiêu kia thật sự bị hoàng thượng phế bỏ! Lần này hậu vị trống rỗng, không biết ai sẽ là hoàng hậu đây?" Có người hỏi.
"Dĩ nhiên là Thục phi nương nương! Phụ than của Thục phi nương nương nắm giữa binh quyền trong tay, lần này còn là công thần diệt trừ gian tặc, tự nhiên hoàng thượng muốn mượn sức ông ta."
"Đúng đấy! Nếu như không phải là Thục phi nương nương, thì cũng chỉ có thể là một danh môn thục nữ, dù thế nào không có quyền cũng có lực. Đúng rồi, các ngươi có biết tại sao hoàng thượng lại phế hậu không?" Một cung nữ có đốm tàn nhang nhỏ trên mặt ra vẻ thần bí hỏi.
"Tại sao?" Tất cả mọi người tò mò hỏi.
"Bởi vì... lúc trước nàng nuôi nam sủng thì thôi đi, thế nhưng lần này lại cùng An vương làm bậy! Hoàng thượng cũng thật là tình thâm ý trọng, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn không ban chết cho tiện nhân kia, chỉ là phế hậu cho xong việc. An vương đang thương vốn là ngọc thụ lâm phong anh tuấn uy vũ, không ngờ lại bị tiện nhân kia làm vấy bẩn, thật là khiến cho người ta. . . . . ."
Cung nữ tàn nhang nói xong, cắn răng giận dữ, làm như là thú tính của Hạ Lan Phiêu bỗng bộc phát, XXOO An vương người nàng ngưỡng mộ nhất ấy. Cung nữ đứng gần mái hiên tiếc hận than thở, một cung nữ khác cười nói: "Lời tỷ tỷ ấy sai rồi. Nghe nói An vương đã sớm cùng vị phế hậu này “thông dâm” chẳng qua là lừa gạt được hoàng thượng thôi! Hơn nữa, thần tử dưới váy (hazelnut: ý chỉ những người “cắm sừng” Tiêu Mặc) phế hậu cũng nhiều như tàn nhang trên mặt Hồng Nhi tỷ tỷ vậy."
"Đồ đ* nhỏ dám cười ta... ta đánh chết ngươi!"
Mặt cung nữ tên Hồng Nhi kia đỏ lên, cùng những người khác đánh nhau. . . Họ cười ha ha, không ngừng né tránh, đùa giỡn, thật là sự lưu động của phong cảnh trong hoàng cung.
Mới đầu Hạ Lan Phiêu chỉ là thản nhiên mà nghe, trên mặt không có chút cảm xúc nào nhưng càng nghe về sau, tay lại càng nắm lại thật chặt. Nàng không quan tâm tới thanh danh nhưng nàng không muốn một người thuần khiết như Tiêu Nhiên vì nàng mà bị rước những thứ họa không đâu này vào thân.
Cho nên, nàng cười hì hì tiêu sai đi tới chính giữa đám cung nữ, ra vẻ ngây thơ hỏi: "Các ngươi đang nói ta sao?"
". . . . . ."
Mặc dù Hạ Lan Phiêu bị phế, nhưng nàng không phải phận nô tì, vẫn là một chủ tử chân chính, cho nên các cung nữ thấy nàng đều cuống quít quỳ xuống. Họ không biết nên xưng hô với nàng như thế nào, rồi lại xót xa ân hận về những lời bàn luận vừa nãy, âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng Hạ Lan Phiêu cái gì cũng không nghe được.
Trên mặt Hạ Lan Phiêu vẫn duy trì nụ cười, chậm rãi nói: "Các ngươi nhớ kỹ cho ta —— ta có tiếng xấu, làm ra những việc không thích hợp cũng là việc của ta, muốn quyến rũ cũng là ta quyến rũ An vương, chuyện này An vương không liên quan. Ta mặc dù không còn là hoàng hậu nữa, Vương Gia vẫn là Vương Gia, một lần cá biệt xử tử nô tỳ cũng không khó khăn. Các ngươi. . . . . . muốn chết phải không?"
"Nương nương thứ tội!" Các cung nữ liều mạng dập đầu.
Vị thái giám kia thấy thần sắc khác lạ của Hạ Lan Phiêu, sợ các nàng phạm phải chuyện gì, cuống quít đi lên phía trước lớn tiếng quát: "Cái đám đ* nhỏ này đang làm cái gì vậy? Chuyện của chủ tử là điều các ngươi bàn tán sao? Hoàng hậu nương nương coi như bị phế bỏ, vẫn là chủ tử của các ngươi, các ngươi không muốn sống sao?"
"Chúng nô tì biết tội!"
"Được rồi." Hạ Lan Phiêu khẽ mỉm cười: "Công công, chúng ta đi thôi. Còn có. . . . . . nói lại với người kêu các ngươi rêu rao những lời này, đã nói ta chưa bao giờ hiếm lạ cái ghế hoàng hậu này, nàng thích thì ngồi đi, việc gì phải tốn tâm tư nghĩ ra cái chuyện bỉ ổi này. Nàng thiếu nợ của ta, thiếu nợ Hạ Lan Phiêu, rồi có một ngày ta sẽ đòi lại."
Hạ Lan Phiêu nói xong, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước nhanh về phía trước.
Không ngại nói điêu, lúc này nàng không còn thân phận hoàng hậu che chắn, càng không thể yếu thế, để cho người ta chà đạp được. Nàng biết chuyện lần này là Thục phi bày kế, bên cạnh nàng vẫn có tai mắt của Thục phi, còn ở trong cung nàng lại tứ cố vô thân.
Thục phi vẫn muốn làm hoàng hậu, làm như vậy cũng không có gì đáng trách nhưng tại sao nàng lại làm liên luỵ người vô tội? Tiêu Nhiên là người thuần khiết làm người ta không đành lòng khinh nhờn, nhưng nàng lại làm liên lụy hắn bằng quan hệ bất chính với ta, thật là thật là quá đáng.
Thục phi, ngươi thật sự cho rằng ta đây không biết tất cả đều là kế hoạch của ngươi sao? Nếu không phải ngươi âm thầm tiến hành, chuyện xảy ra ba ngày trước rõ ràng đã bị Tiêu Mặc phong tỏa, tin tức làm sao có thể nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung như thế?
Vị muội muội tàn nhang kia mang ngọc bội trong cung của ngươi, ta nhìn thấy rõ ràng. Ta đã bị phế, ngươi cứ tiếp tục dây dưa như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nhất định xem ta chết mới cam tâm sao? Hay là, ngươi cảm thấy ta vẫn còn uy hiếp đối với ngươi? Thật là buồn cười.
Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nghĩ, hết sức thu lại tâm tình trong nội tâm của mình. Nàng được thái giám dẫn tới đình nghỉ mát giữa hồ, thấy Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên đang trong đình đánh cờ. Bên hồ gió nhè nhẹ, thổi bay vạt áo của hai tuyệt sắc mỹ nam này, họ giống như tiên nhân đánh cờ giữa trời xanh nước biếc.
Hạ Lan Phiêu đứng yên lặng ở trong đình, thái giám cũng không dám lên tiếng quấy rầy hai người đấu cờ. Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, đang lúc Hạ Lan Phiêu đứng nhức mỏi cả chân, Tiêu Mặc đột nhiên đặt con cờ cuối cùng xuống, khẽ mỉm cười với Tiêu Nhiên: "Trẫm thắng."
"Hoàng thượng thánh minh." Tiêu Nhiên lẳng lặng nói, khóe mắt đang nhìn Hạ Lan Phiêu.
"Ồ, ngươi đến rồi sao?" Tiêu Mặc như mới vừa phát hiện Hạ Lan Phiêu đến, thản nhiên cười: "Cuối cùng cũng đông đủ. Hôm nay, trẫm có một chuyện muốn tuyên bố. Ăn cơm trước, sau đó tuyên chỉ."