Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 29

Kể từ lúc nghe chính miệng Dương Đình Phong công khai thích đàn ông, hơn nữa người y yêu lại là cậu bạn lần trước cố ý đánh cô, Nhã Đình cả ngày luôn tự nhốt mình ở trong phòng, tinh thần hoàn toàn suy sụp, cả đêm khóc đến sưng hai mắt. Nam nhân kia ở trong mắt cô, lạnh lùng mà trầm tĩnh, nhưng so với vẻ bề ngoài thì bên trong lúc nào cũng ôn nhu và ấm áp, cô đã cho rằng chỉ mình cô có thể biết rõ điều đó, cho nên tình cảm dành cho Dương Đình Phong càng ngày mãnh liệt.

Bất quá, chuyện Dương Đình Phong là đồng tính luyến ái chẳng khác gì một gáo nước lạnh tạt lên mặt cô. Vì cái gì? Cô tình nguyện chấp nhận y thích một cô gái khác, chứ không dám nghĩ đến y yêu một người con trai, cô không thể giương mắt chứng kiến việc này, nhất định phải có biện pháp.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Nhã Đình vội vã lau sạch nước mắt, nhìn thấy mẹ mở cửa đi vào, gượng gạo nở nụ cười.

- Mẹ.

- Đình Đình, con lại khóc nữa sao? - Tuy nhiên những giọt nước mắt kia cho dù có gạt đi vẫn không thể lừa được con mắt của bà.

Nhã Đình nghe vậy chỉ có liều mạng khóc, nhào tới ôm chầm lấy bà, thanh âm trong trẻo nghẹn ngào phát ra.

- Mẹ, con không muốn, con thích cậu ấy, con không tin cậu ấy là luyến đồng, con muốn cậu ấy.

- Đình Đình, con bé cứng đầu này. Được rồi, mẹ biết từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ tuyệt vọng vì bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên thấy con kiên quyết như vậy, mẹ thật sự rất tự hào về con. - Bà ôn nhu vuốt lấy mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng nhéo lấy mũi cô.

- Mẹ, mẹ quen bác Viễn có phải không? Mẹ phải giúp con, con muốn ở bên cạnh Phong. - Nhã Đình kích động nói, hai hàng lệ càng tuôn ra dữ dội.

- Con yên tâm, mẹ sẽ tìm cách, mẹ sẽ không cho phép ai được làm con gái của mẹ phải khóc nữa đâu.

- Thật sao? Con yêu mẹ. - Nhã Đình phấn khích reo lên, khóe miệng câu lên một nụ cười hạnh phúc, Phong, mình nhất định sẽ khiến cậu yêu mình, mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu.

Trong căn phòng màu xanh, Mạch Quai đang nằm ngủ ở trên giường, cơ thể trần truồng không một mảnh vải che thân, trên ngực vẫn còn lưu lại tinh dịch của chính mình sau trận hoan ái đêm qua. Dương Đình Phong đẩy cửa phòng đi vào, bước tới nhéo lấy mông hắn.

- Dậy đi heo mập.

Bị làm tỉnh giấc, Mạch Quai nheo nheo hai mắt vẫn còn ngái ngủ, đôi lông mày nhăn nhíu, đem gối che lấy mặt mình, ngữ điệu có chút lười biếng.

- Tôi muốn ngủ.

Dương Đình Phong hết nói nổi, hung hăng kéo cổ tay Mạch Quai ngồi dậy, đem hai cánh môi hắn hôn đến sưng đỏ, tà tà cười.

- Hiện tại dậy được chưa?

Mạch Quai xấu hổ cúi đầu, đánh nhẹ vào ngực Dương Đình Phong, lại bị Dương Đình Phong ôm vào lòng, hai tay khẩn trương che lấy môi mình.

- Tên bánh bèo đáng ghét, tôi dậy là được rồi chứ gì.

- Ngoan, tắm rửa xong rồi xuống ăn cơm, tôi đã nấu xong cả rồi. - Môi Dương Đình Phong không ngừng hôn mút gương mặt của hắn, khiến hắn đỏ mặt nghiêng đầu né tránh, bĩu bĩu môi dưới.- Biến thái, đồ dê già.

Dương Đình Phong bật cười ra tiếng, xoa xoa mái tóc rối bù của hắn, đứng dậy đi xuống nhà bếp. Mạch Quai ở trên giường lén lút nở nụ cười, ngón tay liên tục vuốt ve chiếc nhẫn trơn bóng, tí ta tí tởn đi vào phòng tắm.

Năm phút sau, Mạch Quai và Dương Đình Phong đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, bữa ăn ngày hôm nay so với thường ngày dường như nhiều hơn một chút, hai mắt Mạch Quai sáng rực gắp từng miếng cho vào miệng, khóe miệng câu lên cười một cách hạnh phúc.

- Phong lúc nào cũng nấu ăn ngon hết. He he.

- Vậy thì cả đời tôi sẽ nấu cho cậu, chịu không? - Dương Đình Phong uống một ngụm nước, nhu hòa xoa đầu hắn.

- Ân.

Mạch Quai vui đến mức cười tít hai mắt, liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát của y, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, đột nhiên điện thoại của Dương Đình Phong reo lên, y nhìn điện thoại, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

- Ai thế? - Mạch Quai kìm không được hỏi.

- Cha tôi. - Dương Đình Phong cũng không có ý định nghe máy, lại bị hắn hất cằm chỉ vào điện thoại kêu.

- Cậu nghe đi.

Dương Đình Phong hừ lạnh, bất đắc dĩ đưa máy lên nghe, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm già nua của Dương Đình Viễn.

- Cha đã có mặt ở Đài Loan, buổi tối con tới đón cha được không?

Mạch Quai ngồi ở đối diện thấy sắc mặt Dương Đình Phong lạnh như băng, miệng mút mút đôi đũa, chớp mắt nhìn y, thều thào nói.

- Có chuyện gì vậy?

Dương Đình Phong chỉ lắc đầu, đứng dậy đi xuống nhà bếp.

- Ở đâu?

- Con cứ tới nhà hàng Y, hôm nay chúng ta có buổi hẹn với gia đình của Nhã Đình, con phải có mặt đấy.

- Không phải con đã nói với cha rồi sao? - Lạnh lùng thở một tiếng, Dương Đình Phong kìm giọng nói.

- Cha không cần biết. Đúng 7 giờ tối nay có mặt, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.

Còn đang toan tính cúp máy, Dương Đình Phong chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của phụ thân.

- Còn nữa, cấm mang cậu ta theo!

Tít tít.

Mạch Quai thấy Dương Đình Phong mặt lạnh đi ra, ngồi vào ghế không nói tiếng nào, nhỏ giọng hỏi.

- Cậu tính đi đâu sao?

- Ừ. Cha tôi muốn tôi dùng bữa tối với cha mẹ Nhã Đình. Nhưng tôi sẽ không đi.

Mạch Quai im lặng một lúc, mỉm cười nói.

- Cậu cứ đi đi.

Thoáng chốc, Dương Đình Phong kinh ngạc ngẩng đầu.

- Cái gì?

- Tôi nói cậu đi đi, tôi không sao cả.

- Cậu biết cậu đang nói gì không? - Thanh âm Dương Đình Phong trở nên giận dữ.Mạch Quai ngược lại không có sinh khí, còn cười cười trấn an y.

- Cậu không có tình cảm với Nhã Đình, tôi là người yêu cậu, tôi phải tin tưởng cậu chứ, có phải không?

Dương Đình Phong có chút buồn cười, hung hăng đem đôi đũa ném sang một bên, gằn giọng.

- Mạch Quai, đây không phải là bữa tối bình thường! Là buổi gặp mặt giới thiệu gia đình hai bên cậu có hiểu không vậy?

- Tôi biết. Nhưng ngoài việc tin cậu, tôi không thể làm gì khác, tôi cũng không thể ép cậu đừng đi, cũng không thể dửng dưng đem cậu cho người khác. - Mạch Quai buồn bã cúi đầu, nụ cười có chút mếu máo.

Dương Đình Phong nhịn không được ngồi bật dậy, hùng hổ đi tới ôm chầm lấy Mạch Quai, nghiến chặt răng nói.

- Mạch Quai... tôi yêu cậu. Tôi không muốn cậu phải vì chuyện của Nhã Đình mà buồn phiền, thực xin lỗi, là tôi không tốt.

- Đâu phải lỗi của cậu, tôi không có buồn phiền, chỉ cần Phong yêu tôi, tôi cái gì cũng không sao. - Mạch Quai cảm động rơi nước mắt, gắt gao ôm chặt thắt lưng Dương Đình Phong.

- Thật không?

- Ân. Cho nên cậu cứ đi đi, hơn nữa, không phải chúng ta cũng sắp thành vợ chồng sao? - Mạch Quai mặt mày hớn hở đem bàn tay đeo nhẫn đưa trước mặt Dương Đình Phong, Dương Đình Phong nhịn không được bật cười thành tiếng, sủng nịnh vuốt ve mái tóc hắn, hạ xuống một nụ hôn sâu.

Hai mắt Mạch Quai nhắm nghiền, tay ôm cổ Dương Đình Phong, tùy ý để y ôm hắn đi lên phòng, đóng cửa lại, quả nhiên gần mấy phút sau, bên trong không ngừng phát ra tiếng rên rỉ kiều mị.

Buổi tối, Mạch Quai ở trước gương giúp Dương Đình Phong đeo cà vạt, hắn lùi một bước, đem Dương Đình Phong xoay một vòng, miệng cười đắc ý.

- Ông xã của tôi hôm nay thật là đẹp trai a.

Dương Đình Phong tự nhìn chính mình trong gương, khóe miệng hơi câu lên, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn.

- Như vậy... sau này chúng ta kết hôn, tôi cũng sẽ mặc vest giống như thế này.

Gò má Mạch Quai đỏ lên, ngây ngốc nở nụ cười, hắn nhón chân hôn lên mặt y, nhẹ nhàng nói.

- Được rồi, cậu mau đi đi, trễ giờ hẹn là không đáng làm đàn ông đâu đấy a.

- Tiểu quỷ. - Khẽ hôn lên trán hắn, Dương Đình Phong đi tới khoác áo khoác vào, rời khỏi căn hộ, bắt taxi tới điểm hẹn.

Mười phút sau, từ phía xa Dương Đình Phong đã nhìn thấy phụ thân và gia đình Nhã Đình đứng đợi ở trước cửa nhà hàng, thanh toán tiền xe xong, y mở cửa đi xuống, không quên cúi đầu chào mọi người.

- Chào hai bác, chào cha.

Nhã Đình lần đầu tiên thấy Dương Đình Phong diện một bộ vest lịch lãm như vậy, đẹp đến mức khiến cô khẩn trương không thôi, mẹ cô ở bên này nhẹ đẩy cánh tay cô.

- Cháu là Dương Đình Phong sao? Con trai nhà anh cũng cao ráo điển trai thật, hèn chi con bé Đình Đình nhà tôi cả đêm cứ nhớ nhung nó miết.Phụ thân Nhã Đình vừa lên tiếng, ai nấy cũng bật cười, Nhã Đình thẹn quá hóa giận đánh nhẹ vào lưng ông, ngữ điệu có chút trẻ con.

- Ba~ Ba đừng có quá đáng a.

- Xem kìa, cháu gái đỏ mặt thấy có đáng yêu không? - Dương Đình Viễn cũng thích thú với việc trêu đùa cô.

- Anh nhìn đi, xem coi hai đứa nó có đẹp đôi không cơ chứ? - Mẹ Nhã Đình ở bên này cũng không quên góp ý.

Mà Dương Đình Phong từ đầu đến cuối vẫn không nói tiếng nào, chỉ thuận theo mọi người cười lấy lệ, Nhã Đình nhìn thấy vậy càng thẹn thùng đỏ mặt, lén lút mỉm cười, rụt rè nắm lấy bàn tay y.

Dương Đình Phong không phải không phát hiện ra hành động kì kì quái quái của cô, còn chưa kịp phản ứng thì Dương Đình Viễn ở bên này vỗ vỗ bờ vai y.

- Con trai, vào thôi.

- Vâng. - Dương Đình Phong ậm ừ gật dầu, quay sang liền phát hiện Nhã Đình đang vui vẻ nhìn mình, ái ngại buông tay cô ra.

- Thực xin lỗi.

Một câu nói của Dương Đình Phong tựa như một con dao đâm vào ngực cô, nụ cười trên môi Nhã Đình thoáng chốc biến mất, cô buồn bã cúi đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.

- Không có gì. Mình phải xin lỗi cậu mới đúng.

- Vào thôi.

Dương Đình Phong vỗ vỗ bả vai nhỏ gầy của Nhã Đình, hai người đi vào một căn phòng đã được đặt sẵn, gia đình hai bên ban đầu bàn về chuyện đối tác làm ăn, Dương Đình Phong ngồi đối diện thỉnh thoảng cũng chen lời góp ý. Thấy y vừa thông minh vừa lanh lợi, phụ mẫu Nhã Đình đương nhiên vô cùng thích thú và hài lòng, nói vài ba câu liền chuyển sang đề tài gán ghép hai người. Cha Nhã Đình lại liên tục mời rượu, Dương Đình Phong bị làm khó, phải miễn cưỡng uống vài ngụm, cuối cùng bị chuốc say khi nào không hay.

- Hôm nay cảm ơn hai bác và Nhã Đình, thật sự vui lắm. - Ngữ điệu Dương Đình Phong có chút say, mọi người nhìn phản ứng của y chỉ có thể phì cười.

- Thôi cháu nó say rồi thì nên về đi, chúng ta ở lại nói chuyện một chút, Đình Đình, đỡ bạn đi con. - Mẹ Nhã Đình không quên tận tình nhắc nhở, Nhã Đình vui vẻ nhận lời, đi tới đỡ lấy cánh tay Dương Đình Phong.

Dương Đình Phong lắc lắc đầu cho tỉnh rượu, kết quả lại phản tác dụng, xua xua tay bảo.

- Được rồi, không cần đâu, tôi tự về.

Nói xong Dương Đình Phong lảo đảo mở cửa ra ngoài, đi xuống cửa nhà hàng, rút điện thoại di động ra, ánh mắt say lờ mờ nhìn chăm chăm vào màn hình, chết tiệt, vì cái gì cái điện thoại lại quay mòng mòng thế này.

- Phong, cậu về được chứ? Nhìn cậu như vậy mình cảm thấy không yên tâm, mình đưa cậu về.

Dương Đình Phong còn đang muốn nói, cảm thấy trước mắt là một trận quay cuồng, liền loạng choạng ngã về phía sau, may mắn Nhã Đình ở bên này kịp thời đỡ lấy, nhanh chóng gọi một chiếc taxi.

Về đến nhà, đỡ Dương Đình Phong lên giường, Nhã Đình lập tức chạy vào phòng toilet xả một khăn ấm, cẩn thận lau mặt cho y. Đột nhiên cổ tay bất thình lình bị giữ lấy, cô giật mình dừng động tác, nhìn thấy Dương Đình Phong lờ mờ mở mắt, miệng lẩm bẩm gọi.

- Mạch Quai... Mạch Quai.

Thoáng chốc, trái tim Nhã Đình như ngừng đập, hai mắt cô mở to, bàn tay run rẩy rụt trở về. Ngay lập tức cả người cô liền bị Dương Đình Phong áp đảo dưới thân, hơi thở nóng như lửa đốt phả lên mặt cô.

- Đừng đi.. Mạch Quai, là tôi đây, Phong của cậu đây, ông xã của cậu đây. - Khóe miệng Dương Đình Phong câu lên, hạ xuống một nụ hôn lên trán Nhã Đình, ngữ điệu tràn ngập men say. Bạn đang �

Gò má Nhã Đình chợt đỏ lên, y... y là đang hôn cô?

- Phong... mình... mình là Nhã Đình... không phải Mạch Quai.

Dương Đình Phong không nói, trực tiếp xé toạc chiếc váy trên người Nhã Đình, cô thẹn thùng cuống lên, nhìn đối phương điên cuông cởi ra y phục trên người, lộ ra vòng cơ ngực săn chắc rộng lớn, khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

Dương Đình Phong là của cô, bất luận thế nào nam nhân này đêm nay phải thuộc về cô, cô mặc kệ người kia có nhắc đến người khác, nhưng cô yêu y, cô chấp nhận tất cả.

Nhã Đình ôm lấy cổ Dương Đình Phong, điên cuồng hôn lên môi y, Dương Đình Phong vốn dĩ đã không còn tỉnh táo, đem cô biến thành người nam nhân kia say mê ôm hôn.

Ngay lúc này, ở một nơi khác, Mạch Quai đang ngồi trên sô pha, buồn chán liên tục chuyển kênh ti vi, rốt cuộc không tìm được cái gì ưng ý để xem, liền tức tối tắt ti vi, ném điều khiển lên bàn, tay ôm gối ngồi cuộn một góc.

- Phong... cậu làm cái gì mà lâu thế?

Ngồi được một lúc, hắn móc điện thoại di động từ trong túi ra, lưỡng lự nhìn vào hàng số quen thuộc. Rốt cuộc nhịn không được ném điện thoại sang một bên, tức tối vò tóc.

- AA! Cái tên bánh bèo chết tiệt, cậu thử vác mặt về nhà xem, lão tử sẽ thông nát mông cậu!

Qua một lúc lâu, Mạch Quai buồn rười rượi nằm xuống ghế, nặng nề thở dài, dạo ngày nay những lần ở bên cạnh Dương Đình Phong, hắn phát hiện tim mình đập càng nhanh, người kia chỉ vừa liếc mắt nhìn hắn một chút, tâm tình không hiểu sao lại khẩn trương. Hơn nữa, hắn cảm thấy dường như tình cảm của mình dành y ngày càng sâu đậm, cũng phải, người kia hoàn hảo như vậy, ai lại không thích chứ. Bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ hận ngày trước đối xử thô lỗ với y, liên tục chọc giận y, thật sự hối hận muốn chết.

Mạch Quai chạm vào ngón tay đeo nhẫn, nhớ đến lời cầu hôn lần trước của Dương Đình Phong, miệng không tự giác cười rộ lên, hí ha hí hửng chui đầu vào trong góc cười một mình.

- Đồ ngốc.

====== HẾT CHƯƠNG 29 ======
Bình Luận (0)
Comment