Ánh mắt phảng phất mang theo ma lực, làm cho trái tim của Hữu Hi đập mạnh, nhảy hết tốc lực.
Thân thể Hoàng Bắc Thiên chậm rãi tiến đến, tuấn nhan sát gần bên, gương mặt đẹp trai làm người ta mê muội, bàn tay nhỏ bé của Hữu Hi khẩn trương đan vào nhau, toàn thân Hoàng Bắc Thiên phát ra một loại mạa lực thật sâu và hấp dẫn.
Hình như có gì đó đang phát sinh, Hữu Hi bối rối lui lại phía sau, nhưng không chú ý tới ở phái sau có một thùng nước, chân đá vào, thân thể không vững ngà về sau, Hữu Hi hoảng hốt, chưa kịp kêu lên sợ hãi, nhưng lại thấy thắt lưng căn cứng, một đôi tay hữu lực gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thân thể của nàng rơi vào lòng ngực to lớn của Hoàng Bắc Thiên.
Cả cơ thể xinh xắn nhỏ nhắn bị Hoàng Bắc Thiên che chắn, hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.
Hữu Hi khẩn trương nói không nên lời, hai tay đặt trong lòng ngực kiên cố, con ngươi xinh đẹp mang theo tia ngượng ngùng cùng bất an, giống như đôi mắt của con nai liên tục cử động nhìn tuấn nhân Hoàng Bắc Thiên.
Đôi mắt hắn âm trầm, sống mũi thẳng, đôi môi hơi mỏng, chỉ cần như thế đã làm cho tâm trí nàng thác loạn.
Đôi môi Hoàng Bắc Thiên gần trong gang tấc, chỉ cần cúi đầu, sẽ chạm vào bờ môi như hoa của nàng.
Hữu Hi không nhịn được cắn môi…
“Bốp bốp!”- Nhưng ngay lúc này, một tiếng vỗ tay xé gió vang lên, âm tranh kì quái cũng tùy ý vang lên: “Hảo, tốt lắm!”
Hữu Hi bối rối quay đầu đi, thấy vẻ mặt lo lắng của Lăng Khiếu Dương, con người tràn ngập sắc huyết, cả người nồng đậm toát ra sự tức giận.
Hoàng Bắc Thiên chậm rãi buông lỏng Hữu Hi, con người đen không biết khi nào đã nhìn đến Lăng Khiếu Dương.
Vẻ mặt bình tĩnh, không chút bối rối.
Hai tròng mắt Lăng Khiếu Dương mang theo lửa giận, ánh nhìn tràn đầy cừu hận, âm trầm nói: “Bắc vương thiết ngọc thâu hương, xem ra đã trộm được từ trong phủ bổn vương, ngươi nói bổn vương nên bắt ngươi thế nào cho phải”
“Lúc nãy ta mém bị ngã sấp xuống, Bắc vương chỉ hảo tâm đỡ ta, vương gia không nên hiểu lầm”- Hữu Hi vội vàng vì Hoàng Bắc Thiên giải thích, không nghĩ Hoàng Bắc Thiên vì việc này mà bị Lăng Khiếu Dương chỉ trích, nhưng không ý thức được, tai Lăng Khiếu Dương như bị đóng kín, cảm thấy mọi thứ cực kì chói mắt, làm trái tim hắn bực mình.
“Ngươi câm miệng, dâm phụ!”- Quả nhiên mặt Lăng Khiếu Dương âm trầm, lên tiếng nộ quát, nhìn ra hắn phi thường tức giận.
“Câm mồm, không cho người sỉ nhục nàng”- Khuôn mặt Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng đầy sự tức giận, hai tròng mắt dữ tợn nhìn Lăng Khiếu Dương, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không biết quý trọng, thì ta sẽ cứ như vậy mà làm không quan tâm đến cảm giác của ngươi”
Hai nắm đấm của Lăng Khiếu Dương cách cách rung động, tức giận nói: “Ngươi uy hiếp bổn vương, ngươi có tư cách gì mà nói điều đó? Đừng quên, ai mới là chủ tử?”
Hữu Hi chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên xúc động tức giận như vậy, nhìn hai nam nhân đang bị lửa giận phừng phừng thiêu đốt sẵn sàng châm ngòi khai mở cuộc chiến, đáy lòng rất bất an, lắc đầu, nhìn Hoàng Bắc Thiên nói: “Hoàng Bắc Thiên, đừng nói nữa”- Hữu Hi hi vọng Hoàng Bắc Thiên không xử sự theo cảm tình, như vậy sẽ chỉ hủy hoại hắn.
Hữu Hi nói xong liền quay về phía Lăng Khiếu Dương giải thích: “Vương gia thật sự không phải như người nghĩ”.
Lăng Khiếu Dương tức giận bạo quát: “Câm miệng, ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm sao, ngươi bất quá chỉ là một tiện thiếp, không đến lượt ngươi xen miệng vào.”
Con ngươi của Hoàng Bắc Thiên sắp phun ra lửa, đối với lời nói sỉ nhục Hữu Hi không chỉ tức giận, mà càng đau lòng.
Hữu Hi đáng để một người nam nhân hảo hảo trân trọng, không phải sống cuộc đời như địa ngục, thân thủ quả quyết, một tay nắm lấy Hữu Hi kéo vào lòng, bá đạo mà giữ chặt.
Hữu Hi không hề phòng bị rơi vào lòng ngực vững chãi, đôi mắt khó hiểu nhìn Hoàng Bắc Thiên.
Nhìn ra trong mắt hắn một mảnh kiên định, coi như đã đặt lễ đính hôn, quyết tâm làm, quay đầu, chứng kiến sắc mặt xanh mét của Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi muốn giãy dụa, nhưng Hoàng Bắc Thiên lại càng ôm chặt.
“Hoàng Bắc Thiên, ngươi như vậy là có ý gì”- Lăng Khiếu Dương từng bước tiến lên, hai mắt đỏ ngàu âm tàn, giọng nói âm trầm làm người khác sợ hãi.
Hoàng Bắc Thiên gắt gao giữ lấy thắt lưng Hữu Hi, con ngươi đen nhìn chằm chằm Lăng Khiếu Dương, gằn từng chữ một: “Ngươi không xứng có được nàng”.
“Ngươi có biết mình đang nói gì không”- Lăng Khiếu Dương nghiến răng muốn cắn nát, hận không thể tiến lên đánh Hoàng Bắc Thiên, con ngươi đỏ ngàu nhìn lướt qua Hữu Hi, lại càng tức giận cuồng bạo.
Hoàng Bắc Thiên trấn tĩnh ôm Hữu Hi, như một gốc cây đại thụ che chắn mưa gió cho Hữu Hi, hắn nhất quyết nói: “ta biết rất rõ mình đang nói gì, làm gì”- Hắn muốn nàng hạnh phúc.
Lăng Khiếu Dương vung tay, chỉ vào Hữu Hi, cả giận nói: “Ngươi dựa vào cái gì muốn nàng, muốn có nàng phải được sự đồng ý của bổn vương”.
Hoàng Bắc Thiên lại cười híp mắt nhìn Lăng Khiếu Dương: “Có một người sẽ khiến cho ngươi phải đồng ý”
Cơn tức giận của Lăng Khiếu Dương sau khi đột nhiên nghe Hoàng Bắc Thiên nói liền biến mất, vẻ mặt bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi sẽ không được như ý”
“Ta sẽ cố hết sức giữ chặt nàng!”- Hoàng Bắc Thiên cúi đầu liếc mắt nhìn Hữu Hi, trao cho nàng ánh mắt yên tâm.
Hữu Hi mê muội nhìn Hoàng Bắc Thiên, không biết rốt cục Hoàng Bắc Thiên nghĩ gì, muốn làm gì, sao lại đối mặt với vương gia, hậu quả chắc chắn không tốt, hai tay bất an nắm chặt quần áo hắn, rất sợ hãi, sợ hãi nếu cứ như vậy sẽ làm tổn hại Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương bị tình cảnh trước mắt tước mất lý trí, nhìn thấy mắt Hữu Hi cùng nhãn thần Hoàng Bắc Thiên trao nhau, tức giận muốn kéo Hữu Hi từ trong lòng Hoàng Bắc Thiên ra ngoài.
Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi tránh né, lạnh lẽo nhưng không hề úy kỵ, nói: “Ta không cho phép bất cứ ai tổn thương nàng”
“Ngươi có tư cách gì giáo huấn bổn vương”- Lăng Khiếu Dương tức giận không thôi, nhất chiêu thần long bái vĩ, đánh xuống Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Thiên xảo diệu đẩy Hữu Hi ra, hóa giải chiêu thức sắc bén của Lăng Khiếu Dương: “Ta nói rồi, kẻ không biết quý trọng nàng, thì ta sẽ mang nàng đi.”
Hữu Hi xông lên trước chắn ngang hai người, một cỗ lực từ hai cánh tay toát ra, lo lắng la lên: “Đừng đánh”
“Cút ngay!”- Lăng Khiếu Dương bị lửa giận thiêu đốt, bạo rống, chưởng lực lóe lên, phong chưởng sắc bén đánh về phía Hữu Hi