Thân thể đã khôi phục lại không ít, mấy ngày qua cố gắng, cuối cùng linh hồn của Lãnh Cô Tịch cũng đã có thể hoàn toàn thích ứng với cơ thể của An Tuyết Nhiên.
Y sau khi dùng bữa sáng liền tìm đến một nơi trống vắng không người qua lại, một mình một người ở nơi đó bắt đầu luyện lại những chiêu thức kiếp trước mình vẫn dùng.
Y tính toán trước chỉ tập những chiêu thức căn bản cốt dùng để cường thân, thế nhưng những chiêu như vậy lại không nhiều lắm, chỉ hai canh giờ y liền đã đem toàn bộ ra luyện hết một lần. Muốn luyện tiếp, nhưng những chiêu thức khác của y hầu như đều là ám sát chiêu. Chiêu chiêu đều là sát chiêu, chỉ trong một cái chớp mắt liền đã dễ dàng giết được người. Khi y muốn luyện thử một chiêu, lại kì dị phát hiện sát chiêu y tung ra hoàn toàn không có lực, phỏng chừng là vì cơ thể này bình sinh yếu nhược, không thể xuất những chiêu mạnh mẽ đến vậy.
Lãnh Cô Tịch đứng ở đó một lúc lâu cũng không đem lại kết quả gì đành thôi tính toán quay về ngày mai lại thử lần nữa. Hiện tại dù sao cũng chỉ mới tới trưa, y là nên quay về gột rửa một thân mồ hôi này thì hơn.
“Bên kia coi chừng!!” Đang đi đột ngột một thanh âm bất ngờ vang lên sau lưng Lãnh Cô Tịch. Liền sau đó một thứ gì đó cơ hồ còn muốn to hơn y nhưng lại đầy lông lá nhảy xổ lên người khiến y không kịp phòng bị đã bị thứ đó đè ngã ngay trên đường. Ngay sau đó một cái lưỡi nhớp nháp không biết từ đâu ra liếm lên khắp mặt khiến y bần thần trấn tỉnh lại, ngửa đầu rơi vào tầm mắt y là một nam nhân thân vận lục y tuấn tú kinh người.
Nam nhân nhìn thấy khuôn mặt lờ đờ không chút biểu cảm của nam tử, còn tưởng là y bị thú cưng của mình làm cho đầu đập xuống đất đến tinh thần bất ổn rồi liền cuống cuồng la lên, “Tam Mao! Đứng lên ngay!!!”
Con thú tên Tam Mao tiếc nuối thu lại cái lưỡi nhanh nhẹn đứng lên, rời khỏi người Lãnh Cô Tịch. Đến lúc này y mới thấy rõ thứ vừa đè y nguyên lai chính là một con bạch hổ to lớn bất thường, trên đầu nó là ba sợi lông đỏ như huyết tinh xinh đẹp mĩ lệ.
“Thực xin lỗi, ta cũng không biết Tam Mao rốt cục là bị gì nữa… ngươi… không sao chứ??” Nam nhân vội nâng Lãnh Cô Tịch dậy, nhìn lên nhìn xuống kiểm tra lại tiếp tục hoảng hốt khi nhìn thấy bàn tay trái bị tụt băng gạc đang rỉ máu của y, “Oa! Đây cũng là do Tam Mao sao?!”
Nhìn thấy nam nhân không ngừng hoảng hốt mà săm soi đủ điều cơ thể mình, Lãnh Cô Tịch vẫn điềm nhiên như không mà nhẹ giọng nói, “Không phải.”
“Không phải? Vậy là cái gì??” Nam nhân nâng lên bàn tay trái của y, nhìn thấy giữa lòng bàn tay là một vết cắn nham nhở nhưng rõ ràng thủ phạm là loại động vật có răng cực nhỏ chứ không thể là Tam Mao to lớn được, “Huyết Ma Chu? Là độc chu cắn a, thiên ơi, ai lại băng bó sơ sài như vậy? Ngay cả dược cũng thượng bậy nữa…”
Nam nhân thành thục nói, lại không ngừng ai thán. Sau một hồi liền không khỏi trước đã kéo Lãnh Cô Tịch tới dưới một gốc cây, “Tam Mao, đồ của ta đâu?”
Tam Mao ngẩng đầu, nhanh nhẹn phi đi, chỉ một lúc sau đã quay trở về, miệng ngậm một cái hộp có dây đeo khá lớn đặt xuống bên cạnh lục y nam nhân.
Nam nhân mở hộp, bên trong chất đầy nào là kim châm, dược vật và mấy thứ lọ linh tinh. Hắn rút ra một chiếc lọ nhỏ trong số đó cùng một chiếc ngân châm, nắm tay Lãnh Cô Tịch mở ra, nhẹ giọng nói, “Sẽ rát một chút, ngươi ráng nhẫn.”
Khi thứ chất lỏng sóng sánh từ trong chiếc lọ đó đổ xuống vết thương nơi lòng bàn tay nam tử quả nhiên rất rát, không, phải nói là rất đau mới đúng! Lãnh Cô Tịch nhíu chặt hai hàng mi, hai hàm răng nghiến lại với nhau. Thứ chất lỏng đó tựa như hàng ngàn mũi kim thay phiên nhau đâm vào tận xương tủy y, so với vết thương nơi bả vai khi trước do Hiên Viên Thích gây ra còn muốn đau hơn gấp ngàn lần.
Từ vết thương được lấp kín bởi thứ chất lỏng màu xanh ngọc của Lãnh Cô Tịch, bọt trắng dần sủi lên, lúc này nam nhân mới đem ngân châm đâm vào động mạch chủ nơi cổ tay y. Bọt trắng càng nhiều thì cơn đau càng giảm, Lãnh Cô Tịch nhìn thứ chất lỏng đó, thầm nghĩ thứ này có phần giống với thuốc sát trùng nơi y… chỉ là công dụng quả thực đau hơn rất nhiều…
“Bọt trắng nhiều đến vậy chứng tỏ độc chất không được chăm lo cho cẩn thận đã ăn sâu vào cả cánh tay. Cho dù là Huyết Ma Chu đi nữa cũng phải nên cẩn thận giải độc cho đàng hoàng chứ. May mắn gặp Diệp Tử Y thánh ta, chứ không chắc cánh tay ngươi nên phế đi là vừa.” Diệp Tử thở hắt ra một hơi, cẩn thận dùng thanh thủy lau đi bọt trắng nơi vết thương rồi rút ngân châm ra, lấy một ít thảo dược khác từ chiếc hộp một bên đắp lên, xong xuôi đem băng gạc mới băng lại giúp nam tử.
Lãnh Cô Tịch thử cử động các ngón tay, quả nhiên không còn đau.
“Xem kinh mạch của ngươi ta nhận thấy tất cả huyệt đạo của ngươi đều bị phong kín, ta rất ít gặp trường hợp nào như vậy nhưng có thể do ngươi bị bệnh nặng may mắn sống sót, tỉnh dậy lại không thường xuyên hoạt động nên mới bị như vậy. Ta tiện tay đã đả thông giùm ngươi rồi.”
Y ngước mặt nhìn lên nam nhân nọ, rồi thản nhiên đảo mắt đi chỗ khác mà không nói lấy một lời làm khuôn mặt đang mang vẻ vô cùng chờ đợi của hắn tiu nghỉu.
“Này… ít ra ngươi cũng nên nói lời đa tạ chứ, ta dù sao cũng đã giúp ngươi chữa cánh tay của mình mà…” Diệp Tử rất là buồn bã mang theo một bộ ủy khuất mà nói, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ đại nam nhân của hắn.
Lãnh Cô Tịch lạnh lùng nhìn hắn, diện vô biểu tình nói, “Cảm tạ.”
Nói lời đó với cái khuôn mặt băng sơn túc trực thực khiến người ta nghi ngờ. Thế nhưng Diệp Tử lại mỉm cười rất thỏa mãn, vui vẻ mà xoa xoa mái tóc dài đen nhánh của y, “Không có gì.”
Rồi hắn chuyển mắt nhìn lên thiên sắc, bất ngờ bật dậy, “Không xong! Trễ mất rồi!!”
Diệp Tử thả vào tay Lãnh Cô Tịch hai viên hoàn đơn, nói, “Trước khi ngủ uống vào nó sẽ triệt tiêu hoàn toàn độc chất trong cơ thể ngươi, còn có khả năng cường thể, rất có lợi. Ta hiện tại trễ hẹn với một vị bằng hữu rồi, cáo biệt!”
Liền thu dọn đồ đạc rồi hướng Tam Mao vẫy tay, nhảy lên thân nó phóng đi. Lãnh Cô Tịch nhìn theo bóng dáng nam nhân, lại nhìn xuống hai viên hoàn đơn trong lòng bàn tay, nhún nhún vai cất vào người rồi chống tay đứng dậy rời đi.
Diệp Tử đi một đoạn mới sực nhớ bản thân còn chưa hỏi tên vị lãnh diện nam tử nọ, chỉ đành lắc đầu trách bản thân lơ đễnh. Tam Mao rất nhanh đã chở hắn phóng qua mấy dãy nhà, rồi cuối cùng dừng lại ở một tiểu lương đình.
Vừa đặt chân xuống thảm cỏ, từ bên trong đã truyền ra thanh âm lãnh ngạnh làm Diệp Tử giật nảy mình, “Ngươi đến trễ, đồ đầu trư!”
Vừa nghe đã biết tâm tình của kẻ bên trong kia hoàn toàn không tốt. Diệp Tử âm thầm kêu khổ, nhanh chóng bước vào bên trong, “Vương gia ngươi tâm tình bất hảo cũng không nên trút lên đầu ta a.”
Quả nhiên chủ nhân của thanh âm lãnh ngạnh kia không ai khác chính là Chiến thần Tam vương gia Hiên Viên Thích. Hắn một thân bạch y phiêu phiêu tự tại, ngồi trên ghế đá một tay cầm tách trà một tay cầm chiết phiến không ngừng gõ lên mặt bàn bằng đá. Mày kiếm cau lại, phượng nhãn tràn ngập khó chịu, thực sự mà tia trúng kẻ nào yếu tim chắc hẳn kẻ đó đã ngất xỉu tự khi nào rồi.
“Được rồi được rồi, là chuyện gì khiến hảo bằng hữu của ta bực bội đến vậy a?” Diệp Tử bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt bạch y nam nhân, tự tay ngã cho mình một tách trà.
“Hừ, còn ai ngoài hoàng đế bệ hạ đáng kính của ngươi nữa cơ chứ.” Hiên Viên Thích cười lạnh nói, “Không biết lão quốc sư đó phát hiện ra được gì, đang yên đang lành lại yêu cầu vào sinh thần của hoàng huynh ngày mai phải mang theo vương phi của ta đến tiếp kiến. Còn nói cái gì chỉ cần con của lão bị một vết trầy xước trên người ta thân trượng phu phải chịu phạt. Nói nhảm!”
Diệp Tử rất bình thản mà nghe, sau đó suy nghĩ một chút liền nói, “Có khi nào chuyện vương phi bị ngươi ngược đãi đã đến tai lão?”
“Ai ngược đãi tiện nhân đó? Ta một ngón tay cũng chưa có đụng vô y a!” Hiên Viên Thích ngay lập tức phản pháo lại. Diệp Tử cười cười nâng tách trà lên vừa nhâm nhi vừa nói, “Ngươi để cho đám phi tử của mình ngược đãi y cũng có khác gì?”
Chợt hắn dừng lại, nghĩ nghĩ một chút liền đặt tách trà xuống hướng bạch y nam nhân hỏi, “Này, trong phủ của ngươi có nam tử nào bị độc chu cắn không?”
“Nam tử bị độc chu cắn?” Hiên Viên Thích híp mắt lại.
“Phải, ta khi nãy trên đường đến đây đã gặp y. Nam tử nọ một thân bạch y, khá cao nhưng lại rất gầy, khuôn mặt so với nữ tử còn xinh đẹp hơn khiến ta vừa nhìn thấy đã giật cả mình. Ân… nói sao nhỉ, trông y có vẻ rất yếu ớt, thân thể lại suy nhược, may mắn là gặp ta, nếu không cánh tay bị độc chu cắn phải của y e là chỉ có nước chặt bỏ.” Diệp Tử rơi vào trầm miên khi nhớ lại người nam tử kia, “Còn nữa, tính tình của y rất băng lãnh, khuôn mặt không bao giờ có chút biểu tình gì khác ngoài xa cách, lại rất kiệm lời nữa chứ.”
Nói đoạn Diệp Tử giật mình, lúc này mới nhớ đến vấn đề chính vì cái gì Hiên Viên Thích triệu mình về đây, “Phải rồi, vị vương phi nọ của ngươi đâu? Không phải ngươi triệu ta về là để trị cho cánh tay bị độc chu cắn của y hay—”
Lời còn chưa dứt Diệp Tử đã phát giác ra có gì không đúng. Ngập ngừng nói, “Không lẽ… vị nam tử nọ…”
Hiên Viên Thích tức giận đột ngột đập bàn đứng dậy, “Cái tên ngốc tử đó…” Liền không nói không rằng đã phóng khỏi tiểu đình để lại Diệp Tử vẫn còn đang ngơ ngác.
A… chuyện này là sao a? Không lẽ nam tử hắn vừa cứu thực sự chính là vương phi nhu nhược mà Hiên Viên Thích đã từng kể?
[
Ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa
Cảm ơn em gái thân yêu của ta nhiều nhan