Lạnh Lùng Tể Tướng Liệt Hỏa Hoàng Đế

Chương 7

Oa!! Quả nhiên là mỹ nhân nha!

Nam nhân ở trên người Lãnh Quân, bất giác nuốt nuốt nước miếng, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào xinh đẹp như thế a! Mị Dược Miêu Cương đúng là rất hữu dụng, hắn hôm nay vừa nghe liền cấp Lãnh Quân, không nghĩ tới khiến cho y sắc mặt đỏ lên, thở hồng hộc.

“Ân......” Lãnh Quân dưới thân không khỏi hừ nhẹ, khiến Hành Thiên cả người dục vọng càng không thể vãn hồi.

“A! Mỹ nhân!” Hành Thiên thân thủ nhanh nhẹn muốn bỏ quần áo của Lãnh Quân, lại bị một cổ lạnh băng ngăn cản.

“Ngươi!” Hành Thiên bất khả tư nghị nhìn Lãnh Quân đã muốn mở to mắt, đôi con ngươi xinh đẹp vô song so với chim ưng còn lãnh liệt hơn đang quang mang nhìn hắn, “Lãnh...... A!!”

bất khả tư nghị: không còn gì để nói

Lãnh Quân hung hăng hướng nơi yếu hạ của hắn đạp một cước, “Đây là trả giá việc ngươi vừa rồi ở trên người ta xằng bậy.”

Một bên Du Trúc Liệt cũng hung hăng cho hắn một cước: “Đây là vì ngươi dám đụng đến Lãnh Quân của ta.”

Còn lại Võ Đạt là lấy trường kiếm để trên yết hầu của hắn.

“Không nghĩ tới ngươi như thế liền mắc câu.” khóe môi Lãnh Quân thoáng nhếch lên.

“Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?” Hành Thiên cuối cùng phản ứng lại.

“Dù sao cũng chết, nói cho ngươi cũng được, ta là đương kim hoàng đế Du Trúc Liệt, mà y chính là Tể tướng Lãnh Quân của ta, vị đang cầm kiếm là ngự tiền Đại tướng quân Võ Đạt.” Du Trúc Liệt xuất ra thân phận hoàng đế, “Hiện tại ngươi chính là mạo phạm quân vương chi tội, ngươi nhất định phải chết.”

“Ngươi, các ngươi......” Hành Thiên không thể tin được trừng mắt bọn họ, nhưng là Du Trúc Liệt trên người mang loại khí tức này, khiến hắn không thể không thừa nhận.

“Hừ! Hiện tại các ngươi ở địa bàn của ta, ta còn sợ sao?” Dù gì cũng sẽ chết, hắn đành liều mạng. Hành Thiên thân thủ một cái, không biết thả ra cái gì, lập tức bay về phía chân trời, “Người tới, giết mấy tên này cho ta.”

“Yêu! Ý đồ mưu phản?!” Du Trúc Liệt thiêu mi, “Chém ngươi một trăm lần cũng không đủ.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ta cũng không tin các ngươi có thể chạy khỏi sơn trại nhiều người như thế.”

“Nga!? Nhiều?” Lãnh Quân cười lạnh nói, “Hành Thiên, ngươi cho rằng chúng ta không nắm chắc mà hành động sao?”

Hành Thiên vừa nghe, cuối cùng cũng phản ứng lại, lúc này mới chú ý tới, tín hiệu của hắn căn bản không kêu được kẻ nào, hắn trợn to hai mắt.

“Hành Thiên, ngươi thua rồi.” Lãnh Quân nói.

“Các ngươi ở thời điểm nào......”

“Từ lúc ta bị ngươi bắt đến đây, ngày hôm sau chúng ta liền bắt đầu hành động.”

“Cái gì?” Vì sao hắn một chút cũng không phát hiện?

“Chúng ta đầu tiên là liên hệ với quan phủ nơi này, rồi mới âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của các ngươi, tiếp theo ngay tại tối hôm qua động thủ, thủ hạ của ngươi đã sớm bất tỉnh nhân sự, hiện tại đang ở đại lao chờ thẩm vấn, mà ngươi, đành phải chém đầu.” Du Trúc Liệt không nhẹ không nặng nói, cũng đủ khiến Hành Thiên mồ hôi lạnh ứa ra.

“Khả, đáng giận!”

“Hành Thiên, chỉ có thể trách ngươi làm ác quá nhiều, nếu ngươi an phận thủ thường, hảo hảo làm cái trại chủ, chỉ sợ cũng không có vận mệnh như vậy.” Du Trúc Liệt thở dài, “Võ Đạt, đem hắn đưa vào quan phủ, truyền khẩu dụ của ta, buổi trưa ngày mai...... Chặt đầu thị chúng!”

“Vâng.” Võ Đạt kéo Hành Thiên đã ngốc lăng nhanh chóng rời đi.

“Lãnh quân......” Vì sao y luôn lạnh lùng như thế, chẳng lẽ không có thể cho ta một chút hoà nhã sao?

“Ngươi ánh mắt đó ý gì?” Lãnh Quân bất mãn nhìn hắn một cái, không nói gì liền rời đi.

“Lãnh Quân, ngươi muốn đi đâu?”

“Tửu lâu!” Cuối cùng xong xuôi, y cần phải hảo hảo thoải mái một chút mới được.

“Lãnh Quân, chúng ta nhanh hồi cung cho khỏe?” Gần đây, hắn cảm thấy được thân thể rất khác lạ, luôn đau đầu, đại khái là quá mệt mỏi, vẫn là nhanh hồi cung nghỉ ngơi tốt hơn.

“Vậy ngươi chính mình về trước đi!” Lãnh Quân không có quay đầu lại, tiếp tục hướng phía trước đi.

“Không muốn, ta cùng với ngươi trở về.”

“Ngươi sợ ta đào tẩu?”

“Không, không phải.” Kỳ thật là có một chút!

“Vậy ngươi hãy đi về trước.” Kỳ thật hắn trong lòng đối tiểu hoàng đế vẫn còn gút mắc, cần hảo hảo ngẫm lại mới được.

Du Trúc Liệt bỗng nhiên bước nhanh cước bộ, một phen giữ chặt ống tay áo Lãnh Quân: “Lãnh Quân, ngươi chán ghét ta thế sao?”

Lãnh Quân dừng lại bước chân, xoay người nhìn hắn: “......”

“Lãnh...... Quân......” Di? Kỳ quái? Sao đầu lại đau như thế......?

Dựa vào thân thể Lãnh Quân, Du Trúc Liệt chậm rãi trượt xuống, trước khi té xỉu, trong mông lung, hắn thấy đúng là...... ánh mắt lo lắng của Lãnh Quân......

Không thể nào!? Nhất định là nhìn lầm rồi!

........................................................................

Sự thật chứng minh, Du Trúc Tiệt đích thật nhìn lầm rồi, bởi vì chờ khi hắn tỉnh lại, chính mình vẫn còn đang nằm trên mặt đất, mà Lãnh Quân ngồi một bên uống rượu, nhất thời, tâm hắn chợt lạnh, lẽ nào Lãnh Quân chưa từng vì hắn lo lắng? (Viêm: tội bé a! TT^TT. Tiểu Lang: sẽ cóa ngày anh ôm bé mà khóc hận đấy =A=)

“Ngươi tỉnh?” Lãnh Quân thản nhiên hỏi, “Vì sao không ngủ ngon giấc?”

“Buổi tối không buồn ngủ.” Hắn trong đầu đều là Lãnh Quân, như thế nào có thể ngủ, “Lãnh Quân thực chán ghét ta sao?”

“Không chán ghét!” Khả câu tiếp theo lại khiến Du Trúc Liệt thất vọng thật lớn, “Cũng không thích.”

“Nga!” Du Trúc Liệt cúi đầu.

“Ngươi ngồi ở chỗ kia làm gì, còn không mau đứng lên, người khác phải đi qua.” Lãnh Quân đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Nga.” Du Trúc Liệt vội đuổi kịp, “Vậy ngươi vì sao không ôm ta trở về?” Hắn té xỉu nha! Chẳng lẽ y không thể bố thí cho hắn chút tình cảm sao?

“Lười.” Lãnh Quân thản nhiên trả lời, không quay đầu lại, “Hơn nữa, ta sợ bẩn.”

Du Trúc Liệt hơi hơi sửng sốt: “Ta thực bẩn sao không?”

Lãnh Quân lạnh lùng liếc hắn: “Mấy ngày này, ngươi có thay quần sao?”

“Ách? Không, không có!” Trong cung đều là cung nữ thay hắn làm, vừa ra ngoài, hắn cái gì cũng không biết!

“Hừ! Vậy ngươi bảo ta làm sao ôm.”

“Nga, chính là nói.” Đúng vậy, Lãnh Quân có khiết phích, hắn nhớ rõ lần đó vì câu dẫn y, mà lén lên giường y, sau đó cả giường Lãnh Quân cũng đổi, lúc ấy hắn thật rất đau lòng.

“Thực xin lỗi!”

“Ân, đi thôi!”

“Nga!”

Cứ như vậy, Du Trúc Liệt nhắm mắt theo đuôi Lãnh Quân, cũng không dám tới gần, sợ y lại sinh khí, ngại hắn bẩn.

........................................................................

Du Trúc Liệt phát hiện, Lãnh Quân không chỉ khiết phích nghiêm trọng, hơn nữa cá tính cũng thập phần kỳ quái, rõ ràng sợ bẩn, lại thà rằng trụ ở miếu đổ nát cũng không muốn đi khách ***, lý do là khách *** thực bẩn, Du Trúc Liệt thật sự không rõ não y rốt cuộc nghĩ cái gì.

Còn có, Lãnh Quân hành trình thật sự rất chậm, bọn họ đều đã đi rồi bảy ngày, cư nhiên ngay cả nửa đường cũng chưa đi xong, hắn không chỉ có lạnh lùng, còn rất kỳ quái, hơn nữa rất biết điều tiết, luôn biết thời điểm nào nên dừng lại nghỉ ngơi.

“Lãnh Quân, ngươi không nằm xuống sao?” Du Trúc Liệt nằm ở trên giường cỏ Võ Đạt trải cho hắn, nhìn hướng Lãnh Quân.

“Không.” Lãnh Quân dựa vào tường nhẹ nhàng nói.

“Vì sao? Ngủ như vậy sẽ rất mệt, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không tới gần ngươi, ta ngồi ngủ cũng được.” Nói rồi, Du Trúc Liệt đã muốn đứng dậy, thối lui đến một bên tường biên.

Võ Đạt thở dài một hơi thật to, không nghĩ tới hoàng đế bọn họ lại thích Lãnh Quân đến thế, luôn không quan tâm chuyện y bất kính với mình, bây giờ còn đem địa phương mình ngủ cho y, cũng không biết Lãnh Quân này suy nghĩ cái gì, hoàng đế như vậy ai lại nhịn không được dao động, mà y thế nhưng vẫn bất động như núi, nếu là hoàng đế có thể đối Võ Đạt hắn bằng một phần mười Lãnh Quân, hắn liền thỏa mãn a!

“......” Lãnh Quân mở mắt, nhìn giường cỏ kia, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Du Trúc Liệt, thản nhiên mở miệng, “Không cần.”

“Nha!” Du Trúc Liệt khó nén thất vọng, “Lãnh Quân!”

“Nói không cần chính là không cần, kêu ngươi ngủ, ngươi nghe thấy không?” Lãnh Quân không hờn giận nhăn lại mi.

“Lãnh, Lãnh gia......” Võ Đạt nhịn không được muốn giúp Du Trúc Liệt, thật không biết vì cái gì hoàng đế bệ hạ từ trước đến nay cao cao tại thượng, vừa đến trước mặt Lãnh Quân liền như thay đổi thành một người khác, đại khái đây mới là bộ mặt thật của hoàng đế a!

“Võ Đạt, ngươi ngủ đi!” Du Trúc Liệt bất đắc dĩ thở dài, “Lãnh Quân, ngươi chê ta bẩn, ta biết, nhưng là ngươi mỗi ngày ngồi ngủ như thế thật không tốt, đây là Võ Đạt vừa làm cho ta, ta mới nằm xuống chút thôi, ngươi có thể ngủ được.”

Lãnh Quân nhắm mắt lại không để ý tới hắn.

Du Trúc Liệt khổ sở cắn cắn môi, dựa vào vách tường ngồi xuống, hai tay ôm lấy gối chuẩn bị ngủ.

Lãnh Quân hơi nheo lại mắt nhìn hướng Du Trúc Liệt, trong lòng đầy phức tạp.

Thật không rõ, vì sao chính mình càng là đối hắn như thế, hắn ngược lại càng dính chặt, mị lực của mình từ khi nào biến lớn đến thế!?

Du Trúc Liệt a Du Trúc Liệt, ta nên làm đối sao với ngươi a?

Thật sâu thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại......

........................................................................

Ngày hôm sau, Lãnh Quân mới từ chợ mua bầu rượu trở về, chỉ thấy Võ Đạt vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa.

“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Quân trầm thấp hỏi, “Hắn còn không có tỉnh sao? Chúng ta còn phải đi.”

“Ta nghĩ Hoàng Thượng có thể là mệt mỏi, mới có thể ngủ như chết, Lãnh gia, không bằng chúng ta đợi lát nữa một chút.” Hiện tại gọi hắn tỉnh, thật sự đáng thương, Hoàng Thượng từ khi đăng cơ, mỗi ngày đều phải lâm triều, cho tới bây giờ không ngủ hảo một giấc, hôm nay ngủ trầm như thế, gọi thật nhiều cũng không tỉnh, thật sự không muốn quấy rầy Hoàng Thượng.

“Ta đã đợi hắn thật lâu, ngươi xem đã đến chính ngọ, thời tiết nóng nực, nếu không khởi hành, hôm nay sẽ không thể đi rồi.” Lãnh Quân khẩu khí không tốt tiêu sái tiến đến miếu đổ nát, chỉ thấy Du trúc Liệt cuộn tròn thân mình nho nhỏ ngủ ở chân tường.

“Du Trúc Liệt, thức dậy!” Lãnh Quân lấy tay trạc trạc đầu hắn.

Không phản ứng!

“Du Trúc Liệt, cẩn thận chúng ta bỏ lại ngươi.” Lãnh Quân không kiên nhẫn tăng lớn âm lượng.

“Uy!” Đáng giận! Sao có thể ngủ như chết vậy nè.

Một bên Võ Đạt thật sự nhìn không được: “Lãnh gia, không bằng làm cho Hoàng Thượng ngủ đủ......”

“Sao có thể!” Lãnh Quân đại hỏa đích đem cánh tay Du Trúc Liệt kéo lên, nào biết, hắn chẳng những không tỉnh, ngược lại cả thân mình đều ngã về một bên......

“Du Trúc Liệt!!?” Lãnh Quân cảm thấy không thích hợp, lập tức nhanh ôm thân thể hắn, “Ngươi......” Trời ạ!

Du Trúc Liệt đôi môi phát tím, lỗ mũi còn hai hàng vết máu, ngay cả quần sao nguyên bản thuần bạch cũng nhiễm thượng máu hắn, Lãnh Quân cùng Võ Đạt không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.

“Này, đây là làm sao?” Võ Đạt hoảng sợ hỏi.

Lãnh Quân nhanh cầm tay Du Trúc Liệt, phát hiện móng tay hắn toàn bộ đã muốn biến thành màu đen.

Sao lại?

Hắn trúng độc!?

Lãnh Quân vội lấy bàn tay Du Trúc Liệt để ở trong ngực, nhất thời, sắc mặt y trở nên trắng bệch......

Triền độc??

Ông trời, hắn khi nào thì trúng loại độc dược tà môn này?

Đúng rồi, là lần trước...... Lãnh Quân ôm lấy cánh tay Du Trúc Liệt, kéo xuống ống tay áo của hắn, quả nhiên thấy miệng vết thương nguyên bản đã hiện ra màu đen......

“Chết tiệt!” Y cư nhiên không có phát hiện.

Loại độc này, vô sắc vô vị, người trúng độc cùng bình thường giống nhau, nhưng một khi độc tính phát tác liền...... Mà bình thường bệnh trạng nhiều nhất chính là...... Đầu choáng váng?

Lãnh Quân nhìn hai má tái nhợt cùng đôi môi tử sắc của Du Trúc Liệt, nhất thời cảm thấy ảo não, y cư nhiên một chút cũng chưa phát hiện, nguyên lai Du Trúc Liệt trúng kịch độc!?

“Lãnh gia, chúng ta hiện làm sao?”

Lãnh Quân không có ngẩng đầu, cũng chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Du Trúc Liệt, một tay nhu nhập trong lòng ngực, gắt gao ôm lấy, giống như muốn dung nhập hắn vào cơ thể, khiến Võ Đạt nhất thời trợn mắt há hốc mồm. ( Tiểu Lang: chết chửa = ai bảo anh lãnh với người ta =)

“Ân......” Đại khái là bởi vì Lãnh Quân thật sự ôm rất chặt, Du Trúc Liệt không khỏi phát ra ngâm khẽ.

“Ách?” Du Trúc Liệt suy yếu mở to mắt, không thể tin được chính mình bị Lãnh Quân ôm lấy, hắn có chút thụ sủng nhược kinh mở miệng, “Lãnh...... Quân......” Y không phải ngại mình bẩn sao? Hiện tại vì cái gì phải ôm mình?

thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

“Ngươi tỉnh?” Lãnh Quân ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, “Chúng ta hồi cung đi!”

“Ân!” Hắn cũng hiểu được nên trở về cung hảo hảo nghỉ ngơi một chút, chính là......”Lãnh Quân, ngươi...... Ngươi ôm thật là chặt.” Hắn cảm thấy đầu đau nhức choáng váng, ngực cũng rất khó chịu, Lãnh Quân còn ôm chặt như thế, khiến hô hấp của hắn đều nhanh đình chỉ.

Chính là, Lãnh Quân vì sao lại ôm hắn?

“Ngoan, nhắm mắt lại, đừng hỏi gì cả, ta chỉ là cảm thấy ngươi rất đáng thương, cho nên ôm ngươi một cái.” Lãnh Quân trong giọng nói mang ôn nhu trước nay chưa có, “Sao vậy? Ngươi không thích được ôm?”

“Di?” Hắn nhìn về phía Võ Đạt, thấy hắn vẻ mặt lo lắng, “Võ Đạt, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ta là sinh bệnh?”

Võ Đạt vội lắc đầu: “Đúng vậy.”

“Nga!” Khó trách!

Lãnh Quân cầm lấy một khối bố (vải) sạch sẽ, nhẹ nhàng lau vết máu trên mũi Du Trúc Liệt, rồi vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói: “Đến, ngủ.”

“Vì cái gì? Ta vừa mới tỉnh ngủ nha?” Du Trúc Liệt cúi đầu liền thấy vết máu trên quần áo, “Đây là gì?”

Lãnh Quân vừa nghe, vội an ủi nói: “Không có việc gì, là ta không cẩn thận cắt qua tay, ngươi xem.” Lãnh quân đem bàn tay giấu ở phía sau đến trước mặt hắn, quả nhiên bàn tay có một đạo vết thương rất nhỏ, bất quá, cái kia hình như rất đau da!

“Này......”

“Đừng nghĩ!” Lãnh Quân một tay lấy đầu của hắn áp vào trong lòng ngực, “Ta cảm thấy ta ôm ngươi đến nghiện, cho nên ta quyết định trước khi trở lại hoàng cung phía đều sẽ ôm ngươi như thế.” Lãnh Quân không để cho hắn cự tuyệt nói.

“A!” Du Trúc Liệt thụ sủng nhược kinh thở nhẹ, “Lãnh......” Là làm mộng đi!

“Hừ, chúng ta nhanh lên đường đi!” Nói xong liền ôm lấy Du Trúc Liệt nhanh chóng tiêu sái rời khỏi miếu đổ, “Võ Đạt, đi chuẩn bị khoái mã, chúng ta phải tức tốc chạy về hoàng thành.”

Di? Lãnh Quân khiết phích thế nhưng muốn cưỡi ngựa?

Không kịp nghĩ lại, Võ Đạt liền hướng chợ phóng đi.
Bình Luận (0)
Comment