Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 37


Vương phủ.
Cùng lúc đó Vân San và quý phi từ trong hoa viên du ngoạn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cánh hoa hồng, đem ra chơi đùa, một mặt cùng quý phi cúi đầu nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt, kiều diễm như hoa.
“Khởi bẩm quý phi nương nương, vương đã nhanh chóng trở về phủ rồi!”- Lưu An vội vàng tiến lên trước hướng về quý phi thông báo tin khẩn cấp này.
Quý phi mắt sáng ngời, vỗ vỗ tay Vân San, cao hứng nói: “Tốt, mau theo ta ra ngoài nghênh đón”.
“Vâng ạ!”- Vân San vẻ mặt mỉm cười, nghĩ tới nhiều ngày chưa gặp Lăng Khiếu Dương, lòng tràn đầy vui mừng, dìu quý phi rời khỏi hoa viên.
Quý phi bước đi cấp bách, nghĩ đến mấy ngày nay nội tâm lo lắng không thôi, Vân San trong lòng cũng vội vàng, muốn nhìn thấy nam nhân mà mình nhớ mong, đi theo quý phi đang vội vàng hướng tới của lớn của phủ.
Ba người mới vừa tới cửa, chưa kịp dừng lại, đã thấy thân ảnh cao ngất Lăng Khiếu Dương từ ngoài vọt vào.
Vân San chứng kiến dung nhan Lăng Khiếu Dương, trong mắt đầu tiên là vui vẻ, tầm mắt nhẹ nhàng, lại thấy được trong lòng Lăng Khiếu Dương ôm một người phụ nữ, sắc mặt trắng bệch.
Theo sau Lăng Khiếu Dương còn có Hoàng Bắc Thiên và mấy vị hộ vệ đi vào.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lo lắng, khẩn trương ôm lấy Hữu Hi, Vân San cảm thấy chói mắt.


Hoa hồng trong tay bị niết chặt, vỡ nát, tàn tạ rơi xuống.
“Thái y đâu, mau tới đây”- Lăng Khiếu Dương vừa vào phủ cũng không thèm hỏi thăm quý phi, nhưng lại rống lên, trước khi trở về hắn đã cho người đi truyền thái y.
Quý phi muốn tự mình lên tiếng hỏi, nhưng lại bị một trận cuồng phong của Lăng Khiếu Dương chặn lại hướng về phía Nghĩa Hằng Lâu.
Hoàng Bắc Thiên chắp tay hướng về phía quý phi thi lễ, sau đó cùng đi theo Lăng Khiếu Dương.
Quý phi nhìn con mình giống như vũ bão khẽ lắc đầu, trong lòng u ám, đứa con này càng lúc càng kì cục.
“Lại có chuyện gì xảy ra?”- Quý phi cũng hướng tới đi về phía Nghĩa Hằng Lâu, nội tâm Vân San khổ sở phẩn uất, gật đầu theo quý phi cùng nhau đi tới Nghĩa Hằng Lâu.
Lăng Khiếu Dương chạy về Nghĩa Hằng Lâu, đem Hữu Hi đặt trên giường, nhìn gương mặt Hữu Hi tái nhợt , trai tim không hiểu vì sao lại đau đớn, không nhịn được rít gào: “Thái y đâu, bảo hắn mau đến đây”
“Vương nhi, phát sinh chuyện gì rồi, sao lại hoảng hốt như thế”- Quý phi đi vào, nhíu mày nhìn Hữu Hi đang hôn mê trên giường, trong giọng nói có chút trách cứ.
Lăng Khiếu Dương nhìn thoáng qua Hữu Hi, lúc này mới xoay người đỡ lấy quý phi ngồi xuống: “Nàng bị rắn độc cắn, mẫu thân không cần phải quan tâm”.
Vân San âm trầm lướt tầm mắt qua Hữu Hi, ngược lại với vẻ bình tĩnh, yếu ớt nói: “Khiếu Dương Ca mấy ngày nay đã không khỏe, di nương rất là lo lắng, vừa nghe nói người trở về, liền vội vàng chạy ra nghênh đón.
Lăng Khiếu Dương có chút không yên lòng, xúc động: “Làm phiền mẫu phi rồi, hài nhi không sao cả”.
“Thần tham kiến quý phi nương nương, tham kiến vương gia”- Ngoài cửa đi vào một người lão đầu râu mép, đi vào quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ, mau đi cứu người”- Lăng Khiếu Dương vẻ mặt nôn nóng, vội vàng phất tay.
“Vâng ạ!”- Thái y vội vàng đứng dậy, cầm theo hòm thuốc đi về phía Hữu Hi vội vàng kiểm tra.
“Thế nào?”- Lăng Khiếu Dương không nhịn được lên tiếng hỏi
Thái y xoay người, vẻ mặt bình thản: “Hồi bẩm vương gia, thân thể phu nhân không có gì đáng ngại, miệng vết thương cần được xử lý, chỉ cần rửa sạch độc”
Thần kinh Lăng Khiếu Dương bị buộc chặt lúc này mới giãn ra, phất: “Mau mang thuốc tới”.
“Vâng ạ!”- Thái y chắp tay lui xuống lấy thuốc.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Hữu Hi, ánh mắt vừa Hoàng Bắc Thiên vừa lo lắng vừa đau xót.
Quý phi như vậy mà bất mãn, là do Hữu Hi khiến Lăng Khiếu Dương phải mệt nhọc, đặt mình vào nguy hiểm.
Vân San thì phẫn hận, Khiếu Dương ca sao lại quan tâm Hữu Hi, hắn không phải hận nàng sao? Vì sao lại lo lắng che chở nàng?

Hữu Hi hôn mê hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt mọi người sáng quắc đều mang loại tâm tư khác nhau.
Trong phòng một mảng trầm tĩnh, không chút tiếng động.
Thời gian chậm rãi trôi đi, quý phi và Vân San đã rời đi, Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi đã ổn, trái tim lo lắng cũng hạ xuống, Lăng Khiếu Dương ngồi bên cạnh Hữu Hi, nghiễm nhiên giống như một người trượng phu lo lắng cho thê tử của mình ở bên canh giữ
Hắn đứng ở chỗ này, chỉ có thể mong ngóng liếc nhìn Hữu Hi, rồi buồn bã rời đi.
Đêm lặng lẽ buông xuống, Lăng Khiếu Dương sau khi tắm rửa sạch sẽ, đĩnh đạc xoay người đi về phía giường, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Hữu Hi.
Giờ khắc này nội tâm mới bình tĩnh, loại cảm giác lo lắng bất an biến mất như chưa từng có, trai tim nói không nên lời, cánh tay Lăng Khiếu Dương càng ôm càng chặt.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi gần sát hắn, không nhịn được hướng về trước, hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Hữu Hi, tinh tế đánh giá từ đầu đến mi mắt này, tay không nhịn được mà vuốt lấy lông mi thật dài của Hữu Hi, sau đó môi không nhịn được lại hạ xuống, hình như là hôn nàng, rồi lần lần hôn lên toàn thân nàng.
Thân thể mềm mại trong lòng hắn bất an nhúc nhích, Lăng Khiếu Dương cảm thấy phân thân của mình truyền đến trận nhiệt lưu.
Tựa hồ như thật sự tham luyến khối thân thể này, trở nên nghiện, làm cho mình không cách nào không chế dục vọng, mới vài ngày không thân thiết với nàng, Lăng Khiếu Dương giờ này mới phát hiện mình khát vọng nàng thế nào.
Nhưng hắn chịu đựng, nàng đang bị trúng độc, nếu như vậy ham muốn nàng tựa hồ….Nhưng thân thể của hắn phảng phất mang theo ma lực, bất tri bất giác dễ dàng khơi dậy dục vọng, làm hắn không nhịn được nữa…..

tay Lăng Khiếu Dương đặt trước ngực Hữu Hi, vuốt ve, độc hưởng sự mềm mại của nàng.
Hữu Hi bất an ưm một tiếng, có chút nhăn lại, nhưng không cách nào mở mắt.

Tựa hồ như đang ở hiện thực, nhưng lại giống như đang mơ, dung nhan của Nhất Thần xuất hiện, rồi biến mất, Hữu Hi nhìn theo bóng lưng Nhất Thần, vội vàng la lên: “Nhất Thần đừng đi, đừng rời xa ta”

Lời nói mớ trong mộng truyền từ đôi môi đỏ mọng phát ra, Lăng Khiếu Dương còn đang tham luyến hôn môi Hữu Hi….
Nhất Thần, hai chữ này giống như sấm sét, làm cho Lăng Khiếu Dương đang hôn bỗng cứng đờ, làm cho hắn sợ hãi run rẩy.

Tay gắt gao bẻ lấy tay Hữu Hi, hung hăng siết chặt, sắc mặt là ai, ngẩng đầu nhìn mặt Hữu hi, rong mắt thể hiện rõ biểu tình, ham muốn trong nháy mắt biến mất, tức giận quát: “Nhất Thần là ai, nói, hắn là ai, hắn đang ở đâu?”
Hữu Hi vô tri vô giác bên tai nghe tiếng gầm gừ, không cách nào thanh mình, tay trong tiềm thức nắm chặt quần áo Lăng Khiếu Dương, thống khổ nói mớ: “Nhất Thần….

đừng đi…!”.
Lăng Khiếu Dương tức giận gạt bỏ tay Hữu Hi, con người đầy sắc huyết nhìn Hữu Hi gầm nhẹ: “Nhất Thần, Nhất Thần, nếu ta tìm được hắn, ta nhất định sẽ đánh hắn”
Hai tay Hữu Hi thống khổ ôm lấy chính mình, Lăng Khiếu Dương rống giận, nổi giận đều không ảnh hưởng đến nàng,
“Đang chết, hỗn đản!”- Không thể phản bác lại Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương xoay người xuống giường, vẻ mặt tức giận, mắng một tiếng, thân ảnh cuồng nộ ra khỏi Nghĩa Hằng Lâu.

Bình Luận (0)
Comment