Lãnh Huyết Thiên Tài

Chương 2

Ô ô, tỷ tỷ, tỷ đừng dọa Cuồng nhi mà, Cuồng nhi hứa sẽ ngoan ô ô- Một bé trai phấn điêu ngọc mài khoảng bốn tuổi lệ châu đầy mặt ôm nữ tử trên giường

Chỉ thấy nữ tử khoảng mười tuổi vận một bộ thanh y bình thường khắp người toàn máu, đặc biệt vết thương ở bụng càng sâu, huyết nhục mơ hồ làm người ta sợ hãi. Khuôn mặt coi như thanh tú, giờ phút này trắng bệch không chút huyết sắc.

- Cuồng nhi ngoan, theo đại bá về cho tỷ tỷ nghỉ ngơi- Một nam nhân trung niên ăn mặc quý phái, vải dệt thượng hạng khẽ vỗ tiểu hài đồng, mắt nhìn nữ tử thoáng qua tia khinh thường cùng chán ghét

Đại bá, tỷ tỷ ra thật nhiều máu, tỷ sẽ không chết chứ? Ô ô nếu tỷ tỷ chết Cuồng nhi cũng đi theo ô ô- Bé trai nhào vào lòng nam nhân, hoàn toàn coi hắn như người tốt

Đương nhiên, Cuồng nhi theo đại bá ra ngoài nào- Nam nhân cười ôn hòa bế bé trai lên, lúc nhìn tới nữ tử kia thì hừ lạnh, tốt nhất đem nàng cái phế vật chết đi

Nguyên bản người trên giường tưởng đã chết, ngón tay khẽ động, đôi mắt màu bạc mở ra. Tuy nhan sắc bình thường nhưng đôi mắt lại phá lệ đẹp tới kinh tâm động phách, như sóng nước mùa thu lưu chuyển không vương tia tạp chất, lại tựa trời đêm lấp lánh sao. Có điều giờ phút này băng lãnh khiến người ta không rét mà run

Ngân Giai chơm chớp đôi mắt, từ từ tiếp nhận trí nhớ không bỏ sót. Thân thể này tên Lâm Ngân Giai, mười tuổi, con gái đầu lòng của Tam thiếu gia lừng lẫy anh tuấn thiên tài một thời, chẳng qua phụ mẫu đều đã chết. Thiên hạ đồn nàng một cái phế vật tiểu thư, muốn nhan sắc không nhan sắc, muốn tài năng không tài năng. Kỳ thật nàng đang ở cấp tám Ma pháp sư trung kì, này là cái yêu nghiệt gì a?

Ngân Giai vô cùng bình tĩnh chấp nhận sự thật bản thân xuyên không. Hồi nàng chưa làm sát thủ chính là thích nhất ngồi ôm tiểu thuyết mộng mơ một ngày mình xuyên qua oanh liệt như nữ chính, lại gặp được nam chính tuấn mĩ ôn nhu cả đời nhất thế một đôi nhân. Bây giờ xuyên qua, nàng tất nhiên quý trọng cơ hội hồi sinh, sẽ hảo hảo đem bọn dối trá dẫm nát, thực hiện ước mơ. Có điều, nam chính cái gì tuấn mĩ ôn nhu, trực tiếp bỏ qua. Trên đời này có tồn tại cái gọi là cả đời nhất thế một đôi nhân sao?

Nàng trầm ngâm một chút mới nhớ tới chủ nhân thân thể này vì sao mà chết. Đỡ kiếm cho thái tử Phong Tuyết quốc à? Ngân Giai nhớ tới tên thái tử kia, kìm không được chửi tục. Con mẹ nó, lão nương gặp vận cứt chó gì? Kiếp trước nàng vì một Mạc Hàn Kỳ chết, chủ thể này cũng vì một Mạc Thiên Kỳ chết? Hai người còn giống nhau tới mức khó tin.

Hảo, ngươi nên chờ thù cũ hận mới tính chung của lão nương. Ngân Giai ngồi dậy đánh giá xung quanh. Một cái tiểu viện nghèo nàn cũ kỹ tới mức gió cũng có thể thổi sụp. Hừ, đường đường Lâm gia đại gia tộc số một Phong Tuyết quốc cũng chỉ thế thôi? Đúng là thế giới cường giả vi tôn, bất quá nàng thích.

Kiếp trước nàng yếu đuối, vậy kiếp này nàng vô tình! Kiếp trước nàng không dám giết người, vậy kiếp này nàng liền khơi dậy gió tanh mưa máu! Nàng liền đặt ra quy tắc của bản thân, trở thành băng hàn ngàn năm.

Phản bội nàng, chết. Cản đường nàng, chết. Chạm vào nàng, chết. Yêu nàng, chết. Nam nhân gần nàng mười thước trực tiếp cho đi tâm sự với Diêm Vương đi. Năm điều cấm kị của nàng sau này không nghi ngờ chính là gây oanh động trên thiên hạ, người người đều biết, khắp nơi tuân thủ như sinh ra đã vậy. Bất quá, đó là chuyện của tương lai.

Ngân Giai nhắm hai mắt, lần nữa mở ra, chỉ còn một mảnh băng lãnh uy áp kinh người. Nàng sẽ biến cường đại, đem đám nam nhân trót lưỡi đầu môi toàn bộ huyết tẩy. Nàng, Lâm Ngân Giai, từ nay không tin hai chữ gọi chân tình.

Trước tiên hảo hảo tu luyện, nàng còn người cần bảo vệ, người duy nhất đối nàng quan tâm thật lòng và cũng là nam nhân duy nhất nàng nhận định, Lâm Thiên Cuồng, đệ đệ khối thân thể này.

Ngoan ngoãn đợi ta, Huyền Minh đại lục!
Bình Luận (0)
Comment