“Thiếu gia, sau này người tuyệt đối không được làm chuyện dại dột như vậy nữa.” Điệp Nhi thở dài sau khi sơ sài băng bó vết thương cho Lãnh Cô Tịch, “Người cũng phải biết chúng ta không thể mời đại phu đến a… nếu để bị trúng độc, thực sự sợ rằng chúng ta kham không nổi đâu.”
Là vì ngươi báu lấy tay ta. Lãnh Cô Tịch tuy nghĩ vậy trong đầu nhưng cũng không nói ra, y như có như không nhìn vào không trung, cũng không để ý lắm đến lời trách mắng của nữ tử trước mặt.
Điệp Nhi nhìn đến khuôn mặt thờ ơ của thiếu gia nhà mình, lại đánh một cái thở dài sườn sượt. Đã bốn ngày rồi… vì cái gì thiếu gia vẫn lạnh nhạt như vậy? Người thực sự vì bệnh nặng mà tính tình cái gì cũng đều thay đổi cả rồi sao? Cả nói chuyện cũng không buồn mở miệng…
Màn đêm dần buông xuống bên ngoài cửa sổ. Điệp Nhi mệt mỏi cầm lấy một cái lồng đèn, nhẹ giọng đối Lãnh Cô Tịch nói, “Thiếu gia, hiện tại Điệp Nhi đến thái y viện bên trong vương phủ xin thuốc, người nhẫn nhẫn một chút.”
Nói liền vội vã đạp tuyết li khai khỏi An Tuyết cung. Dù cho độc của Huyết Ma Chu không phải là loại kì độc đi nữa thì độc vẫn là độc. Cơ thể thiếu gia hiện tại đang rất yếu, không mau lo tiêu trừ độc chất chỉ sợ sẽ để lại di chứng sau này.
Trong phòng lúc này nhất thời chỉ còn lại một mình Lãnh Cô Tịch. Y trầm mặc nhắm mắt, lại tiếp tục rơi vào không gian của riêng mình. Số lần Điệp Nhi thấy y nhắm mắt đếm ra, còn nhiều hơn số lần mà nàng thấy y mở mắt. Nàng rất muốn biết thiếu gia có phải là do mệt mỏi hay không, nhưng lại vì hàn khí xung quanh y mà không dám mở miệng hỏi. Lãnh Cô Tịch đơn giản không phải do mệt mỏi mà nhắm mắt lại, mà là để linh hồn của bản thân có thể nhanh chóng thích ứng với cơ thể suy nhược này một cách tốt nhất.
Chỉ là y không ngờ muốn để linh hồn mình thích ứng với cái thể xác yếu đuối này lại phải mất nhiều thời gian đến vậy, bất tri bất giác đã bốn ngày trôi qua. Chỉ cần y có thể hoàn toàn thích ứng với thân xác này, tin chắc lúc đó y đã có thể bắt đầu công cuộc cải biến cơ thể này, tăng cường lực lượng của bản thân, cũng sẽ không bị vướng víu trong khi hoạt động nữa.
Nghĩ nghĩ, chợt từ trên mái nhà truyền đến thanh âm như có vật nặng va đập vào cùng tiếng mái ngói bị vỡ vụn. Sau đó là loạch xoạch mấy tiếng liền đã thấy một bóng đen rớt xuống xẹt qua lớp giấy trên khung cửa sổ đóng kín.
Lãnh Cô Tịch im lặng, lại đột nhiên mở miệng, “Ngươi không giúp đồng bọn của mình?”
Liền ngay khi dứt lời, một hắc ảnh phóng từ trên trần nhà xuống, đem thanh chùy thủ sắc bén đặt vào cổ y, “Từ khi nào nhận ra?”
Thanh âm của hắc y nam nhân có phần gấp gáp, lại mệt mỏi, còn có thể dễ dàng thấy được máu đang chảy ra nhuốm ướt một mảnh y phục của hắn. Lãnh Cô Tịch vẫn nhắm mắt, diện vô biểu tình, không đáp lại lời của hắc y nhân.
“Ngươi không sợ?” Hắc y nhân khó hiểu nhìn nam tử trước mặt mình. Thực hiếm có kẻ nào bị kiếm kề vào cổ rồi mà còn có thể bình tĩnh đến thế này a…
“Người kia sẽ chết.” Lãnh Cô Tịch mở miệng nói một câu không ăn nhập vào đâu. Thế nhưng ngay lập tức đã có tác dụng. Hắc y nhân giật mình, hồ nghi nhìn y từ trên xuống dưới rồi cuối cùng cũng chịu thu chùy thủ, vội vàng đẩy khai cửa sổ vươn tay nắm lấy người vừa lăn từ trên mái nhà xuống, “Ngươi ngốc tử! Đã bảo đừng theo, xem ngươi bộ dáng hiện tại còn ra cái gì??”
“Ô… là vì người ta lo cho Phong ca mà! Còn ở đó trách muội?? Cũng vì Phong ca ngươi khinh địch thôi, nếu không muội đâu phải chật vật như vậy…” Người được kéo vào phòng cũng vận một thân hắc y rõ ràng là dạ hành phục*. Khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ lấm tấm đầy bụi bẩn, khắp người thì đầy vết trầy xướt trông qua vô cùng thảm.
*Dạ hành phục: Y phục dùng để đi đêm
Nàng ngẩng đầu, vừa thấy được Lãnh Cô Tịch liền ngạc nhiên mà hỏi, “Kia là ai a? Như thế nào…”
“Đây là An Tuyết cung… vậy chắc hẳn y chính là vương phi trong lời đồn rồi.” Nam nhân được gọi Phong lẩm nhẩm rồi đáp lời nữ tử, “Linh Lan, muội có bị thương ở chỗ nào không?”
“Không có.” Linh Lan đáp, nhìn xuống vết thương của Hắc Phong, “Huynh tốt nhất là nên tự lo cho mình đi, cứ xuất huyết như vậy mãi cũng sẽ chết đó…”
Hắc Phong cười trừ không nói gì, lại nhìn Lãnh Cô Tịch, “Ngươi tốt nhất không nên gọi người tới, nếu không coi chừng cái mạng của ngươi đó.”
“Phong ca…” Linh Lan bất đắc dĩ kéo kéo áo hắn. Hắc Phong nhìn xuống nàng, dùng khẩu hình mà đối thoại với nàng.
‘ ‘ Cái gì chứ? Ta cũng chỉ là hù thôi a ‘ ‘
Linh Lan nhìn, lại đáp ‘ ‘ Nhưng dù sao y cũng là… ‘ ‘
Liền bị Hắc Phong chặn lại. Hắn nhìn qua Lãnh Cô Tịch, đột nhiên hỏi, “Ngươi hiểu được bọn ta nói gì không?”
Lãnh Cô Tịch rất là tự nhiên mà gật đầu, việc này thiếu điều khiến cả hai tên hắc y nhân đều té ngã. Này… con người này thực trung thực a, hỏi như vậy mà cũng khai ra nữa… gặp kẻ khác không chừng đã bị thủ tiêu từ sớm rồi!!
Hắc Phong trầm mặc suy nghĩ một lúc, rồi đỡ Linh Lan ngồi lên ghế, sau đó hướng hắc y nam tử vẫn diện vô biểu tình hỏi, “Có băng gạc dùng để băng vết thương không? Thêm Kim Sang Dược nữa thì càng tốt.”
Lãnh Cô Tịch nhìn sang chiếc hộp Điệp Nhi khi nãy dùng để tạm thời băng bó vết thương cho mình, cũng không suy nghĩ gì nhiều mà dùng chân đá chiếc hộp qua trước mặt hai người Hắc Phong Linh Lan.
Hắc Phong mở hộp ra, thấy bên trong là vài miếng băng gạc cùng chút dược thảo, phỏng chừng là tự tay hái liền nhíu mày, âm thầm liếc nhìn Lãnh Cô Tịch. Ánh mắt của hắn tia từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở hai cánh tay y, chợt mở miệng hỏi, “Hai tay ngươi là bị cái gì?”
Lãnh Cô Tịch nhìn xuống hai cánh tay mình, vẫn vô cùng tự nhiên mà đáp, “Phải, trật xương bả vai; trái, độc chu cắn.”
Vừa nghe Linh Lan đã kinh hãi không thôi, nhìn chằm chằm vào cả hai cánh tay đều bị thương của nam tử gầy yếu trước mặt rồi cúi đầu lâm vào trầm tư. Hắc Phong vừa nhìn liền biết được nàng là đang nghĩ gì, khẽ thở dài vỗ vỗ đầu nàng rồi lấy ra một ít băng gạc cùng dược thảo từ trong hộp, nói, “Đa tạ.”
Liền cẩn thận mà băng bó vết thương cho bản thân rồi quay sang giúp Linh Lan. Lãnh Cô Tịch nhìn hai người trước mặt, mi mắt vừa thùy hạ một chút liền nhấc lên. Y nhỏ giọng nói, “Đến rồi.”
Trong khi Hắc Phong cùng Linh Lan còn chưa hiểu là cái gì đến thì đã nghe bên ngoài truyền đến một giọng nam đầy giận dữ lại nồng nặc sát khí, “Bọn chuột nhắt. Ra đây!!”
Không thể lầm được chính là thanh âm của Tam vương gia Hiên Viên Thích, Chiến thần của Long Tự quốc.
[